Trung Hoa, thành phố Hoa Hải!
Trong cái nóng oi bức của mùa hè, tiếng ve sầu kêu vang inh ỏi, toàn thành phố nhiệt độ nắng nóng đến bức người, nhất là giữa trưa bên ngoài đường càng nhìn thấy ít người qua lại.
Nhưng tại thời điểm trưa nắng oi bức lại có thanh niên trên đường với bóng lưng thẳng tắp cao ngất chậm rãi bước đi, đồng tử thâm thúy vô tận khiến ta cảm nhận được cảm giác tang thương giống như đã trải qua vô tận luân hồi.
Hắn khoác trên người bộ trang phục cổ đại cùng với mái tóc dài đen nhánh từ đầu tới thắt lưng, trang sức quái dị đeo trên người, giống như nhân vật diễn vai cổ trang trên phim truyền hình dẫn tới nhiều người đi đường xung quanh nghiêng nhìn với ánh mắt tò mò.
Người này, thật quái dị!
Một thanh niên trẻ tuổi thế mà tóc còn dài hơn so với nhiều cô gái, tại cái trời giữa trưa nóng bức thế này còn mặc trên người bộ đồ cổ trang, không lẽ hắn là tên bị bệnh thần kinh sao?
Tiêu Phàm nhìn hoàn cảnh xung quanh cùng trí nhớ trước kia thay đổi rất lớn, tràn ngập cảm giác xa lạ nhẹ giọng cảm thán “Năm năm, ròng rã năm năm, hết thảy đều biến hóa thật lớn” còn nhớ nơi này lúc trước là phòng ở lụp xụp rách nát cũ kĩ, mà hiện tại nơi này đã biến thành khu khai thác CBD, những tòa nhà cao tầng chọc trời, dưới cái nắng chói chang, bề mặt thủy tinh sẽ lóe sáng để cho người nhìn chói mắt.
Cha, mẹ ta đã về!
Tiêu phàm lúc này khó ngăn chặn được kích động trong lòng, đồng thời cũng khó nén được vẻ khẩn trương, lo lắng bất an, mang theo cảm xúc phức tạp, hắn nhanh chóng hướng về trung tâm ngoại ô phía trước, ở đó là nơi gia đình của hắn sinh sống bước đi.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Tiêu Phàm cả người kích động trong lòng nhất thời toàn bộ hóa thành thất vọng "nơi này cũng thay đổi....!"
Nơi này bây giờ nhiều người qua lại, xe cộ tấp nập nào còn nửa phần dấu vết quê nhà trước đây, đất đai, vườn rau, giếng nước. Nếu không phải tin tưởng trực giác trí nhớ trước đây của bản thân hắn thực sự nghi ngờ chính mình đi nhầm đến địa phương khác mà không phải nhà mình, bởi vì hết thảy là cảnh còn người mất.
"Cha, mẹ các người đang ở đâu? Thân thể hai người vẫn khỏe chứ? Còn có đệ đệ mấy năm nay sống thế nào rồi?" Tiêu Phàm thần sắc ảm đạm, hốc mắt đỏ lên hắn mờ mịt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh trong miệng không ngừng nói lời vô nghĩa.
Năm đó hắn "ly kỳ" mất tích một cách bí ẩn, ở trái đất, sống không thấy người chết không thấy xác. Không ai biết, năm năm trước hắn không cẩn thận xuyên qua đến một thế giới rộng lớn vô biên. Thế giới ma thần tiên yêu hoành hành, tại thế giới tiên hiệp đó hắn trải qua năm ngàn năm dài đằng đẵng.
Tại thế giới kia giống như đúc những nơi hắn đã đọc qua trên những trang tiểu thuyết trên internet, mỗi người đều khắc khổ tu luyện, lấy mục tiêu trở thành võ giả cường đại đứng đầu. Mỗi nhân vật võ giả đều cường đại làm người khiếp sợ, phi thiên độn thổ, bật hơi thành gió, phất tay đoạn sông chém núi. Trong nháy mắt búng tay hủy diệt một tòa thành thị, lật tay trong đó có thể làm bầu trời nứt toạc, đại địa sụp đổ, gần như là thần trong mắt người phàm.
Tiêu Phàm nhớ rõ thời điểm tiến đến thế giới tiên hiệp kia, hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khiếp sợ, không cách nào thốt nên lời, thật lâu sau đó mới có thể bình tĩnh phản ứng trở lại.
Tuy rằng đối với thế giới này tràn ngập tò mò nhưng đột nhiên rời khỏi quê hương, người thân, bạn bè đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, rời xa địa cầu đã từng sinh sống. Nội tâm Tiêu Phàm tràn ngập cô đơn cùng sợ hãi; từ nay về sau không cách nào nhìn thấy được cuộc sống của người thân cùng bằng hữu. Hắn bắt đầu trầm mặc, suy sụp, đối với cuộc sống không còn hy vọng cùng mục đính để tồn tại khi mỗi ngày trải qua cảnh màn trời chiếu đất, lưu bạt làm ăn mày cực khổ vô tận để sống sót.
