Chương 2: Thương hại.

Trong xã hội hiện tại, tiền không phải là vạn năng nhưng tuyệt đối không thể không có tiền.

Hiện tại, thực lực Tiêu Phàm hoàn toàn không còn hơn nữa ngoài thân mình ra cũng không còn bất cứ đồ vật gì trên người, trong quá trình tìm kiếm cha mẹ và tiểu đệ khẳng định cần sử dụng đến rất nhiều tiền, bây giờ không có tiền khẳng định là không làm gì được.

Đương nhiên, hiện tại Tiêu Phàm có thể lựa chọn kiếm tiền trước, bây giờ mặc dù tạm thời bản thân không có thực lực nhưng trong thời gian ngắn muốn kiếm một khoản tiền không phải là vấn đề quá khó. Chỉ là lúc này trong lòng hắn tràn ngập tưởng niệm cha mẹ cùng tiểu đệ, thật sự lúc này hắn không có tâm tình mà đi nghĩ biện pháp kiếm tiền, cho nên sau khi do dự hắn cuối cùng quyết định hỏi mượn Đường Lâm một chút sau đó lại tính tiếp.

Tiêu Phàm nhìn thấy ánh mắt Đường Lâm khác thường, gương mặt nhất thời có chút nóng lên liền vội vàng giải thích "Là như vầy, ta năm năm không về, hiện tại muốn về thăm cha mẹ nhưng bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù nên trên người không có tiền cũng không thể mua một vài món đồ cho người nhà cho nên ta muốn hỏi mượn ngươi tạm thời một ít tiền!"

Đường Lâm nghe Tiêu Phàm giải thích xong lập tức nở nụ cười "Được, không thành vấn đề, ngươi muốn bao nhiêu?"

"Không cần quá nhiều, chỉ một hai nghìn là được!" Tiêu Phàm vội vàng nói.

Đường Lâm gật gật đầu, xoay người đi đến cạnh xe khom lưng từ trong xe lấy ra ví tiền của mình, khi khom người xuống từ phía sau lộ ra đường cong ôm lấy bờ mông tròn trịa xinh đẹp. Từ bên trong Ví lấy ra mười mấy tờ tiền xoay người hướng phía Tiêu Phàm đi tới "Hiện tại trên người ta tạm thời chỉ còn nhiêu đây ngươi xem có đủ hay không, nếu không đủ ta ra ngân hàng rút thêm một ít đưa ngươi!"

"Không cần, nhiêu đây đủ rồi, cám ơn ngươi!" Tiêu phàm nhận lấy cảm kích hướng Đường Lâm cười nói "Ngươi yên tâm, qua một thời gian ta sẽ đi tìm và trả lại cho ngươi!"

"Chuyện đó nói sau đi!" Đường Lâm thở dài sau đó cầm danh thiếp bản thân đưa cho Tiêu Phàm, ánh mắt mang theo chút thương hại nói "Tiêu Phàm xem ra hiện tại ngươi sống không được tốt cho lắm, nếu tạm thời ngươi không có tìm được công việc thì có thể đến chỗ ta, vẫn còn nhiều vị trí bán hàng, bảo an,... ta đều có thể an bài cho ngươi, về phương tiện tiền lương ta sẽ tận lực hỗ trợ thêm vào, ngươi xem thế nào?"

"Được, cám ơn, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ, đến lúc đó nếu quả thật không tìm được công việc thích hợp ta sẽ lại tìm đến ngươi!" Đối với ánh mắt cùng đề nghị của Đường Lâm Tiêu phàm cũng không sinh khí mà cười nói.

"Được rồi!"

Nhìn thấy Tiêu Phàm không để tâm đến lời cô nói, Đường Lâm khẽ nhíu mày một chút rồi lắc đầu cũng không nói gì thêm nữa, xoay người hướng đến xe đang đỗ ven đường bước đến ngồi vào.

"Tiêu Phàm công ty của ta còn có việc phải xử lý, nếu ngươi không còn chuyện gì khác vậy ta đi trước nha!" Đường Lâm trong xe nói.

"Vậy ngươi lái xe cẩn thận một chút!" Tiêu Phàm gật đầu nói.

"Được!" Đường Lâm cười nói, cô vừa định khởi động xe hình như nhớ đến chuyện gì liên ngừng lại sau đó hạ cửa kính xuống hướng phía Tiêu Phàm nói "Tiêu Phàm, tối thứ sáu cuối tuần này tại khách sạn "Y Nhân Túy" gần trường, lớp chúng ta cử hành cuộc họp mặt năm năm sau tốt nghiệp, rất nhiều bạn học cũ chắc chắn sẽ đến tụ họp, ngươi có dự định đi hay không?"

"Họp lớp sau năm năm tốt nghiệp?" Tiêu Phàm suy nghĩ một chút sau đó cười nói "Được, nếu có thời gian ta nhất định sẽ đi!"

"Được, vậy đến lúc đó gặp ngươi!"

"Đến lúc đó gặp lại!"

Sau khi chào tạm biệt lẫn nhau, Tiêu Phàm đứng dậy hướng con đường phía trước chậm rãi rời đi.

Đường Lâm cũng hướng về phía công ty lái xe chạy đi, cô nghiêng đầu nhìn hình ảnh bóng lưng của Tiêu Phàm phản hồi trên kính xe ngày càng nhỏ dần rồi thở dài "Ai, thật không ngờ hiện tại Tiêu Phàm lại nghèo túng đến mức này, chỉ sợ hiện tại so sánh trong đám bạn học hắn là người kém cỏi nhất!"

"Thậm chí nhớ năm đó hắn cùng Trương Thanh Vân, hai người bọn ở trường náo loạn đến toàn trường cùng chủ nhiệm đều biết bọn không hợp nhau, mà hiện giờ bước chân vào xã hội Trương Thanh Vân hiện tại khiến mọi người trong lớp phải hâm mộ ghen tị vì có thành tích tốt nhất, ngược lại cuộc sống Tiêu Phàm còn phải vay tiền để trải qua, thật sự là chênh lệch quá lớn không thể không nói thời gian làm thay đổi hết thảy mọi thứ!"

"Quan trọng hắn hiện tại không có tiền, không có tiền liền không có tiền đi nhưng mấu chốt cô đã cố gắng cho hắn công việc, cho hắn cơ hội làm việc nhưng lại không tiếp thu, thật sự là đến chết vẫn sĩ diện!"

"Thật may mắn lúc đầu ta không chọn hắn cũng không cùng hắn lãng phí thời gian cũng như tình cảm nếu không hiện tại ta khẳng định hối hận không kịp!" Đường Lâm tự nói, sau đó cô lắc đầu không tự nghĩ nhiều nữa, liền đạp chân ga hướng phía trước chạy xe đi.

Sau khi cùng Đường Lâm chia tay, Tiêu Phàm cầm tiền tìm đến tiệm cắt tóc cắt đi mái tóc dài phía sau khiến chúng gọn gàng hơn cũng như tìm mua bộ quần áo phổ thông vừa người thay đổi, sau một phen thu thập mọi thứ cả người hắn nhìn bình thường hơn nhiều, sau đó hắn liền hỏi thăm người đi đường, sau nửa ngày cũng tìm được địa điểm đồn công an để tra hộ tịch của cha mẹ cùng tiểu đệ.

Sau khi cung cấp thông tin hộ tịch cho đại tỷ mập quản lý cùng một hồi khen ngợi nói tốt, đại tỷ mập rốt cuộc cũng đồng ý kiểm tra tin tức hộ tịch cha mẹ cùng với tiểu đệ.

Thật ngạc nhiên!

"Cái gì, ngươi nói cha mẹ ta cùng tiểu đệ đã gạch bỏ hộ khẩu một năm trước và đã chuyển qua nước Mỹ sống?" Tiêu Phàm nghe đại tỷ mập nói nhất thời kinh ngạc không ngừng.

"Phải, ở trên này tin tức ghi chú thông tin đúng là như vậy!" Đại tỷ mập gặt đầu nói.

Tiêu Phàm cười khổ nhưng trong lòng hắn có chút vui mừng, nguyên nhân cha mẹ qua Mỹ nguyên nhân chính là từ tiểu đệ hắn, Tiêu Vấn.

Từ nhỏ Tiêu Vấn học tập có thành tích tốt nhất, mỗi năm các cuộc thi cử đều đứng thứ nhất, năm năm trước ,trước khi Tiêu Phàm mất tích, tiểu đệ Tiêu Vấn từng gọi đến nói với hắn là chuẩn bị thi TOEFL để lấy giải học bổng du học sinh, hiện tại bọn họ chuyển đến nước Mỹ xem ra tiểu đệ đã thi đậu.

"Nước Mỹ?" Tiêu Phàm thở dài

Tiêu Phàm do dự trong chốc lát, hắn hận không thể bay đến nước Mỹ ngay bây giờ, tuy nhiên để xuất ngoại cần có hộ chiếu cùng giấy tờ liên quan và một số tiền không nhỏ để chi tiêu, mà tất cả những thứ trên hiện tại Tiêu Phàm tạm thời không cách nào làm được.

"Việc này nhờ đến Đường Lâm không tốt lắm, trước tiên đến thành phố Giang Châu tìm lão đại, cha hắn quen biết rộng khẳng định có phương pháp giúp ta chuẩn bị thẻ căn cước sau đó liền đi làm hộ chiếu chờ giấy chứng nhận để xuất ngoại!" Trong lòng Tiêu Phàm suy nghĩ.

Rời khỏi đồn công an Tiêu Phàm trực tiếp gọi xe đi đến nhà ga, chuẩn bị ngồi xe lửa đến Giang Châu tìm lão đại. Nhưng chờ Tiêu Phàm chật vật xếp hàng đợi đến lượt mua vé mới biết để mua vé xe lửa cần phải có thẻ căn cước; mà không riêng gì vé xe lửa, vé xe đường dài, vé máy bay, tất cả các phương tiện giao thông đều phải có căn cước mới có thể mua vé.

Tiêu Phàm nhất thời bất đắc dĩ, hiện tại hộ khẩu của hắn đã bị gạch bỏ, lấy đâu ra thẻ căn cước? Làm cách nào mới có thể đi đến thành phố Giang Châu? Suy nghĩ một chút, hình như chỉ có đi taxi là không cần giấy tờ gì, Tiêu Phàm tự hỏi, từ thành phố Hoa Hạ cách xa thành phố Giang Châu năm sáu ngàn cây, đón taxi không tốn ba đến bốn nghìn thì không tài xế nào đồng ý.

Nhìn danh thiếp của Đường Lâm đưa trước khi đi trong tay, Tiêu Phàm cười khổ không thôi, sau một lúc do dự hắn cắn răng một lần nữa bắt xe hướng đến công ty Đường Lâm, một lần nữa đi tìm Đường Lâm.