Chương 40: Quỷ hồn ghé thăm
Lúc này ánh sáng ảm đạm từ khung cửa sổ phòng riêng của Phương Anh chiếu vào, lấy tốc độ chầm chậm bắt đầu tối đi, trong khi đó ánh sáng bên ngoài trời lại không hề thay đổi. Cũng bởi tốc độ thay đổi của những tia sáng chiếu vào trong phòng quá chậm, nên bốn người chơi của phòng chờ số 4 không hề nhận ra những sự thay đổi bất thường đang diễn ra trong căn phòng.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì với cuốn nhật ký này đây?" Sau khi thông qua kênh đội nhóm bàn bạc kỹ lưỡng kế hoạch sắp tới xong, Hoa là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Tớ nghĩ, nên cất nó trở lại vị trí cũ thôi." Phương Anh thở dài một hơi. "Dù gì đây cũng là một trong số những kỷ vật mà chị gái tớ để lại, nếu chẳng may mẹ tớ sờ đến đống đồ kia mà không thấy cuốn nhật ký này, chắc chắn mẹ tớ sẽ rất buồn." Cô hơi cúi đầu, như muốn che đi nỗi buồn đong đầy trong đôi mắt. Bởi là người chơi đã ba lần sống sót vượt qua những nguy hiểm trong thế giới trò chơi, nên khả năng nhập vai của cô rất tốt. Và cũng bởi lý do này, mà cô được chọn là người chơi nhập vai người diễn chính.
"Ừ, tớ cũng nghĩ là nên cất nó trở lại vị trí cũ, vì dù gì hiện tại có mang nó theo tụi mình cũng chẳng tìm thêm được thông tin gì khác." Đức gấp cuốn nhật ký đang mở dở trở lại, rồi đặt nó vào cái hộp làm bằng gỗ lim sáng bóng.
"Thế thì tụi mình cứ làm vậy đi, chứ tớ cũng chẳng có ý tưởng nào khá hơn." Cương chép miệng tỏ vẻ sao cũng được.
Bất chợt bóng đèn thắp sáng trong phòng xảy ra hiện tượng chập chờn, lúc sáng lúc tối luân phiên nhau liên tục. Ánh sáng chiếu vào qua khung cửa sổ chỉ còn lại vài tia lờ mờ, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống một cách nhanh chóng, mặc dù máy sưởi vẫn đang bật ở mức gần như cao nhất. Thấy hiện tượng kỳ dị này, cơ thể của bốn người đang thảo luận về cuốn nhật ký căng cứng lại, bởi hiện tượng đang sảy ra trước mặt bọn họ là những cảnh tượng thường thấy trong phim kinh dị, nó báo hiệu quỷ hồn đang quanh quẩn đâu đó gần đây.
"Bóng đèn nhà cậu lâu ngày chưa thay mới à Phương Anh?" Hoa vừa hỏi vừa nhỏm người dậy, bước vài bước nhỏ tiến sát lại gần ba người kia. Cái bùa phòng thân mua ở chợ đen đang nằm trong không gian trữ vật, cũng được cô dùng ý niệm lấy ra, nắm chặt trong tay.
“Um, để tớ xem nào..." Phương Anh nghiêng đầu giả bộ nghĩ ngợi. "Cũng không lâu lắm đâu, tớ nhớ là mẹ tớ thay bóng mới khoảng một tháng trước thì phải. Mà chắc do mua phải hàng nhái nên vậy đấy, lát mẹ tớ về tớ sẽ nhắc mẹ, lần sau không mua đồ ở quán này nữa." Lời thoại của cô nghe qua giống như vô cùng thản nhiên trước hiện tượng bóng đèn chập chờn này, nhưng thực chất trong lòng cô đang rất căng thẳng. Kỹ năng cô lựa chọn chính là vẽ bùa, nhưng vì thời gian học quá ngắn, lại thêm cái kỹ năng này cũng là một trong những kỹ năng vô cùng khó học, nên hiện tại cô vẫn chưa đạt được thành tựu gì ngoài việc vẽ ra vài lá bùa phòng thân cấp thấp.
Cô dùng ý niệm lấy ra hơn năm lá bùa từ trong không gian trữ vật, nắm chặt trong hai tay. Loại bùa do cô vẽ ra so với lá bùa mà Hoa mua ở chợ đen thì kém hơn một chút, nhưng chỉ cần mang nó trên người, sẽ tránh được một lần bị quỷ hồn tấn công. Vì để đảm bảo cho sự an toàn của mình, nên cô lấy ra liền một lúc hơn năm lá bùa.
"Cậu dặn mẹ cậu mua đồ điện gia dụng ở quán cô Hiền Được, ngay phía đầu chợ ấy. Quán cô này bán đồ chất lượng lắm, mẹ tớ toàn mua đồ ở quán của cô ấy thôi." Đức cũng đang cố tỏ ra bình thản, vừa nói hắn vừa âm thầm lấy bùa phòng thân từ trong không gian trữ vật của mình ra. Ngoài bùa phòng thân, hắn còn có một mặt gương bát quái tên Hổ Phù, đây chính là vũ khí mà hắn lựa chọn cho mình.
Hổ Phù được gọi là gương bát quái, nhưng thực chất lại không phải là gương. Nó có hình bát giác như bao tấm gương bát quái khác, nhưng trên bề mặt đáng lẽ là tấm gương soi bằng thuỷ tinh, lại được trạm trổ hình mặt hổ ngậm chặt một thanh binh khí kỳ lạ. Đây chẳng những là một vũ khí trừ tà, mà khi có thể sử dụng nó đến một mức nhất định, người chơi có thể thông qua khuôn mặt hổ được chạm trổ trên mặt gương, nhìn thấy quá khứ và tương lai. Mặt khác cũng có thể nhốt người, quỷ hồn và quái vật vào bên trong mặt gương, giống như một dạng phong ấn. Ngoài ra Hổ Phù cũng là một vũ khí vô cùng sắc bén, tám cạnh của nó có khả năng chặt sắt như chặt bùn, nếu người chơi muốn dùng nó tấn công kẻ địch từ xa, phải dùng ý niệm của mình điều khiển nó tự lăng không bay tới mục tiêu, rồi tự động xuất thủ theo ý của chủ nhân. Mà muốn làm được điều đó, người và gương phải đạt đến cảnh giới tâm trí tương thông.
Nghe qua thì mặt gương bát quái này rất ngầu, nhưng chỉ có người sử dụng nó mới biết. Khi chưa thể tìm ra cách sử dụng nó, thì mặt gương này cũng chỉ giống như gương treo tường làm cảnh trong nhà.
Sau hơn ba tháng mò mẫm, tìm tòi, Đức mới chỉ có thể dùng mặt gương khiến quỷ hồn có cấp độ giống với quỷ hồn trong thế giới trò chơi lần này, bật lùi trở lại một quãng khoảng hơn trăm mét, ngoài ra chẳng hề gây ra bất kỳ thương tổn nào khác cho nó. Bởi vậy hiện tại vật phẩm mà hắn có thể dựa đẫm vào, chỉ có duy nhất lá bùa thuộc loại hàng cao cấp, mà hắn đã cắn răng bỏ ra một khoản lớn điểm thưởng mua nó trong siêu thị.
"Ồ vậy hả?" Nghe xong lời đề nghị của Đức, Phương Anh tỏ ra ngạc nhiên. "Tớ hay đi qua quán của cô ấy, mà chưa vào mua đồ lần nào, để lần sau tớ thử vào xem sao." Vừa nói cô vừa nhỏm hẳn người dậy. "Thôi để tớ tắt cái đèn nhái này đi, bật đèn học lên thay thế, chứ để nó nhấp nháy mãi thế này tớ hoa hết cả mắt." Hai chân cô chầm chậm di chuyển về phía công tắc bật tắt của bóng đèn.
Khi cô vừa bước xong bước thứ ba, tay nắm cửa của cánh cửa phòng chầm chậm xoay chuyển theo chiều ngược kim đồng hồ, tạo ra những tiếng động khe khẽ, khiến lông măng cả bốn người trong phòng dựng ngược hết lên.
"Ai... ai vậy?" Giọng Phương Anh có chút sợ sệt. "Có phải mẹ đấy không ạ?" Thấy không có ai trả lời, mà cái tay nắm cửa vẫn không ngừng chuyển động, cô lên tiếng hỏi câu thứ hai.
Có vẻ như người bên ngoài cửa không có hứng thú với câu hỏi của cô, nên trả lời cô vẫn chỉ là những tiếng động khe khẽ do tay nắm cửa chuyển động gây ra. Ba người còn lại từ khi nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động thì giật bắn mình, đứng bật dậy cảnh giác nhìn về phía cánh cửa phòng qua ánh đèn chợt sáng chợt tối.
Lúc này Phương Anh có gan lớn hơn nữa cũng không dám bước tiếp về phía trước, hai chân cô lùi nhanh trở lại bên cạnh ba người kia. Khi cô vừa quay trở lại đứng bên cạnh Đức, tay nắm của cánh cửa ngừng chuyển động, cả cánh cửa bị một bàn tay với những đốt xương đen mủn, được sơn màu đỏ chót trên những đầu ngón đẩy nhẹ, hé ra một khe hở nho nhỏ. Những luồng khí âm lãnh từ bên ngoài theo khe hở của cánh cửa, nối đuôi nhau bay vào trong phòng vây chặt lấy cả bốn, khiến cơ thể của bọn họ đông cứng như đá, không thể cử động được.
Ngay sau đó, trong tầm nhìn của bốn người dưới ánh đèn chập chờn lúc tỏ lúc mờ, cánh cửa chầm chậm bị đẩy hẳn ra. Một luồng khí âm lãnh gấp vài lần ban nãy đập thẳng vào mặt cả bốn, khiến từng tế bào trong cơ thể bọn họ đông cứng lại. Nhưng đó không phải là điều làm bọn họ hoảng sợ nhất vào lúc này, mà là mỗi khi ánh đèn trong phòng chớp tắt, trong không gian lờ mờ tối, cả bốn nhìn thấy một người tóc dài thướt tha, mặc bộ đồ đỏ trót lơ lửng trên không trung, đưa ánh mắt đỏm lòm ma quái nhìn chằm chằm về phía bọn họ, cái miệng với đôi môi sứt sở của cô ta kéo rộng sang hai bên, tạo thành một nụ cười méo mó. Kinh khủng nhất là phần thịt trên khuôn mặt của cô ta rách nham nhở giống như bị con gì đó gặm nhấm, vài chỗ còn hở ra cả lớp xương trắng ởn, thấp thoáng thấy được vài con dòi ngo nghoe ở bên trong. Do vậy nên khi cô ta cười, một vài con dòi bị cơ mặt ép cho rơi lả tả xuống mặt sàn nhà.
Vậy nhưng khi ánh đèn loé sáng trở lại, cả bọn lại chẳng nhìn thấy bóng người nào, ngoài cánh cửa phòng đã bị mở hẳn ra và những đồ nội thất đặt ngay gần đó. Đến khi ánh đèn biến mất, người phụ nữ mặc đồ đỏ đầy khủng bố kia lại xuất hiện trong tầm mắt của cả bốn. Mà mỗi lần xuất hiện trở lại, khoảng cánh giữa bọn họ và người phụ nữ kia lại bị rút ngắn đi một đoạn.
Trong lòng bốn người chơi của phòng chờ số 4 hiểu, người phụ nữ với khuôn mặt dị dạng đột ngột xuất hiện này, chính là con quỷ muốn lấy mạng của bọn họ. Từ lúc tiến vào thế giới trò chơi, đây cũng chính là lần đầu tiên bọn họ và quỷ hồn trực tiếp chạm mặt nhau. Nhưng trên thực tế, trong lớp kịch của bọn họ không hề có cảnh gặp phải người phụ nữ mặc đồ đỏ này, cho nên có khả năng do bọn họ tìm được tư liệu ẩn, khiến lớp kịch bị thay đổi, lệch sang chiều hướng tệ hại hơn.
Trong lòng bốn người đang căng thẳng và lo sợ cực độ, vì quỷ hồn ngày một đến gần mà cơ thể bọn họ lại cứng như đá, không thể nhúc nhích được. Trên người cả bốn đều có bùa phòng thân, nhưng ai dám chắc mấy lá bùa này liệu thật sự có tác dụng với người phụ nữ kia hay không. Lại thêm cơ thể bị lâm vào trạng thái bất động, nên nỗi sợ trong lòng bọn họ được nhân lên gấp mấy lần.
Lúc này Đức cảm thấy vừa giận chính mình, lại vừa vô cùng bất lực. Nếu hắn thông minh hơn một chút, thì chắc chắn đã có thể sử dụng Hổ Phù phá vỡ trói buộc cơ thể do quỷ hồn tạo ra, như vậy cả bọn sẽ không lâm vào tình cảnh như cá nằm trên thớt thế này. Hiện tại dù cơ thể bị lạnh cóng, nhưng trên trán hắn lại ướt đẫm mồ hôi, những sợi gân thô to nổi cộm hẳn lên trên bề mặt da, khuôn mặt đỏ bừng như đang phải cật lực nín nhịn điều gì đó vô cùng khủng khiếp.
Tại phòng riêng của Lãng, hiện tại hắn và bốn người trong nhóm cũng đang phải đối mặt với tình cảnh khủng bố giống y hệt bốn người chơi của phòng chờ số 4. Cả năm người căng thẳng cực độ, hai mắt mở to nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ lơ lửng trong không trung đang ngày một tới gần.
Trong năm người, ngoài Lãng và Khánh là hai người đã trải qua một thế giới trò chơi, ba người còn lại đều là người chơi mới, nên trong tay ba người chẳng có lấy một vật phẩm nào để phòng thân vào lúc này. Khánh thì có một lá bùa mua ở chợ đen để trong không gian trữ vật, nhưng bởi đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp nhìn thấy quỷ hồn, nên hắn vô cùng hoảng sợ, lập tức rơi vào trạng thái đờ đẫn. Đến khi nhớ tới lá bùa trong không gian trữ vật, thì cả cơ thể đã trong trạng thái đông cứng không cử động được. Hắn đành dùng ý niệm lấy lá bùa ra để trong túi áo khoác, cùng với đống chocolate vẫn còn nguyên tem.
Lý do hắn làm vậy là bởi bàn tay hiện tại không nghe theo sự điều khiển của não bộ, nếu để lá bùa xuất hiện trong lòng bàn tay, chắc chắn nó sẽ rơi xuống sàn nhà, cho nên biện pháp tốt nhất là để nó vào trong túi.
Trên người Lãng ngoài mặt thánh giá trừ tà đeo trước cổ ra, thì chỉ còn duy nhất trang đầu tiên của quyển kinh thánh trừ tà để phòng thân. Vấn đề là hắn còn chưa biết cách sử dụng những đoạn kinh thánh này, lại thêm quỷ hồn xuất hiện quá bất ngờ, nên hiện tại trong đầu hắn đang cố gắng sắp xếp lại từng câu từng chữ cho đúng và đủ, giống y như trong nội dung gốc của trang kinh thánh. Mà mặt thánh giá trừ tà từ khi người phụ nữ mặc đồ đỏ kia xuất hiện, nó đã bắt đầu phát sáng, nhưng ánh sáng lại vô cùng ảm đạm, khiến hắn không hiểu rốt cuộc hiện tượng phát sáng này mang ý nghĩa gì.
Còn Loan, dù là người chơi mới không hề có bất cứ vũ khí hay vật phẩm gì phòng thân, ngoài mặt cô tỏ ra đang vô cùng sợ hãi, nhưng thực chất trong lòng lại bình lặng như gương, cặp mắt sắc bén của cô nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ với gương mặt dị dạng đang tiến lại gần. Sống qua hàng vạn năm, có loại quỷ hồn nào mà cô chưa từng thấy qua, nên khi đối mặt với quỷ hồn ở thế giới này, cô chẳng hề cảm thấy có chút sợ hãi nào. Chỉ là cái loại quỷ yếu nhớt này bây giờ lại trở thành mối đe doạ đến mạng sống của cô, cô cũng hiểu rằng nếu chuyến này chết ở đây, khả năng lớn cô sẽ không thể quay trở về được thế giới của mình, vì vậy dù không sợ hãi nhưng cô cũng khá lo lắng.
Trong đầu cô đang nghĩ đến một loạt phương án phòng thủ lẫn tấn công, cho trường hợp nếu con quỷ kia ra tay, khổ nỗi là từ nãy cô cố giải trừ trói buộc do con quỷ tác động lên cơ thể của mình mà vẫn chưa thành công, thành thử những kế hoạch tiếp theo vẫn đang trong tình trạng ngâm nước nóng.