Rất nhanh sau đó Tiêu Phàm nhận thức được một mặt của thế giới này nó tàn khốc huyết tinh đến mức nào. Thế giới này, con người bình thường ở tầng dưới cùng so với sâu kiến không khác là mấy, võ giả đem mạng sống của họ như cỏ rác mà xâm phạm, cướp đoạt, sát hại và xem đó là việc hiển nhiên.
Tiêu Phàm từng thấy võ giả tự xưng vương một phương, ép buộc dân chúng đem vợ cùng nữ nhi cùng chính mình mang đến mua vui ngày đêm cho hắn; cũng từng gặp võ giả vì tâm tình không thoải mái liền tùy ý hủy diệt một thôn trang để phát tiết; còn có tông môn lớn mạnh một phương thiết kế bày trận dùng hàng vạn tính mạng của người dân bình thường để mở cạm bẫy bên trong cấm địa. Từng tình cảnh thảm liệt kích thích sâu đến nội tâm của Tiêu Phàm để cho Tiêu Phàm cả người lập tức giật mình tỉnh ngộ.
Hắn không ngờ tới bản thân có một ngày cũng lưu lạc đến bước này, đành bắt đầu ép buộc bản thân thay đổi để thích hợp với thế giới này, nhiều lần trải qua gian khổ, ranh giới giữa sống và chết, từng chút không ngừng trưởng thành, không ngừng lớn mạnh cường đại, trải qua nhiều gian khổ trắc trở, từng bước từng bước, cuối cùng thấy được ánh sáng hy vọng.
Tông phái Ma giáo giáo chủ, chủ nhân bảy vị thần thú, tám vị thiên ma, nắm trong tay mười hai đội quân hắc ám, là thủ lĩnh đứng đầu của tổ chức sát thủ "Thiên Võng". Hắn đồng thời là một trong năm đại hội trưởng của Luyện Khí công hội, một trong ba đại hội trưởng của Đan Thánh Luyện Đan công hội, và độc bá Trận Pháp công hội. Kiêm thêm Thiên Khải thương các các chủ, Thiên La thương các các chủ,... Sau năm ngàn năm, Tiêu Phàm từ một kẻ bình thường dưới tầng chót của thế giới, một thanh niên trẻ tuổi không tên tuổi dần trưởng thành, trở thành nhân vật một phương thần thông cự phách.
Tại thế giới kia, tên tuổi của Tiêu Phàm, hùng bá thiên hạ, vang danh thiên cổ, chấn nhiếp thiên địa, tiếng vang khiến toàn bộ người nghe tới đều run rẩy sợ hãi mà quỳ lạy.
Nhưng tất cả thứ này không phải là điều quan trọng đối với Tiêu Phàm, ròng rã năm ngàn năm, hắn không ngừng nhớ về cố hương, ngày đêm nghĩ tìm cách trở về địa cầu nơi chôn sâu trong tâm trí. Tại thời điểm hắn bước đến đỉnh phong của thế giới tiên hiệp, có năng lực phá mở bình chướng, ý niệm quay về trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt thêm.
Cho nên, hắn không để ý đến những lời khuyên của thủ hạ, kiên định một mực muốn rời khỏi thế giới tiên hiệp, phá vỡ bình chướng tiến vào không gian loạn lưu đầy nguy hiểm tìm kiếm con đường quay về.
Cuối cùng sau thời gian vô tận trong không gian loạn lưu đầy rẫy nguy hiểm, Tiêu Phàm cũng đặt chân quay về Trái Đất, vì nôn nóng cùng nhớ nhà hắn tiêu hao hết tia linh lực cuối cùng trong nội thể, trực tiếp thuấn di về thành phố Hoa Hải, không nghĩ tới khi quay trở lại mọi thứ đều thay đổi.
"Nếu như không phải trong không gian loạn lưu bị thương nặng, lúc trước khi tiến vào thế giới Trái Đất gặp phải một đám Hư Vô Thôn Phệ Thú, sau cuộc chiến tổn thương càng nặng thêm, binh khí, chiến giáp cùng nạp giới đều bị đánh mất dẫn đến thực lực thấp đến cực điểm; nếu không chỉ cần trực tiếp thi triển đại thần thông trong phạm vi toàn cầu quét nhìn thì tìm ba mẹ cùng em trai dễ như trở bàn tay, cần gì giống như bây giờ không cách nào tìm thấy." Tiêu Phàm ngồi dựa trên ghế dài bên đường dâng lên phiền muộn trong lòng.
"Đúng rồi, ta sao có thể quên, mỗi người đều có giấy tờ xác minh không thể nào thay đổi, ta có có thể đến đồn công an tra cứu, ta tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức của bọn họ" Tiêu Phàm suy nghĩ nhanh chóng đứng lên.
