Chương 38: Hòn đá xinh đẹp

"A Ngũ, mau rút lui, A Ngũ...." Đại sư huynh Chiêm Tinh tông gào thét liều mạng chém một kiếm vào cánh tay cứng như cương thiết của con yêu thú, tìm đường rút lui cho sư đệ mình, lồng ngực bình bịch hốt hoảng bất an. Mà An Ngũ Hành cũng một thân trọng thương, y phục rách nát dính dấp máu tươi, khóe miệng rỉ ra dòng máu tanh tưởi ngòn ngọt. Không thể tha thứ cho con súc sinh này, nếu không diệt trừ ắt toàn bộ các đệ tử đều phải chết, mà hắn nhất định phải sống sót vì Diệp Diệp.

Cứ nghĩ tới hình ảnh tiểu Diệp Diệp cáu kỉnh oán trách hắn, An Ngũ Hành chỉ muốn mỉm cười ngọt ngào. Súc sinh thì đáng chết, chết đi. Các đệ tử xung quanh cùng nhau hiệp lực giết chết yêu thú khủng bố kia kinh hách nhìn nhị sư huynh, trên tay cầm một cây kiếm sắc bén vẽ lên đồ án bằng máu tươi trên không trung. Một khí tức mãnh liệt quỷ dị ập tới, mặt ai cũng biểu lộ vẻ sợ hãi, này là trận đồ cấm thuật của sư môn mà, lẽ nào nhị sư huynh quyết chịu phản phệ mà dùng nó để giết chết yêu thú này?

"Ngu ngốc, A Ngũ mau dừng lại!"

"Nhất định phải giết chết nó, nếu không không ai sống sót được, sư huynh yên tâm, ta sẽ không chết được!"

"Đệ điện rồi A Ngũ.."

Thoáng chốc đồ án trận đã vẽ xong, con yêu thú khổng lồ đỏ mắt ngước nhìn hình thù kì dị kia mà thoáng rùng mình, đám kiến hôi này dám lấy đồ của nó, nhất quyết giết không thể tha thứ được. Nó gào thét rung động mặt đất, hai cánh tay cứng rắn vung lên đập xuống ầm ầm bụi đất, hung hăng nhảy bổ hướng về phía trận đồ cóAn Ngũ Hành muốn một đấm giết chết.

"Tử Hung Đồ.....chiếu.....trảm." Một đoàn máu tươi lóe sáng, hắc sắc cùng huyết sắc trộn lẫn hòa hợp biến ảo thành một thanh trảm kiếm, trên thân kiếm là tinh đồ ghép nối mỗi điểm sáng, lung linh mà nguy hiểm cả một vùng trời.

Yêu thú một màn phóng tới suýt chút nữa thổ huyết, nó có thể cảm nhận được uy hiếp từ cái thanh kiếm lớn đó, ý muốn thoái lui chạy trốn tràn ngập trong suy nghĩ. Cơ mà tất thảy đều muộn, nó còn trừng lớn con mắt chỉ kịp nhìn thấy một màn sáng như pháo bông, sau đó là sự đau đớn xuyên tâm cuối cùng tắt lịm ý thức.

Tinh huyết rúng động văng đầy trời kết thúc một màn chiến đấu, An Ngũ Hành cũng vì thế mà rơi từ trên không xuống mất đi ý thức. Đại sư huynh chạy tới lấy vôi đan dược chữa thương cho hắn ăn vào, bình ổn một chút hơi thở yếu ớt. Chiêm Tinh tông bọn hộ lần đi này tổn thấy ít nhiều mười mấy đệ tử rồi, nếu An Ngũ Hành xảy ra chuyện nữa, tông môn ắt tổn thất nặng nề.

"Đi, chúng ta đi tìm nơi nào an toàn tạm thời dưỡng thương, cái gì bảo vật cũng mặc kệ, giữu mạng quan trọng trước nhất."

.................................................................................

Lúc đoàn người Hoắc Mặc Nhan tới nơi, mắt nhìn một đám huyết tinh văng vẩy đầy đất kia mà thầm run rẩy. Đánh nhau ác liệt cỡ nào thế này, may quá mạng nhỏ của bọn họ vẫn còn an toàn a.

Lại quan sát nhìn đám người còn sức tấn công một con yếu thú cửu giai mà thoáng thở dài, này vì sao nhất định phải tranh giành bảo vật nha, tìm kiếm linh dược không phải tốt hơn hay sao? Hoắc Mặc Nhan nhìn ra suy nghĩ của đám Khúc Diệp, không khỏi câu lên nụ cười.

Tinh Kiếm phái, vài cái đệ tử tu vi cao chật vật vừa đánh vừa lui.

Điệp Thiết môn toàn quân gần như hủy diệt.

Vài kẻ dị nhân tu sĩ nửa thương tàn phế chống chọi.

Mấy tông môn thế lực khác người đứng kẻ xem, muốn chân cẩu lợi ích.

Lẽ nào bọn họ nhìn không ra cửu giai yêu thú? Này cái đám người tu vi cao nhất cũng chỉ tới Cao cấp cửu phẩm cũng muốn chém giết cửu giai?

Khúc Diệp một bên nhìn một bên mở miệng phán đoán tình hình, tiểu công tử này muốn bàn luận trực tiếp hay gì?

"Nhan huynh, huynh nói bọn họ tranh chấp cái gì? Liều mạng chém giết vì cái gì bảo bối mà bỏ cả mạng sống?"

"Một cái trừng yêu thú, so với cửu giai Hắc Truy điểu còn muốn cao cấp hơn. bỏ mạng đổi lấy cái này cũng không quá đáng."

"Lẽ nào cái trứng đó còn muốn lên thập giai, thậm chí còn muốn hơn đi??"

Hoắc Mặc Nhan im lặng không nói, liền biết được hàm ý Khúc Diệp hiểu chuyện, tiểu công tử cũng ngậm miệng không nói nữa. Cái trứng này còn muốn vươn xa hơn danh tiếng tiểu khu vực đại lục rồi.

Không ngờ bên trong cái này bí cảnh sẽ xuất hiện trứng linh thú thần cấp, ăn quàng cũng ra đồ quý, không tóm thì thật có tội a? Hoắc Mặc Nhan vung quạt khẽ cười, ánh mắt đảo qua một loạt khu vực, thần thức nhẹ nhàng thả ra lan tràn toàn bộ xung quanh nhằm tìm ra Thiên Không Thạch. Lại phát hiện một cục đá cỡ to hơn đầu người nằm trơ trọi dưới chân một đệ tử Tinh kếm phái có chút kì dị.

"Các ngươi ở đây lấp cho an toàn, đừng chạy lung tung, ta tới xem một chút đò cần tìm." Nói không chờ đám người Khúc gia phản hồi liền bước chân thong dong tiến tới gần khu vực hỗn chiến.

Bản thân hắn cao lớn một cái yêu nghiệt khiến người chú ý không thoát được tầm mắt những kẻ có mặt. Thấy có người tiến tới, đám người chỉ thấy kinh ngạc một chút liền không quan tâm nữa. Thêm một người thì chết thêm một, có gì mà lạ đâu. Nhưng mà đúng là chỉ tiếc cho gương mặt đẹp như thế mà thôi a~

Thẩm Kỳ Nhiên còn đang thở gấp, khóe mắt chợt thấy thân ảnh quen thuộc, có chút bất ngờ theo dõi bước chân người kia, trong lòng có chút vui vẻ lại có chút thất vọng. Nàng ta cần phải diệt trừ con yêu thú này mới có thể lấy được quả trứng kia, nếu có quả trứng kia, tông môn nhất định càng thêm rạng rỡ, địa vị nàng càng ngày càng lên cao hơn, như vậy thì mục tiêu của nàng mới có thể nhanh chóng thực hiện được a. Vừa nghĩ Thẩm Kỳ Nhiên có chút bực bội cắn môi hồng, một mực muốn giết chết yêu thú hung dữ này.

Ngược lại với mọi người không mấy quan tâm nam nhân hắc bào yêu nghiệt, thì có hai ánh mắt ác độc cay nghiệt nhìn chằm chằm hướng Hoắc Mặc Nhan hận không thể lột da uống máu hắn - Mạc Lâm cùng nữ tử Nhâm Nhi của Điệp Thiết môn.

Hoắc Mặc Nhan cũng không thèm để tâm tới bọn họ, lại càng bước nhanh về phía tên đệ tử đang bị thương của Tinh Kiếm phái kia, thấy nam nhân tà mị hướng tới chỗ mình, vẻ mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, tên đệ tử có chút hoảng hốt không rõ vì sao, nửa vui vì thấy nam nhân quen mặt, nửa lại sợ hãi từ nội tâm.

"Di? Ngươi cái này đứng dậy một chút a?" Hắn hướng tên bị thương kia cười nói, lại lấy ra viên đan dược trị thương ném cho tên đó.

"..."???

"Ăn đi rồi tránh ra một chút a, nghe hiểu chứ?"

"A a hiểu, hiểu rõ."

Tên đệ tử nhận lấy đan dược liền đứng dậy bước ra xa nam nhân hắc bào một chút, lại tò mò mà nhịn không được ngó nhìn nam nhân kia. Chỉ thấy nam nhân đứng đó im lặng nhìn chằm chằm hòn đá tròn tròn nằm đó mà không làm gì. Kì quái, cái viên đá đó nhìn qua chỉ thấy vô cùng bình thường, cớ gì nam nhân lại cứ nhìn nó một mực như vậy chứ?

"Thật đẹp!" Nam nhân nhỏ giọng lầm bầm hai chữ, tên đệ tử gần đó nghe thấy mà bày ra bộ dạng khó hiểu, đẹp a~ một hòn đá thật xinh đẹp a~, này gu thẩm mỹ của nam nhân yêu nghiệt này cũng thực đặc biệt nha?

"Huynh đệ, ta thấy cái hòn đá này có gì đặc biệt đẹp đâu nha?" Nhịn không được mà lại gần mở miệng hỏi, tên này cũng muốn hiểu xem nó có gì mà đẹp đi?

"Ngươi nào có thể nhìn ra." Nói rồi hắn liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn tên đệ tử hỏi ngu ngốc kia, một tay sờ sờ viên đá tròn tròn, lại khẽ gõ gõ lên hòn đá mà mỉm cười.

Tên đệ tử nọ:.......

Mà, hình ảnh này lại lọt vào vài ánh mắt phía xa xa, bọn họ nhìn hành động kì lạ của Hoắc Mặc Nhan mà cũng kì quái theo dõi. Vào ánh mắt của hai huynh muội Điệp Thiết môn lại thành một suy nghĩ khác, lẽ nào hòn đá kia là bảo vật gì đó hay sao, cớ gì một hòn đá mà lại gây ra hứng thú với nam nhân kia???

"Bảo vật, chắc chắn là bảo vật!" Một tiếng nói lớn tiếng vang lên, mọi người đều hướng theo giọng nói hét lên mà tập trung chú ý nhất cử nhất động nam nhân hắc bào. Tuy không biết nam nhân kia muốn làm gì, nhưng mà câu nói ban nãy cũng luận ra cho đám người một suy nghĩ táo bạo, có khi đó là bảo vật gì đó mà bọn họ nhìn không ra? Còn nam nhân đó nhìn ra huyền cơ, muốn độc chiếm riêng a? Dần dần mấy ánh mắt đỏ lên bất thiện nhìn hướng Hoắc Mặc Nhan, khiến nụ cười nơi khóe miệng Mạc Lâm càng sâu hơn, ánh mắt gắt gao hướng nam nhân bên kia tràn đầy đắc ý.

A? Muốn gây sự với hắn sao? Hoắc Mặc Nhan tay nâng lên hòn đá mà cười xấu xa, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mạc Lâm mà bước chân dài đi tới hướng hai huynh muội Điệp Thiết môn.

"Ngươi nói cái này bảo vật a? Gặp lại cũng thật nhanh đi, không ngờ hai người lại nhớ ta đến thế a~"

"Ngươi...ngươi..."

"Ta làm sao nha?"

"Ngươi... ặc khụ khụ khụ..." Mạc Lâm nôn ra một ngụm máu lớn, giật lùi lết bước về phái sau căm phần trừng lớn Hoắc Mặc Nhan, tính toán đánh không lại thì bóp nát ngọc phù. Nhưng là còn chưa kịp lấy ra ngọc phù thì đã bị nện một chặp gần như mất đi ý thức. Nữ tử Nhâm Nhi hét lớn bỏ chạy, một tay bóp ngọc phù liền muốn truyền tống ra ngoài. Chỉ thấy ánh sáng chớp động nhanh chóng liền một khắc ngừng lại, ngọc phù tan nát nhưng người vẫn không hề biến mất. Nàng ta kinh hãi nhìn nam nhân hắc bào yêu nghiệt, thất thần tuyệt vọng như thể đứng trước ác quỷ tu la. Không thể giãy thoát, chỉ có duy nhất một con đường chết, không hề có sự lựa chọn thứ hai.

"Còn muốn truyền tống ra ngoài a? Ta có cho ngươi đi sao?" Cười lạnh ●‿● ing kiểu lạ lùng.

"Không, khô... buông tha ta, van cầu ngươi... ta...aaaaaa..." Nàng ta đau đớn hét gào, mắt mũi miệng chảy ra dòng máu tươi xinh đẹp, biểu cảm vặn vẹo dữ tợn như ma quỷ, cuối cùng thân hình run lên một cái tắt thở.

Rơi vào trong mắt những kẻ xung quanh một màn này, bọn họ chỉ có thể thu lại tầm mắt đỏ ngầu, lặng lẽ cách xa nam nhân yêu nghiệt một chút. Có thể hủy đi ngọc phù như vậy, không phải cao thủ thì cũng là một tên phi thiên tài.

"Này, có ai còn muốn hòn đá này nha?" Nam nhâm mỉm cười hỏi.

Mọi người:......Ngươi giữ lại dùng dần a....