Trong một hạp cốc hai bên là thế núi trùng trùng, hai bên núi cách nhau 50 trượng thiếu. Bên dưới hai chân núi là thành lũy vững chắc của một nhóm thổ phỉ, lớt phớt bên trong cũng phải có gần trăm cái nhà, nuôi thân nhân của đám thổ phỉ có thể gọi là tòa thành thu nhỏ. Đám người này dám tự do dựng "thành" mà ở đây thu lộ phí cũng là vì nơi này là ranh rới của hai tòa thành có xích mích mâu thuẫn. Bên này đến dẹp thì bọn này lại chạy qua bên kia, bên kia đánh dẹp thì lại chạy qua bên này mà hai thành mâu thuẫn chả muốn hợp tác nên cũng chẳng thể nào dẹp nổi. Cái cơ bản là tòa "thành" này có tu tiên giả tọa chấn a. Mà người muốn vòng qua hai tòa thành lại rất thích qua đây, vì mỗi lần trung chuyển qua hai tòa thành hết xét hàng lại xét người rất ư là mất thời gian...
Lúc này trong hạp cốc thi thoảng lại vang lên tiếng oành oành không ngừng, Đông Quân cả người quần áo rách rưới đuổi vòng vòng quanh hạp cốc miệng tức khí mà chửi.
- Con mẹ ngươi, ngươi cũng là một tu tiên giả làm sao lại giống như chó chụp đuôi chạy lòng vòng như vậy?
Trên không trung hai, ba mươi trượng (1 trượng= 3,3m) là một trung niên có vẻ rất đẹp trai đang cầm một tấm linh phù mặt cau mày có mắng lại.
- Tiểu hỗn đản, ta với ngươi không thù không oán, ngươi cứ rượt ta suốt ba ngày ba đêm không buông tha là sao?
Trung niên nhân này cũng một bộ giận dữ, hắn cũng là một tán tu Nguyên Anh trung kỳ cung phụng của bọn thổ phỉ, ở đây là hạp cốc có thế trũng xuống, hình thành một cái bán trận pháp tự nhiên hấp thu thiên địa linh khí, mà mỗi đêm ở đây trăng treo đỉnh đầu rất thích hợp với công pháp hắn tu luyện.
Hắn đang ngây ngốc tu luyện thì chẳng biết tên điên này từ đâu nhảy ra, một bộ hành hiệp trượng nghĩa chẳng nói chẳng ràng đánh cho mấy tên thổ phỉ bô bô cắp đít kêu cứu khiến hắn không thể không xuất thủ. Từ đầu hắn rất coi thường vì tên này chỉ là một tên luyện thể sĩ lực lượng có lớn một chút. Hắn rình mò một lúc ấy vậy mà vừa liếc tên này đã nhận ra vị trí của hắn khiến hắn bất ngờ. Vì một luyện thể sĩ không có thần thức mà mình lại dùng niệm tức thuật mà hắn vẫn nhận biết.
Bất ngờ của trung niên nhân càng lớn hơn khi bắn ra một tấm bạo phù mà tên kia vẫn sống nhăn răng, quần áo rách tí nhưng người không chút tổn thương... Hắn thử vận dụng linh lực suất vài chiêu tên kia vẫn chẳng hề hấn, cảm giác như bị sỉ nhục hắn trực tiếp rút trường kiếm dùng sát chiêu trảm ra một kiếm. Nhưng điều làm hắn trợn mắt há mồm là sát chiêu của hắn trảm trúng thân thể tên kia chỉ khiến từ vai đến eo hắn tách ra một đường vết kiếm rất nông, vừa rỉ ra chút đã nhanh tróng lành lại.
Khi tên kia tiếp cận chỉ đỡ vài kiếm đã thấy bàn tay tê dại mà bỏ chạy lên không trung lấy kiếm khí mà chém. Lại khiến hắn bất ngờ là cái tên luyện thể này dùng một bộ pháp kì quái có thể nhất thời bay lên không công kích. Hắn từ đầu có chút nghi ngờ là tên này đang giả trang lừa mình nhưng qua một hồi giao thủ thì có thể khẳng định tên này trên người không có dao động linh lực dù chỉ một chút... Cũng không biết vì sao xung quanh hẻm núi này lại xuất hiện một cái kết giới vô hình khiến hắn không thể chạy thoát. Vì là kẻ nhát gan không thích tranh đua nên hắn đã nghĩ ra một cái diệu pháp là...
- Mẹ nó con chó hoang kia, ngươi có giỏi thì cất tấm linh phù kia xuống đây chúng ta đại chiến một hồi.
Đông Quân trong lòng cực kỳ khó chịu, cái tên này vừa giao thủ còn bày ra thế tiến công nhưng chỉ sau vài chiêu tên kia đã bỏ chạy mất dạng. Lúc đầu hắn dùng Lăng Không Phi Bộ còn có chút tiện nghi. Cơ mà tên kia rất thông minh, chỉ một chốc lát đã hiểu ra, giờ hắn cứ ở trên ngự khí tay thì lăm lăm tấm Bạo Hỏa phù chờ hắn nhảy lên một cái là ném ra linh phù bức lui hắn.
Điều khiến hắn khó chịu nhất là tên trung niên này từ lúc hiểu ra thì chỉ dùng linh phù, cứ lúc nào gần hết linh phù tên trung niên này lại thảnh thơi mà vẽ thêm vài cái, thi thoảng còn vứt mấy viên linh đan hồi phục vào trong miệng nhồm nhoàm khiến hắn nhìn mà nóng mắt.
- Ta không ngu, có giỏi thì ngươi lên đây.
Trung niên nhân một bộ thề chết không xuống khiến Đông Quân hận nghiến rắng nghiến lợi. Trong lúc không biết phải làm sao thì trong lòng hắn lại nảy ra một chủ ý.
- Được, được nếu ngươi muốn so kiên trì thì ta chơi với ngươi, ta xem ngươi trong người có bao nhiêu linh thạch và đan dược.
Hắn nói xong một bộ nhàn nhã, chỉ tay vào một tên thiếu niên có vẻ là thổ phỉ nơi này mà quát.
- Dâng trà lên đây cho ta.
Thiếu niên đang núp sau một căn nhà gỗ đã bị đổ sập nhất thời có chút không kịp phản ứng.
- Ngươi đó.
Thiếu niên nhất thời mặt mày trắng nhợt, cuống quýt đi tìm trà cho hắn chỉ hận là không thể mọc ra đôi cánh mà bay đi cho nhanh.
- Tên tiểu tử mất dạy, đừng có khinh người quá đáng.
Trung niên nhân thấy hắn định chơi hao tổn thì gầm lên phát ra phẫn uất. Đông Quân thấy hắn như vậy thì nhất thời vui vẻ cười lên ha hả, cảm thấy lựa chọn này của mình rất là hợp lý a.
Hai ngày sau.
- Ây ây nhanh nhanh một chút không là hắn có thời gian nghỉ ngơi bây giờ.
- Uy uy, quay lại quay lại hắn bay về sau rồi.
Chỉ thấy Đông Quân ngồi trên kiệu gỗ, bên dưới là bốn thổ phỉ thân hình cường tráng lúc chạy đông lúc lại chạy tây theo phương hướng trên không của trung niên nam nhân trong tòa "thành" nhỏ.
- Hộc hộc, ta không đi nổi nữa.
Một tên thổ phỉ chạy nhiều mất sức mà thở hốn hển mà kêu.
- Thay ca, thay ca.
Chỉ thấy trong một đám nam nhân trai tráng thổ phỉ đang xếp hàng ngăn lắp chỉnh tề ở một bên đi ra bốn người dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi người khiêng kiệu.
- Tiểu súc sinh đừng có quá đáng.
Mẹ kiếp, tên tiểu súc sinh này nhìn bề ngoài anh tuấn nho nhã nhưng mà là một tên rất là biết chọc tức người nha. Đã gần một tuần liên tiếp tên tiểu tử kia cứ rình hắn mãi không tha, dù hắn có là Nguyên Anh trung kỳ thì ngự khí bay trên trời mà không nghỉ ngơi điều tức cũng là rât mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần a.
Cái tên này lúc đầu còn nhàn nhạ dưới đất mà đuổi theo hắn, cơ mà hồi lâu tinh thần tên này cũng mệt mỏi nên sai khiến đám thổ phỉ mang kiệu ra khiêng hắn đuổi theo mình. Kỳ quái chính là một luyện thể sĩ mạnh mẽ bất thường thì không nói, ấy vậy mà ngũ quan, tinh thần của hắn rât nhạy cảm. Dù hắn có ngủ gà ngủ gật thì chỉ cần gió động cỏ lay hắn đều tỉnh, có lúc trung niên nam tử kia thấy hắn ngáy o o đang định xuống đất điều tức thì tên kia bất ngờ nhảy lên đạp không vài cái đã đến chỗ hắn mà tấn công.