Nhưng vào lúc này!
Bên đường, chiếc xe con màu trắng Cadillac chậm rãi dừng lại, cửa xe hạ xuống một gương mặt xinh đẹp bên trong lộ ra hướng về phía Tiêu Phàm kinh ngạc kêu lên: "Người là .... Tiêu Phàm?"
Tiêu Phàm nghe tiếng kêu ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy nữ nhân bên trong xe cũng vô cùng kinh ngạc kêu: "Đường Lâm?".
"Đúng là ngươi, Ta còn tưởng mình nhìn thấy nhầm người đâu" Đường Lâm mở xe, chân mang đôi giày cao gót màu trắng càng tôn thêm hình dáng, cười nhẹ bước ra.
Năm năm không gặp, Đường Lâm so với lúc còn đi học dáng vẻ xinh đẹp càng động lòng người, mái tóc đen nhánh dài ngang vai, vòng eo nhỏ nhắn thon gầy cùng trước ngực cao ngất, một thân đồng phục màu đen, váy ngắn lộ ra cặp chân dài trắng noãn tôn lên dáng vẻ lung linh nổi bật khi bước ra, cả người toát lên khí tức thành thục đặc thù của nữ nhân.
Tiêu Phàm đứng dậy gương lộ ra ý cười nhàn nhạt, hắn cùng Đường Lâm từng là bạn học cùng lớp, thời điểm nhập học vì một số nguyên nhân mà quan hệ giữa hai người rất tốt khiến bạn học cùng lớp nghĩ hai người đều là một đôi.
Nhưng sau đó nhiều người ưu tú, gia cảnh tốt hơn Tiêu Phàm, điên cuồng theo đuổi Đường Lâm, Đường Lâm nhìn Tiêu Phàm ngày càng không vừa mắt cho nên bắt đầu không còn liên hệ thường xuyên như trước, quan hệ càng lúc càng mơ nhạt cuối cùng biến thành mối quan hệ bình thường.
"Nghe nói năm năm trước ngươi đột nhiên mất tích không tìm thấy, có người nói ngươi không may mắn chết đi, không nghĩ tới có thể nhìn thấy ngươi ở đây!" Đường Lâm nhìn Tiêu Phàm cảm khái nói sau đó đột nhiên che miệng cười: "Đúng rồi, tại sao ngươi lại ăn mặc như thế này? Ngươi đang đóng phim cổ trang hay tham gia nghệ thuật?"
Tiêu Phàm chỉ cười không nói gì mà hỏi ngược lại "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
"Ta?" Đường Lâm cười nói "chi nhánh tập đoàn chúng ta nằm tại thành phố Hoa Hải, năm trước tổng giám đốc chi nhánh xin từ chức cho nên năm nay tổng công ty phái ta đến đây tiếp nhận".
Tiêu Phàm lập tức chúc mừng "Được đấy, năm năm không gặp ngươi liền trở thành tổng giám đốc một phương chi nhánh công ty".
Đường Lâm lắc đầu cười nói "Lớp chúng ta nhiều người thực lực còn mạnh hơn ta, người thì xuất ngoại, làm ông chủ, người tiến vào cơ quan nhà nước. Mỗi người so ra càng ngưu bức, nhất là Trương Thanh Vân đứng đầu lớp chúng ta, hiện tạ đã trở thành Công Thương phó cục trưởng tại Giang Châu. Đối với bọn họ mà nói, ta lăn lộn chỉ làm một người bình thường, ngươi đừng chê cười".
"Trương Thanh Vân!"
Nghe cái tên này Tiêu Phàm lập tức trầm mặc.
Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Phàm, Đường Lâm lập tức cũng phản ứng lại vội nói: "Thật xin lỗi Tiêu Phàm, ta không cố ý, nhất thời quên mất ngươi cùng hắn trước đây có mâu thuẫn, ngươi đừng để trong lòng."
"Không sao!" Tiêu Phàm cười nói "Đồng bạn từng cùng chung ký túc xá của ta ở đâu? Ta vừa trở về, còn không biết tình hình bọn họ gần đây?"
"Ba người từng cùng ký túc xá với ngươi hiện tại ở đâu ta thật sự không biết" Đường Lâm lắc đầu nói "Lớp chúng ta nhiều người, nhưng mỗi người đều có cuộc sống bận rộn riêng của mình, rất ít cùng họp lại nói chuyện, ba người kia cũng thế cho nên ta không biết mấy năm nay bọn họ sống thế nào".
"À!" Tiêu Phàm trầm mặc một chút, hắn tựa hồ nghĩ đến có phần do dự, nhưng rất nhanh hạ quyết định, mang theo không chút ý tứ mở miệng "Đường Lâm, cái kia người có mang theo tiền mặt trên người không? Có thể cho ta mượn một ít ta có việc dùng gấp!"
Nghe Tiêu Phàm nói, Đường Lâm sửng sốt, ánh mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ.