Chương 8: Bị cách chức

Một năm mười khối, phải tích lũy hai mươi năm, cho dù hắn có thể kiếm thêm ở những chỗ khác thì mỗi tháng ba khối là tối đa, cũng phải mất vài năm.

Chuẩn bị, tu luyện, trực tiếp hết phần lớn.

Đâu có tích lũy được.

Không nghĩ nhiều nữa, Cố Án tiếp tục dùng chủy thủ chặt cây.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Cuối cùng cũng có một số tiến triển.

Dòng nước ấm trong cơ thể ngày càng nhiều.

Cứ mỗi nhát dao, dòng nước ấm lại tăng thêm một chút.

Trị số cũng thay đổi rất nhanh.

【Thuật pháp: 36/50】

【Thuật pháp: 37/50】

【Khổ tu: 28/100】

【Thuật pháp: 38/50】

【Khổ tu: 29/100】

Cảm nhận các trị số thay đổi, Cố Án vui mừng.

Hắn đánh cược đúng rồi.

Cái cây này có thể giúp hắn tăng lên tu vi.

Chỉ cần trị số đủ thì hắn có thể nhanh chóng thăng lên Luyện Khí tầng bốn.

Mặc dù chưa thể tự do.

Nhưng có thể giải quyết vấn đề trước mắt.

Cả ngày, Cố Án đều dành thời gian để chặt cây.

Dù chỉ để lại một số dấu vết nhưng thuật pháp đã đầy, tu vi đã qua nửa.

Nhiều nhất thêm hai ngày nữa là có thể thử đột phá.

Hai ngày sau.

Vị trí lõi của Kim Cương Mộc đã bị chặt ra một lỗ hổng không nhỏ.

Nếu cứ chặt tiếp thế này thì thật sự sẽ đốn ngã cây.

Trong khoảng thời gian tiếp Cố Án cũng không dám tiếp tục chặt cây nữa.

Chặt một chút thì không sao.

Nếu đổ thật, hắn không thể chịu nổi hậu quả.

Trong một khoảnh khắc, Cố Án khát khao tìm được cái cây lợi hại hơn.

Nhưng cây tốt thì ai lại chặt đi chứ?

Thu hồi chủy thủ, Cố Án thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhìn vào bảng trạng thái.

【Thuật pháp: 50/50】

【Khổ tu: 100/100】

Đã đầy.

Không chỉ có thể tăng lên Bách Bộ Truy Phong thêm một lần nữa mà còn có thể thử tăng lên tu vi.

Hiện giờ Bách Bộ Truy Phong đã đạt tiểu thành, tốc độ khá nhanh, khi bộc phát có thể nhanh chóng kéo dài khoảng cách hoặc tiếp cận mục tiêu.

Chỉ là hắn thiếu một pháp bảo phù hợp.

Chủy thủ tuy tốt nhưng tính công kích không đủ.

Nhìn vết cắt trên cây, Cố Án định dùng vật gì đó để che lại, để người khác không để ý, chắc sẽ không bị phát hiện.

Bằng không rất dễ dàng gặp phiền phức.

Sau đó hắn đi tới nơi nghỉ ngơi trong căn nhà gỗ.

Khi đến nơi, hắn thấy một nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Thấy vậy, Cố Án nhíu mày, trong lòng có dự đoán.

Nhưng tại sao lại không ai thông tri cho hắn?

Dương Thạch cùng vài người khác đang đứng cung kính trước mặt nam tử đó.

Quản sự của Linh Mộc Viên, Trần Thành cũng đang đứng bên cạnh, giới thiệu.

“Cố Án đâu rồi?” Trần quản sự hỏi.

“Lão đại đi kiểm tra xung quanh rồi.” Thu Hoa lên tiếng.

“Ta đã phái người thông tri các ngươi, tại sao vẫn thiếu người?” Trần quản sự lạnh lùng, giọng trầm xuống.

“Hôm qua ta đã thông báo, có lẽ là do âm thanh quá nhỏ nên hắn không nghe thấy.” Dương Thạch nhỏ giọng trả lời.

“Xem ra là muốn ra oai phủ đầu với ta đây mà.” Nam tử lạ mặt nói với giọng uy nghiêm.

Một thời gian ngắn, mọi người đều lo lắng.

Thu Hoa do dự một chút, định lên tiếng.

Tuy nhiên, lúc này Cố Án đi tới.

“Trần quản sự.” Cố Án chào hỏi.

Thấy Cố Án, Trần quản sự nở nụ cười: “Cố Án, gặp gỡ vị lĩnh đội mới này đi, sau này hắn chính là lĩnh đội của các ngươi. Vì lo lắng tình ở đây nên hắn đã đến trước để chủ trì đại cục.”

Cố Án nhìn về phía đối phương, có nghĩa từ giờ mình không còn là lĩnh đội nữa.

Cũng may là tạm thời không cần phải chuyển chỗ ở, nếu không sẽ rất phiền phức.

Dù có chút không cam lòng nhưng vì đối phương có bối cảnh lớn hơn nên hắn cũng chỉ có thể cúi đầu nghiêm túc nói:

“Gặp qua lĩnh đội.”

Thấy đối phương gật đầu, Trần quản sự cười giới thiệu: “Vị này là đệ tử ngoại môn của tông môn, Thượng Vân Đông. Sau này các ngươi hợp tác với nhau, đừng để trì hoãn việc cung cấp linh mộc mà tông môn cần, thời gian cũng sắp đến, những việc khác các ngươi tự giải quyết liền tốt, ta không can thiệp.”

Sau đó Trần quản sự rời đi.

Cố Án cảm thấy lời nói của Trần quản sự có ẩn ý, nhưng vẫn yên lặng chờ đợi sắp xếp.

Quan mới nhậm chức mang lửa, bản thân hắn là lĩnh đội cũ, chắc chắn không trôi qua dễ chịu được.

Quả nhiên, Thượng Vân Đông lên tiếng: “Tạm thời giữ nguyên bốn người trông coi.”

Sau đó nhìn thẳng vào Cố Án:

“Còn ngươi, tạm thời chưa biết sắp xếp công việc gì, nghe nói ngươi thường chặt cây giết thời gian, vậy thì cùng với thợ đốn cây chặt cây đi.”

“Nhưng lão đại hắn...” Thu Vân muốn giải thích điều gì đó.

Chính mình đi chặt cây với bị sai đi chặt cây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nhưng lời còn chưa dứt, Thượng Vân Đông đã lạnh giọng ngắt lời: “Xưng hô này nên đổi đi.”

Trong chốc lát, Thu Vân cúi đầu không dám mở miếng.

Cố Án thực sự có chút không vui, nhưng từ khí tức đối phương có thể là Luyện Khí tầng bốn, hơn nữa còn là đệ tử ngoại môn.

Hắn cũng không dám nói gì, chỉ có thể cầm rìu đi chặt cây.