Chương 39: Diệp - Hành 2

Bên này đám người muốn né Hoắc Mặc Nhan càng xa càng tốt, bên kia trận chiến vẫn kịch liệt giao tranh sống chết không ngừng, đám người Thẩm Kỳ Nhiên sức người có hạn cũng dần mệt mỏi, vỗn dĩ không có hơi quan tâm bên hắn. Thẩm Kỳ Nhiên nghĩ nghĩ, muốn cho đám người làm ngư ông kia một trận nhớ đòn, liền ra hiệu đám người chủ trương, rút lui toàn bộ hướng phái đám cặn bã kia mà tới.

Hoắc Mặc Nhan xoa xoa hòn đá trên tay nhìn hỗn chiến càng thêm loạn kia mà híp mắt, nữ nhân này tâm tư thật gắt gao, mà cũng đấng đám vô lại kia, muốn kiếm lợi thì cũng phải đảm bảo có mạng mà sài chứ. Cái tràng hỗn loạn kia hắn cũng không muốn nhìn cho lắm, liền thu hòn đá vào không gian giới, coi như hoàn thành nhiệm vụ đi a?

__Chúc mừng kí chủ lấy được Thiên Không Thạch thứ hai, phần thưởng lần này gồm 4000 vạn exp, 1 cuốn nâng cấp hệ thống sơ cấp, 2 tấm lụa ngũ sắc tơ tằm Câu Nguyệt__

"Nâng cấp hệ thống? Còn có thể nâng cấp cơ à?"

__Hệ thống càng cao cấp càng có nhiều phúc lượi mà kí chủ, lẽ nào ngài không thích phúc lợi?__

"Muốn, mẹ nó chứ ta muốn lắm ấy, vậy liền dùng lên cấp luôn đi!" Hắn cười lạnh lùng mà nói.

Hệ thống:........ta biết kí chủ đang mắng ta đấy nhé

__Nâng cấp sơ cấp hệ thống bắt đầu ing~, trong vòng sáu canh giờ hệ thống ngừng phục vụ để nâng cấp, kí chủ đừng nên làm phiến, xin giữ im lặng__

Mẹ nó!!! Hắn muốn chửi thế!!!

Thực muốn phun máu với cái tính tình quái gở này của hệ thống, lúc ăn nói ngọt ngào như tiểu cô nương, lúc bày ra cái vẻ lạnh lùng như bà lão. Tự dưng hắn cảm thấy nhân sinh cuộc đời này có chút đau đầu, sớm muộn hắn cũng tức chết a~

"Tự bạo a... chạy mau...."

"Con yêu thú này muốn đồng quy vu tận, chạy mau a..."

Tiếng la hét hỗn loạn vang vọng, một luồng khí tức khủng bố tràn ngập không khí, đám người hốt hoảng chạy tán loạn, kẻ nhanh trí bóp nát ngọc phù mà truyền tống ra ngoài, bọn họ chính thức mất đi cơ hội đi vào. Còn lại những kẻ sống chết không sợ, một phen chạy chân cẩu thoát đi. Vì một cái trứng yêu thú không rõ mà chết thì không đáng, huống hồ lại còn lắm người tranh nhau như vậy.

Hoắc Mặc Nhan nhìn về phía nội đan muốn nổ tung kia, một tay khe nắm lại khép hờ mắt. Phút chốc viên nội đan gần như sắp nổ bị một luồng uy áp làm cho thu nhỏ trở về dáng vẻ ban đầu tiến vào cơ thể yêu thú cửu giai Hắc Truy điểu. Xung quanh bỗng yên tĩnh, lặng ngắt như tờ chứng kiếm một màn này. Những ai có mặt đều ngây ra chứng kiếm sức mạnh uy áp chèn ép muốn khuỵu chân xuống, cả người bủn rủn kinh sợ. Đây là một người cường giả hiện thân áp chế bạo nổ nội đan a. Thế nhưng là vị nào cường giả xuất hiện tại nơi bí cảnh hạn chế tu vi này? Lẽ nào có thể dùng bí thuật che mắt thần thức của bí Huyền Thiên tôn giả?

"Xuẩn ngốc một cái cửu giai Hắc Truy điểu, lại muốn đồng quy vu tận vì một quả trứng sắp chết a?"

Theo tiếng nói, mọi người hướng về nam nhân hắc bào yêu nghiệt đã giết chết người Điệp Thiết môn, trang a~.

Giả heo thịt hổ, không hổ cường giả! Khiến người người khó phát hiện ra, lúc cần trang bức liền cứ như vậy mà trang bức!

Hắc Truy điểu trợn lớn hai con mắt, nhìn thân ảnh đen bào tiến lại gần trứng bảo bối, nhịn không được rít gào lên phẫn nộ. Tuy nhiên vì màn ép lại tự bạo đan của nó mà không dám tiến lại chọc Hoắc Mặc Nhan.

"Ta, có hứng thú với quả trứng này, chúng ta làm giao dịch a?" Nói đoạn hắn lôi ra từ không gian thú một cục lông nhỏ màu đen, nhìn kĩ thì ra là một con chim nhỏ hắc, nhúm lông trên đỉnh đầu nó lại vô cùng nổi bật.

"Đại nhân a, ta thực nhớ ngài ô ô, ta bị đám yêu quái hành hạ thực thảm a~, ngài nhất định..." "Câm miệng lại!"

"...."

"Đi, nói vưới con chim kia, ta muốn giao dịch với nó, đổi quả trứng lấy Hóa Hình thảo. Hỏi nó muốn một cái trứng chết hay tăng thực lực."

??? Chuyện gì đang xảy ra?

"Ngu ngốc, làm tốt việc sẽ có thưởng."

"Có thưởng? Đại nhân, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ ngài giao a~"

"...." Đây khẳng định cái con chim dễ dụ nhất hắn từng thấy!!!

Phía xa Thẩm Kỳ Nhiên ánh mắt thâm tình nhìn nam nhân nàng thích, bước chân không nghe lời muốn trực tiếp hướng tới nhưng lại bị một ánh mắt lạnh lùng của người đó mà dừng lại, thất vọng cúi đầu. Không ngờ người ấy lại mạnh như vậy, còn mạnh hơn cả suy đoán của sư phụ nàng. Bất quá, càng mạnh nàng lại càng thích nhiều hơn a.

Bên khác Khúc Diệp mắt trợn tròn nhìn một màn đặc sắc, thì ra bằng hữu mình lại là cường giả a? Này hắn có bao nhiêu phúc phận nha? Bỗng, một thanh âm 'Khúc công tử' vang lên khiến tiểu công tử giật mình nhìn lại. Lúc nhìn thấy người tới, ánh mắt Khúc Diệp kinh hãi, đồng tử co lại gắt gao nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên ván gỗ. Người đó Khúc Diệp vô cùng quen thuộc, là một nam nhân hắn hay gọi là tên ẻo lả, là nam nhân mới hôm trước còn cùng hắn điên loan đảo phượng tình ý, một người hắn còn cáu kỉnh mà kêu đi chết đi. Nam nhân một gương mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt không rõ còn sống hay đã chết, y phục rách nát loang lổ vết máu, đôi môi còn tím tái khô khốc vương dòng máu đã khô.

"Đây... hắn, hắn..." Khúc Diệp vành mắt đỏ ửng, bước chân không vững tiến lại quỳ 'phịch' xuống bên cạnh nam nhân, miệng khống thốt hết câu đã bật khóc. Nước mắt nóng hổi nhỏ giọt trên gương mặt đầy sợ hãi, vương ướt một góc vãi vóc của nam nhân nằm đó.

"An Ngũ Hành, ngươi vì sao lại.... ngươi mau tỉnh lại cho ta...ô ô... tỉnh lại...."

"Khúc công tử, A Ngũ vì cứu chúng ta mà phản phệ của cấm thuật. Trên đường mê man đệ ấy luôn miệng gọi tên huynh, chúng ta đành đi tìm huynh."

"Không cần, không cần, ngọc phù, ngọc phù của hắn đâu, mau lấy ra, mau lên..."

"Ngọc phù A Hành có lẽ bị rơi mất, chúng ta tìm không..."

Còn chưa kịp nói hết, đã chứng kiến một cảnh Khúc Diệp ôm lấy An Ngũ Hành mà nức nở, cả người run lên từng hồi, có thể thấy được tình cảm sâu đậm mức nào. Xung quanh không một ai lên tiếng, chỉ nghe tiếng khóc bi thương của tiểu công tử Khúc Diệp, nghe mà thấu lòng người.

"Ô ô, tên ẻo lả chết tiệt, ngươi không được chết, ô ô, ngươi không được bỏ ta , không, không được bỏ lại ta, ngươi đừng nhẫn tâm như vậy..."

"Diệp, Diệp Diệp..." An Ngũ Hành mở mắt yếu ớt chậm chạm gọi tên Khúc Diệp, thành công gây sự chú ý với Khúc Diệp đang ôm chặt lấy mình.

"Sư đệ."

"Ngươi tỉnh, ngươi tỉnh lại rồi, ta, ta còn tưởng ngươi muốn bỏ ta đi." Khúc Diệp vội vã lau lau xuề xòa nước mắt, muốn nhìn rõ nam nhân mình đang ôm, sợ hãi trong lòng không khỏi có chút an tâm, không chút do dự hôn lên đôi môi tím tái, muốn bày tỏ yêu thương của mình cho người kia thấy.

Xung quanh tĩnh lặng:.....Bọn họ mới phát hiện ra một chuyện khủng khiếp....

An Ngũ Hành yếu ớt cảm nhận nụ hôn của người mình thương mà hạnh phúc dâng trào, Diệp Diệp của hắn cuối cùng cũng bày tỏ yêu thương với hắn, phản phệ này thực đáng giá mà.

"Diệp Diệp, xin lỗi...."

"Câm miệng, không cho ngươi nói, ta không cho ngươi nói gì hết!" Cố chấp nói, Khúc Diệp càng ôm chặt lấy nam nhân trong lòng, muốn dành cho hắn hết tất cả tình yêu của mình mau khỏi, miệng không khống chế mà nỉ non yêu chiều :"Mau khỏe lại, ta với ngươi đi thành thân, nhất định không được bỏ ta một mình, cái tên ẻo lả nhà ngươi, khiến ta muốn khóc..."

"Đừng khóc, ta không bỏ lại ngươi, Diệp Diệp..."

"Ô ô, đã kêu không được nói, cũng không được bỏ ta, ngươi nếu không nghe ta, ta liền đi tìm người khác thành thân, cho ngươi... cho ngươi tức chết luôn." Nước mắt lại không tự chủ mà rơi ra, Khúc Diệp lúc này mới cảm nhận được thế nào là đau thương, thế nào là tình cảm sợ hãi mất đi. Trước kia bị tên ẻo lả này cướng ép, Khúc Diệp thực hận không thể giết chết tên này. Thế nhưng lâu dài, trong lòng hắn dần dần có chút chấp nhận loại quan hệ này, chấp nhận tình yêu, chăm sóc của nam nhân. Miệng tuy nói cay độc nhưng tâm lại muốn ỷ lại vào sự ôn nhu trêu chọc của người này. Thì ra tình yêu là thế, sợ hãi khi mất đi người mình yêu, ghét bỏ nhưng lại yêu thương hơn bao giờ hết, muốn thay người đó chịu hết mọi đau đớn, tổn thương cũng không muốn người ấy rời bỏ mình.

Lúc này, Khúc Diệp chỉ hận tại sao mình không hiểu ra sớm hơn, tại sao lại độc miệng như thế, rồi để thành ra sự thật đáng sợ như này.

"Ta không muốn ngươi chết đâu, là ta ngu ngốc, An Ngũ Hành, ô ô...ta muốn khóc, không ngừng được ô..."

Còn đang thương tâm không dứt tiểu công tử Khúc Diệp ôm người thành một đống thút thít, lại nghe thấy một tiếng thở dài cùng câu nói mang lại hi vọng cho Khúc Diệp.

"Chỉ là một chút phản phệ mà thôi, không chết được." Hoắc Mặc Nhan mỉm cười mà nói, lấy ra một viên đan dược màu vàng sẫm tỏa ra hương thơm mê hoặc lòng người đưa cho Khúc Diệp.

"Cho hắn ăn vào đi."

Khúc Diệp nhìn Hoắc Mặc Nhan, ánh mắt tràn đầy cảm kích, nhận lấy viên đan dược đưa vào miệng An Ngũ Hành. Lại vuốt gọn mấy sợi tóc vướng víu ra sau, mỉm cười không nhịn được dụi dụi gương mặt mình yêu thương của người này.

"Nhan huynh, đa tạ ơn cứu mạng này, sau này dù có lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ giúp huynh không từ!"

"Khúc huynh quá lười rồi, ta với huynh đã là bằng hữu, cứu được tại sao lại không giúp? Sau nửa canh giờ thì cho hắn ăn mấy thứ này, sẽ nhanh khỏe lại thôi." Lại lấy ra thế một bát sứ tinh xảo đựng trong đó mấy loại linh quả gần giống với mấy thứ lần trước tặng cho Khúc Diệp. Không còn lời gì có thể cảm kích hơn, chính bản thân tiểu công tử đã nếm qua hương vị này rồi, cái này quả thực quý gia, có đem đi bán đấu giá cũng đủ người bình thường sống mấy đời dư dả.

Mỉm cười một tiếng, Hoắc Mặc Nhan liền thuận tình rời đi, trở lại nơi Lôi Tử điêu đang xí xố giao ngữ với Hắc Truy điểu. Hắn cũng là không muốn thấy người ta ân ân ái ái đâu a.