Trung niên nam nhân ngự không phi hành loanh quanh mãi không có chỗ dừng chân tức quá mà chửi ầm ầm.
- Ô ôi, bay hoài trên đó hẳn là cũng mệt mỏi lắm nha.
Đông Quân chả thèm để ý đến lời thóa mạ, tay cầm bọc táo dại thi thoảng vứt vào mồm nhai tóp tép một bộ rất ư là hưởng thụ.
- A, đã giữa trưa rồi. Người đâu chuẩn bị rượu thịt.
Liếc nhìn lấp ló sau nam nhân trung niên là ánh mặt trời chiếu rọi, Đông Quân một bộ vương công quý tộc sai đám thổ phỉ chuẩn bị tiệc rượu.
- Khốn nạn.
Thấy hắn một bộ như đi du ngoạn trung niên nam nhân từ trên không nhìn mà mắt đỏ tía tai nhịn một bụng nghẹn khuât há mồm mãi mới chửi được hai từ.
Sau khi Đông Quân hạ lệnh, có mấy tên sơn tặc đang xếp hàng rối rít đi chuẩn bị, đang lúc nhàn nhã ăn táo dại thì từ trong những ngôi nhà rách nát kia đi đến một tiểu cô nương ước khoảng 11, 12 tuổi.
- Ca ca ăn bánh bao của ta đi.
Cô nương ánh mắt long lanh, một bộ thơ ngây hồn nhiên đi đến gần chiếc kiệu có bốn nam tử đang khênh mà mở cá giọng nói lanh lảnh.
Đông Quân đang nhàn nhã ngồi đó thì thấy có một tiểu cô nương đi đến nhất thời ngạc nhiên, hắn biết nơi đây có nuôi cả những thân nhân của đám thổ phỉ nhưng hơn tuần nay trên rình mò tên trung niên kìa thì họ chỉ dám núp sau mấy căn nhà mà ngó. Giờ tự nhiên có một tiểu cô nương đi đến hắn thật sự bất ngờ a.
- Ha ha, tiểu muội muội thật tốt bụng nha.
Nhìn gương mặt dù lấm lem bụi bẩn nhưng rất hồn nhiên xinh xắn khiến hắn không nhịn được mà cười lên ha ha nhảy xuống khỏi kiệu mà xoa xoa đầu nàng mà khen.
- Ca ca ăn đi rồi ngủ thật ngon, sau đó sẽ không hại người nữa.
Tiểu cô nương kia thấy hắn xoa đầu ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn gắng gượng nói cho hắn.
- Ồ, sao lại như vậy?
Thấy tiểu cô nương một bộ sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm đứng đó đưa bánh bao cho hắn khiến hắn rất là tò mò bỏ qua tên trung niên đang lăng không mà tiến đến bồng nàng lên giọng nói ngờ vực mà hỏi. Tiểu cô nương kia dường như rất sợ hãi nhưng không mấy phản kháng nghe hắn hỏi thì nàng thật thà đáp:
- Mọi người bỏ độc ca ca nhưng ca ca ăn vào không làm sao nên rất tức giận. Hôm nay mấy người già trong thành kêu bỏ thuốc ngủ vào thức ăn khiến ca ca ăn vào sẽ ngủ say không phá hoại nơi này nữa.
Nghe nàng nói khiến hắn cau mày liếc nhìn xung quanh đám người đang trốn xung quanh, vẻ mặt trầm ngâm như có điều suy ngẫm.
Nơi này mặc dù lúc đầu hắn với tên kia đại chiến khiến một số nhà cửa bị phá hoại nhưng hiện tại nghĩ lại dường như tên kia rất kiềm chế, tránh chỗ nào có người. Giờ hắn nhìn xung quanh chỉ thấy vài căn nhà bị hủy, còn một số căn nhà mái ngói bị thủng là do khi hắn nhảy lên không trung tấn công trung niên kia khiến hắn phải dùng Bạo Hỏa phù chống đỡ. Đang trầm ngâm suy nghĩ thì tiểu cô nương kia chỉ chỉ nam tử trung niên trên không trung khuyên can hắn.
- Thúc thúc tiên nhân kia rất tốt, còn chữa trị bệnh cho mọi người nữa. Mẫu thân ta bị tật ở chân nhưng thúc thúc tiên nhân dùng phép thuật phất tay một cái là chữa khỏi cho ta. Cho nên ca ca ăn bánh bao này rồi ngủ đi đừng đánh nhau với thúc thúc tiên nhân nữa.
- Thu nhi không được làm rộn.
Sau một căn nhà gỗ sụp đổ có một phụ nhân hớt hải chạy đến, phụ nhân kia tầm tứ tuần vừa chạy nhanh tới vừa hoảng loạn nói.
- Tiểu nữ nhỏ tuổi không hiểu chuyện xin ngài dơ cao đánh khẽ.
Phụ nhân trung niên một bộ sợ hãi chạy đến bên hắn quỳ xuống van xin.
- Con ta còn nhỏ không biết gì cả, ngài muốn trách phạt thì hãy chút nên người ta, đừng làm hại đến nó. Ta van xin ngài, ta van xin ngài.....
Đông Quân đang bế tiểu nữ hài 10 tuổi kia nhìn phụ nhân lao đến khóc lóc cầu xin thì đôi lông mày lam cau lại thật chặt. Đúng lúc này tên nam tử hơn tuần chỉ ở trên không chung phi thân xuống trước mặt hắn gầm lên.
- Nếu tiểu tử ngươi là một đại trượng phu thì thả đứa nhỏ ra. Ta! Đặng Bình liều mạng bồi ngươi một hồi.
Tiểu cô nương kia thấy nam tử trung niên phi thân xuống với mẫu thân đang quỳ xuống khóc lóc cầu xin khiến bầu không khí căng thẳng thì sụt sùi nước mắt òa.
- Hức hức... Ca ca hãy ăn bánh bao rồi ngủ đi, đừng làm hại mẹ và thúc thúc tiên nhân.
Hắn thả tiểu cô nương xuống liếc nhìn xung quanh thấy ánh mắt phẫn nộ của già trẻ trong "thành" thì nhất thời hiểu ra điều gì, hắn vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, cầm chiếc bánh bao đang phả ra hương khói cắn nhai nhồm nhoàm, không thèm để ý ánh mắt phẫn nộ xung quanh. Vừa nhai hắn vừa nhìn trung niên nam tử nhàn nhạt mở miệng.
- Sư phụ ta đưa ta đến đây lịch luyện.
Hắn mở miệng nói một câu không có đầu đuôi khiến nam tử trung niên tự nhiên run lên một cái hít sâu một hơi nói:
- Không cần biết vì sao ngươi lại đến đây, nhưng những người ở đây đều là người vô tội. Giờ ta bồi tiếp ngươi dù có thắng hay bại thì hứa với ta không hại đám người này.
Đông Quân nghe trung niên nam tử nói vậy gật gật đầu.
- Được, được. Ta lấy danh nghĩa sư phụ Thông Huyền Đạo Nhân ra thề, dù thắng hay bại nhất quyết không động đến một sợi tóc của những người ở đây.
Nam tử trung niên nghe thấy sư phụ hắn là Thông Huyền Đạo Nhân thì cả người run lên một hồi. Mất thời gian một ly trà hắn mới bình tĩnh lại, hít một ngụm khí lạnh phất phất tay ra hiệu cho đám người rời đi.
Đám thổ phỉ khiêng kiệu và đang chờ khiêng kiệu như được đại xá, còn phụ nhân kia thì đập đầu vái dài trung niên nam tử rồi ôm tiểu nữ hài chạy đi. Xung quanh mấy người đang rình trộm cũng lục túc rời đi khiến nhất thời một khoảng yên tĩnh.
- Bắt đầu thôi.
Đông Quân nâng lên trường kiếm hướng ánh mắt về nam tử trung niên mở miệng.
- Xoẹt.
Tiếng nói của hắn như báo hiệu trận chiến, nam tử tự xưng Đặng Bình kia không nhiều lời tế ra trường kiếm chém liên tục vài đường kiếm khí vang lên những tiếng xé gió.
Đông Quân không chút do dự, trường kiếm đang chĩa ngang trên đất dùng lực hất lên trực tiếp chém đôi kiếm khí, chỉ thấy kiếm khí bị trường kiếm nhất kiếm chém ra làm hai nhưng uy lực không giảm lao lên về phía Đông Quân. Kiếm khí bị tách ra như được nhân bản nhưng không hiểu sao do may mắn hay xảo diệu chỉ lướt ngang qua người hắn.
Nam tử trung niên thấy vậy thì bất ngờ không chần trừ xuất ra vài tấm linh phù ném về phía trước.
- Ầm ầm.
Tiếng linh phù bạo nổ khiến đất đá mù mịt nhưng trung niên kia không lấy làm vui mừng hắn đạp đất một cái cả người lăng không ngự khí mà lao lên.
- Oành.
Mặt đất nơi nam tử trung niên vừa đi như bị nứt toác làm hai, chỉ thấy một thanh niên tóc lam tư thế bổ kiếm đứng đó.
- Oành oành.
Trong lúc phi thân nam tử trung niên kia để lại vài tấm linh phù, vừa thấy Đông Quân bổ ra một kiếm uy thế thì tay bấm phát quyết bạo nổ linh phù.
Tối hôm đó.
- Nào nào Đặng Bình ta chúc ngươi một ly.
Trong một căn nhà to lớn được làm bằng gỗ hai người khoác vai cười ngoác mồm ra cụng ly ừng ực uống. Bên dưới hai người đang uống rượu là hai hàng bàn dài chia trái phải, trên bàn có nam có nữ, có già có trẻ đang vui cười nói chuyện thi thoảng liếc nhìn hai người đang khoác vai bá cổ ngồi trên vị trí chủ tọa kia.
- Aiz, ngươi thật là một tên kỳ quái, thân thể cứng như kim cương lĩnh của ta nhiều linh phù và kiếm khí như vậy mà chỉ xước sát chút đỉnh.
Một nam tử trung niên được một thanh niên tóc lam khoác vai cụng rượu vẻ mặt rất phức tạp không biết là khen hay phẫn uất.
Thanh niên tóc lam cười lên ha hả giải thích.
- Đông Quân ta cũng bị lão Thông Huyền kia hố a, nhớ lúc lão bỏ ta vào thùng độc dược hơn một năm khiến ta thịt chóc từng mảng cơ hồ chỉ còn bộ xương. Sau đó lão lại lấy đan dược và cái gì gì Sinh Cơ tuyền cho ta ăn khiến nhục thân ta tự tái tạo. Cứ như vậy da thịt mất mảng nào lại mọc lại mảng đó... Lão ác ma, ác ma a.
Như nhớ lại chuyện gì khiến Đông Quân rùng cả mình, cả người mồ hôi ướt đẫm.
Trung niên nam tử tên Đặng Bình nghe thấy người dùng độc đốt thân rồi lại dùng dược đúc lại cũng sợ hãi cực độ. Lại thấy hắn nhắc đến Thông Huyền thì vẻ mặt rụt rè hỏi dò:
- Sư phụ ngươi là Thông Huyền Đạo Nhân của Thất Kiếm Phong?
Vừa nhắc đến Thông Huyền Đạo Nhân khiến Đông Quân sụ mặt khuâ khuâ tay nói:
- Lão cũng không nói là môn phái nào, đừng nhắc tới lão nữa khiến ta ăn uống cũng mất ngon.
Nam tử Đặng Bình nghe hắn một bộ khinh khỉnh lại sợ hãi thì càng thêm nghi ngờ. Một người có thể khiến một luyện thể sĩ mạnh hơn cả nguyên anh trung kỳ có khi còn mạnh hơn nữa hẳn không phải một người bình thường. Đặng Bình lại nhìn nhìn cánh tay hắn bị Bạo Hỏa phù chấn cho huyết nhục mơ hồ nhưng giờ đã da rẻ mịn màng mà khiếp sợ. Trong lòng hắn nhớ tới một cái tên Thông Huyền Đạo Nhân của Thất Kiếm Phong khiến hắn mơ hồ có suy đoán muốn hỏi cho rõ nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của hắn thì lời nói chuẩn bị ra miệng bèn nuốt lại.
- Ta thua ngươi cũng không oan tí nào.
Nói lời này Đặng Bình cũng rất phóng khoáng cầm ly rượu ngửa cổ uống cạn.
- Ha ha, ngươi cũng rất được a, đặc biệt là rất biết chiến đấu làm ta giải quyết khó khăn hơn mấy tên sơn tặc với yêu thú khác.
Đông Quân cười ha hả khen nhưng khiến Đặng Bình mặt đỏ tía tai a. Vì hắn toàn dùng mấy tiểu xảo, lúc thì bay lên trời chờ thanh niên này nhảy lên thì ném linh phù khiến nó bạo nổ chấn lui hắn, lúc thì đứng thất thầm thả linh phù chờ hắn lao đến chạy đi...
- Người chiến đấu rất nhiều sao? Còn cái khinh công phàm nhân ngươi thi triển khiến ta rất cảm thán.
Điều hắn nói làm Đặng Bình rất tò mò, bởi kể cả luyện thể sĩ thân thể có mạnh đi chăng nữa thì gặp tu tiên giả lơ lửng trên không trung mà đánh xuống dù có mạnh cũng không dùng được a. "Cơ mà tên này là luyện thể sĩ có thân thể rất, rất mạnh..." trong lòng Đặng Bình tự an ủi.
- Ừm? Lão già kia thường vứt ta vào giữa đám sơn tặc, ổ yêu thú bắt ta tự sinh tự diệt,....
- Còn cái khinh công kia tên Lăng Ba Phi Bộ lúc ta nhảy lên không trung sẽ tụ lại nội lực ở chân, khi bị địch nhân công kích thì dùng chân bạo phát nội lực dẫm mạnh một cái có thể khiến không khí bị lực lượng chấn nổ mà giúp thân thể ta di chuyển trên không. Môn khinh công này cần nội lực rất cao, luyện thể, luyện khí bình thường chỉ dùng ba lần là nội lực đã hao hết rồi. Sư phụ ta nói ta thân thể mạnh mẽ tích chữ được rât nhiều nội lực lên dùng được nhiều hơn, nhưng cũng chỉ được ba lần dậm chân là phải điều tức nội lực thì mới sử dụng lại được.
Nghe thiếu niên đả bại mình nói vậy thì Đặng Bình gật gật đầu cảm thán: "Công phu phàm nhân quả thật cũng rất đáng xem, bọn họ không thể tu tiên nhưng thiên tư thì quả thật không nên xem thường, cơ mà tên này cũng đủ dũng mãnh a". Nghĩ đến lúc mình vừa liếc mắt hắn đã phát giác cũng không phải không có khả năng, một người suốt ngày chui vào đầm rồng hang hổ, vào sinh ra tử thì ngũ quan và bản năng rất là nhạy cảm... Lúc Đặng Bình đang cảm thán thì từ bên dưới dãy bàn đi đến một tiểu nữ hài, nàng nhìn thanh niên tóc lam mở miệng gọi:
- Ca ca.
Đăng cười đùa hớn hở với Đặng Bình nghe được tiếng gọi của nữ hài thanh niên liếc nhìn qua ha hả kéo tiểu cô nương ôm trong lòng mà cười cười nói.
- Muội muội thật đáng yêu.
Nhớ lại lúc trước tiểu nữ hài một bộ ngây thơ kêu hắn ăn bánh bao có thuốc ngủ thì hắn rất là có cảm tình với nàng, với lại tiểu cô nương lúc này đã tắm rửa sạch sẽ lộ ra ánh mắt to tròn long lanh, gương mặt xinh xắn ngây thơ khiến hắn không kìm được mà ôm nàng mà véo má.
Bị hắn ôm trong lòng tiểu nữ hài chỉ hơi phản kháng nhưng thấy hắn soái lại một bộ hiền dịu véo véo má mình thì bình tĩnh chở lại nói tiếng lòng mình: (Mê trai đầu thai cũng không hết đâu a)
- Ca ca bây giờ một bộ hòa ái khiến Thu nhi rất thích ca ca.
Lời nói của tiểu nữ hài khiến vẻ mặt hắn đang vui vẻ nhất thời có chút ngượng ngùng. Mình đánh nhau một hồi ngồi xuống nói chuyện mới biết, đám người này chỉ là bị hại bởi Hỏa thành, Băng thành khiến nhà tan cửa nát nên mới chạy tới đây lập thành thu lộ phí, mặc dù rất giống thổ phỉ nhưng họ chỉ thu thuế của người qua lại một chút đủ ăn, tên Đặng Bình kia coi như là cung phụng nhưng không bắt họ làm gì cho mình chỉ ngồi đây tu luyện khi nào họ bị hai thành chinh phạt thì báo cho họ chuẩn bị, thi thoảng hắn còn rảnh tay cứu chữa gười. Khi hắn biết chuyện thì hối hận không thôi, thầm chửi cái tên sư phụ mắt mờ không nhìn rõ tốt xấu.
Nhìn nhìn tiểu nữ hài xinh xắn dự đoán tương lai sẽ là một mỹ nhân bại hoại trong lòng khiến cả người nhộn nhạo. Hắn thầm chửi mình "súc sinh, nàng chỉ là tiểu nữ hài mà cũng động thú tính". Mỉm nụ cười hiền hòa che lấp sự ngượng ngùng véo véo má nàng tò mò hỏi:
- Vì sao lúc đó biết bánh bao có mê dược còn đưa cho ca ca? Lại còn khai ra trong bánh có mê dược nữa?
Tiểu nữ hài ánh mắt to tròn ngập nước trong lòng hắn ngước đầu ngây thơ đáp:
- Dù ca ca lúc đó rất hung dữ, nhưng ta cảm thấy ca ca là người tốt không có hại người trong thành.
Nghe câu trả lời của nàng khiến hắn cười lên ha hả thật sự rất là yêu thích cái nữ hài này. Lúc đó nàng nói thức ăn có độc, lại còn bánh bao nàng đưa có thuốc mê hắn cũng đoán được đám người này hạ dược mình. Nhưng mà đám người này cũng thật xui, hạ ai không hạ hạ đúng cái tên quanh năm ngâm trong độc dược này...
Suy nghĩ chỉ thoáng qua hắn cũng không để ý, con người bản năng là cầu sinh. Hắn một bộ hung thần ác sát khiến đám người ai mà chẳng sợ... Ôm nữ hài trong lòng hắn véo véo má nàng khiến nàng phụng phịu ngây thơ trách mắng khiến hắn càng thêm yêu thích nàng.
- Ai ui, Ta cũng không còn nhỏ ca ca đừng có véo ta.
Nàng một bộ tiểu nữ hài đáng yêu càng làm hắn nổi "thú tính" mà trêu đùa. Chả biết lúc nào nữ hài kia đã gục đầu trong ngực hắn mà khịt khịt mũi ra sức hít hà, lúc sau nàng mới ngóc đầu ánh mắt tràn đầy yêu thích:
- Ca ca, cơ thể ngươi thật thơm.
Nàng vừa dứt lời thì bên dưới một tiếng la thất thanh khiến đám người nhộn nhịp trong sảnh đường nhất thời im lặng rõi theo ánh mắt.
- Nữ hài còn nhỏ mạo phạm xin tiên nhân tha mạng.
Đông Quân ôm nữ hài liếc nhìn phụ nhân run rẩy quỳ dưới mặt đất mà mặt mày cau có. Nghĩ đến đám tu tiên bay bay lượn lượn khiến hắn nhất thời phẫn nộ quát:
- Tiên nhân? Mẹ nó ta chỉ biết luyện thể a.
Đêm tối.
Đặng Bình đang ngồi trong mật thật tu luyện thì bỗng nhiên giật mình mở mắt. Chỉ thấy trước mặt tự nhiên xuất hiện một nhẫn trữ vật. Hắn cau mày nhìn phía cửa mật thật vẫn đóng chặt có chút sợ hãi. Một hồi lưỡng lự hắn mới vẫy tay khiến nhẫn trữ vật bay đến, cầm giới chỉ vừa dùng thần niệm quét qua đã khiến mắt hắn trợn tròn biểu cảm hoang mang cực độ.
- Đa tạ tiền bối ban thưởng.
Hít vào một ngụm khí lạnh vái dài một cái vào khoảng không, nếu có người nhìn thấy thì sẽ rất tò mò không biết tên này lên cái cơn điên gì...
Sáng sớm hôm sau.
- Tốt lắm, cách làm người của ngươi làm vi sư rất hài lòng. Đại đạo dù vô tình nhưng có mấy ai trảm được nhân tính? Nếu trảm được thì có khác nào một cuồng nhân chỉ biết tu luyện...
Đông Quân đứng sau xoa bóp vai cho sư phụ Thông Huyền Đạo Nhân nghe lão mở miệng khen mình thì nở nụ cười nịnh nọt.
- Sư tôn dậy tốt, sư tôn dậy tốt.
Sáng sớm nay khi mọi người say giấc ngủ hắn đã được sư tôn đón đi, trước khi đi hắn còn để lại đống vàng bạc mình cướp được lúc trước cho đám người coi như đền bù phí tổn mấy tòa nhà bị hủy. Tuy không từ mà biệt nhưng cũng chẳng sao vì nơi này coi như một địa điểm lịch luyện của hắn thôi. Điều hắn tiếc là tiểu cô nương ngây thơ xinh xắn kia, nàng thật sự rất đáng yêu a... "Nàng xinh vậy thì lão thiên cũng không bất công đến lỗi không ban cho nàng linh căn đi?" Suy nghĩ "người đẹp thì được chiếu cố" nên hắn xin sư phụ công pháp, đan dược, linh thạch của giới tu tiên bỏ vào nhẫn trữ vật để lại cho nàng, còn kèm theo bức thư cho Đặng Bình...
Đợi lão giả một bộ thỏa mãn hài lòng gật đầu, hắn một bộ xảo trá lời nói của hắn nhất thời xoay chuyển:
- Sư phụ... Mấy cây côn, bổng, trường kiếm ta thật cầm không vừa tay...
Thông Huyền nghe xong nhân lúc tâm tình đang vui vẻ phất tay một cái khiến một đống binh khí trên mặt đất.
- Mấy cái này cũng không hợp với ta a...
Một đống binh khí đủ loại: Thương, kích, chùy, bổng, côn, kiếm, đao,... Đông Quân ấy vậy mà không thèm liếc một cái đã lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ đếch thèm.
- Hừ, toàn binh khí thượng phẩm của tu tiên giả ngươi còn không thích?
Đông Quân lắc lắc đầu tỏ vẻ không thích, ánh mắt của hắn láo liên nhếch miệng cười quỷ dị nói:
- Chẳng phải sư tôn thường nói binh khí chọn chủ sao?
Thông Huyền đạo nhân nghe vậy gật gật đầu coi như phải lại nghe thấy đệ tử của mình nói tiếp:
- Vậy đúng rồi, sư tôn rèn cho ta một thanh binh khí mới.
Lời nói mơ mơ hồ hồ khiến lão giả có chút không hiểu mở miệng nói.
- Vạn vật đều có linh tính, vũ khí cũng vậy. Vũ khí mới linh tính còn kém nhưng vẫn theo quy luật, dù ngươi rèn ra hay luyện hóa nó đưa vào sử dụng nó cũng có thể bài xích ngươi.
Như có suy tính từ trước Đông Quân lưu loát đáp:
- Chẳng phải đống binh khi kia là thượng phẩm bị người đánh cho linh tính quay về như lúc ra lò sao? Người còn nói dù bài xích nhưng dùng nó từ lúc linh tính còn yếu dần già nó cũng chấp nhận a.
Thông Huyền đạo nhân lại gật gật đầu tỏ vẻ đúng vậy.
- Vậy cho nên sư phụ rèn cho ta một thanh mới, ta tin tưởng vừa cầm nó tôn ta làm chủ, kể cả không được thì lâu ngày cảm hóa vẫn là có thể a.
Mày lão Thông Huyền cau lại khiến da mặt nhăn nheo như những gợn sóng giải thích.
- Nếu bây giờ rèn một thanh mới thì cũng khác gì mấy thanh kia đâu?
Động tác xoa nắn vai của tiểu tử áo lam đằng sau càng thêm nhẹ nhàng thành thục, giọng nói hắn có chút nịnh nọt.
- Chả lẽ sư tôn người lại tiếc ta ít bảo bối tốt a?
Vừa dứt lời thì lão giả lại phẫn hận quát.
- Ngươi ngốn gia tài của ta còn ít sao?
Hừ hừ một hồi tiếc rẻ lão mới nói tiếp:
- Binh khí tốt thường linh tính tự chủ rất mạnh, ta rèn một thanh tuyệt phẩm chỉ sợ nó sẽ phản phệ không nghe ngươi sai khiến...
Hắn ai nha một tiếng chắc chắn đáp:
- Ta tin tưởng vào mị lực của ta.
Nói xong không đợi lão can ngăn cái gì đã lấy ra một tờ giấy, chỉ thấy trên giấy vẽ một thứ kiếm không phải, đao không phải đao, bản thiết kế rất chuẩn còn ghi chú rõ ràng. Thân kiếm hơi cong, dày bằng bóng tay, dài 2 xích 5 thốn, lưỡi kiếm sắc như dao cạo,...
Lão giả kia nhất thời hiểu ra bực mình mà cười:
- Ngươi đi một vòng lớn như vậy chỉ là để ta rèn cho ngươi thứ này?
Cười khà khà vài tiếng lại chưng ra cái vẻ mặt nịnh bợ ra sức bóp vai cho lão, chỉ sợ nhất thời lão dở người này lại đổi ý.
Một hồi sau Thông Huyền đạo nhân vứt cho hắn vài bình dược tiếp tế, đuổi hắn đi ngâm dược. Lão đứng ở mạn thuuyền ánh mắt lấp lóe như có điều suy nghĩ, nhìn qua rất phong phạm cao nhân...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------