Chương 7: Có người ngày tốt đã tận rồi

Ngày hôm sau.

Cố Án tiếp tục chặt cây.

Khiến những người trông coi đứng ngồi không yên.

Cố Án chỉ nói gần đây tâm trạng không tốt, không cần để ý.

Như vậy thì bọn hắn mới yên tâm.

Tiện thể để hắn thoải mái.

Cố Án chặt cây liên tục năm ngày.

Hôm qua hắn đã học được Bách Bộ Truy Phong, nhưng giá trị khổ tu không tăng nhiều lắm.

Đến giờ mới được bốn mươi.

Nhưng quản sự Linh Mộc Viên đã tìm đến hắn, là một đệ tử ngoại môn tu vi Luyện Khí tầng sáu, rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi.

Đối phương ngồi nói chuyện cũng không nhìn hắn, thỉnh thoảng hắn hỏi đối phương vấn đề gì thì cũng không nhận được lời đáp lại.

Mặc dù đối phương khiến trong lòng hắn không thoải mái nhưng hắn vẫn phải giữ nụ cười.

Khi đến, quản sự đang uống trà, ngầm tỏ ý xin lỗi, dù ánh mắt của hắn ta rất cao ngạo nhưng Cố Án vẫn phải nói không sao.

Sau đó quản sự còn nói không quá mười ngày thì sẽ có người ngoại môn đến tiếp quản vị trí lĩnh đội trông coi ở đây.

Là sắp xếp của tông môn.

Cố Án cười nói để quản sự không phải khó xử, tiện thể đưa cho hắn ta một khối linh thạch.

Sau đó quản sự nói thật sự có chút khó xử, nhưng hắn ta bày tỏ rằng đãi ngộ của lĩnh đội tạm thời sẽ không bị tước bỏ, chỉ cần làm tốt việc ở Linh Mộc Viên là được.

Nghe vậy Cố Án cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phải biết rằng hắn làm lĩnh đội nhận được một khối linh thạch, thật ra đều đưa cho vị này.

Trước đây nguyên thân dựa vào việc thu một ít chất béo của tán tu để sống.

Nhưng kể từ khi hắn xuyên qua thì hắn chỉ thu tượng trưng, một tháng còn không đủ một khối linh thạch.

May mà có thể bán thịt yêu thú, tiện nghi nhưng cũng kiếm được một hai khối linh thạch.

Những người ở ngoại vi như bọn hắn thật sự rất khổ.

Nghe nói mỗi tháng đệ tử ngoại môn của tông môn đều sẽ nhận được năm khối linh thạch.

Đó là nơi vô số người khao khát, đáng tiếc là vào không được.

Nếu vào được thì Cố Án đã vào từ lâu, cũng không cần phải đợi đến hơn bốn mươi tuổi.

Nếu không có cách nào khác, hắn hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng không đến mức phải lấy lòng quản sự hơn hai mươi tuổi.

Hơn nữa đối phương căn bản không để tâm, công pháp trước đây tám phần cũng là cố ý qua loa lấy lệ lừa gạt linh thạch của hắn.

Nhưng biết thì lại như thế nào?

Không có cách nào, không dám trở mặt.

Sau đó mỗi ngày Cố Án đều chờ người liên lạc, nhưng đối phương mãi không tới, không biết tại sao.

Nhưng lĩnh đội mới sắp đến, Cố Án không chờ nổi nữa.

Do dự một lúc, hắn quyết định tiến vào chỗ sâu trong Linh Mộc Viên, nơi có một cây Kim Cương Mộc sống không biết bao nhiêu năm.

Đi chặt cây, biết đâu có thể nhanh chóng tăng lên tu vi.

Dù hậu quả khi bị phát hiện rất nghiêm trọng, nhưng cứ chờ đợi thế này thì có thể sẽ chết dưới tay Dương Thạch hoặc lĩnh đội mới.

Chọn một ngày thích hợp, Cố Án đến chợ mua một cái chủy thủ mới.

Đi sâu vào chỉ có thể mang chủy thủ để người khác không thấy, nếu mang rìu thì rất dễ bị phát hiện.

Những ngày nay Vận Mệnh Chi Hoàn vẫn không hề có động tĩnh gì, tình hình của Dương Thạch chỉ có thể xem từ tu vi.

Không bao lâu nữa sẽ tấn thăng.

Nhìn Cố Án tiến vào Linh Mộc viên, khóe miệng Dương Thạch hơi nhếch lên.

Có người ngày tốt đã tận rồi.

Cố gắng nhịn một chút nữa, hắn ta sắp lên Luyện Khí tầng ba rồi.

Trong Linh Mộc Viên, Cố Án từng bước tiến lên, bóng dáng di chuyển nhanh chóng, nhẹ nhàng như gió.

Bách Bộ Truy Phong.

Có thể giúp hắn di chuyển nhanh chóng trong rừng, thậm chí còn có thể bộc phát lần hai.

Nhưng lần bộc phát thứ hai chỉ trong phạm vi trăm bước.

Bởi vì chỉ mới nhập môn nên tốc độ cũng không nhanh lắm.

Nếu tăng lên thêm vài lần, tốc độ đó sẽ không phải là thứ mà một người Luyện Khí tầng ba bình thường có thể theo kịp.

Cố Án tiến sâu vào bên trong.

Dừng lại trước một gốc Kim Cương Mộc khổng lồ.

Hai người như hắn cũng không thể ôm hết.

Nhiều Kim Cương Mộc khác đều từ cây này mà ra, có thể nói đây là cái cây quan trọng nhất trong Linh Mộc Viên.

Dĩ nhiên bây giờ Linh Mộc Viên đã trưởng thành, cây này quý ở mặt ý nghĩa.

"Thử xem."

Nghĩ vậy, Cố Án rút chủy thủ ra, sau đó cắt một nhát.

Tiếng động trầm đục vang lên, không để lại dấu vết gì.

Sau đó hắn tiếp tục dùng chủy thủ cắt.

Cuối cùng cũng để lại dấu vết.

Cùng với việc cắt càng nhiều, Cố Án cảm thấy có dòng ấm chảy qua cơ thể.

Giá trị thuật pháp bắt đầu thay đổi.

Nhưng đó không phải là điều Cố Án muốn, hắn cần giá trị khổ tu thay đổi.

Không chần chừ, hắn tiếp tục vung chủy thủ.

Bởi vì không phải là rìu nên tiến độ rất chậm.

Nếu hắn có pháp bảo trữ vật thì cũng không đến mức không mang vào được một cây rìu.

Mua một cái?

Một pháp bảo trữ vật rẻ nhất cũng phải một hai trăm khối linh thạch.

Đối với những người giàu có thì thật sự không nhiều, nhưng với người như hắn chỉ nhận được một khối linh thạch mỗi tháng thì lại cực kỳ đắt đỏ.