Trần quản sự bước đến trước cửa, trong nháy mắt khi hắn ta mở cửa ra.
Đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lốc mạnh mẽ.
Ngay lập tức cửa bị thổi tung, khiến dáng vẻ người đến bại lộ dưới ánh trăng.
Bách Bộ Truy Phong viên mãn?
Là ai?
Người của tông môn?
Nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu nhưng không có kết quả, hắn ta chỉ có thể nhanh chóng ứng phó.
Sau khi xác định tình hình, trong lòng Trần quản sự kinh hãi.
Nhưng khi hắn ta vừa muốn lùi lại thì một luồng huyết khí cuồng bạo xuất hiện trước mắt.
Hung hãn tàn bạo.
Khai Sơn Quyền viên mãn?
Lùi lại đã không kịp, Trần quản sự giơ hai tay lên đỡ đòn.
Trên người còn có pháp bảo hiện ra.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.
Nắm đấm nặng nề rơi xuống cánh tay đang phòng ngự của Trần quản sự.
Phanh!
Tiếng nổ vang lên.
Răng rắc!
Kèm theo đó là tiếng xương gãy của cánh tay.
Ngay sau đó, Trần quản sự bị đánh bay ra ngoài.
Đập vỡ bàn ghế, nặng nề va vào tường.
Lúc này, ánh sáng từ pháp bảo phòng ngự xuất hiện, bảo vệ trước mặt hắn ta.
Nhưng chưa kịp nhìn thấy người đến thì cuồng phong lại nổi lên.
Nắm đấm tàn bạo tiếp tục tới.
Phanh!
Phanh!!
Phanh!!!
Nắm đấm giống như bão táp liên tục giáng xuống đập vào pháp bảo phòng ngự, chỉ là với mỗi nắm đấm, màn chắn ánh sáng cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.
Trần quản sự cũng dần dần lấy lại hơi thở, bắt đầu ứng phó với những nắm đấm tàn bạo.
Trong lúc ấy, quyền cước va chạm, không phải giao đấu qua lại, mà là Khai Sơn Quyền đè ép Trần quản sự.
Mỗi một quyền rơi xuống thì lực lượng lại càng lớn hơn, gần như là một đường thẳng không thể cản trở.
Phanh!
Phanh!!
Trần quản sự càng chống đỡ thì càng kinh hãi.
Nắm đấm này nặng một cách khó tin, hơn nữa tốc độ ra quyền nhanh đến nỗi hắn ta không có thời gian vận chuyển thuật pháp.
Phanh!
Trần quản sự bị một quyền đánh vào mặt, mặt mũi méo mó.
Nắm đấm tiếp theo lại tới, Trần quản sự bắt chặt lấy nắm đấm đó.
Phanh!
Một nắm đấm khác lại giáng vào mặt Trần quản sự.
Phanh, đầu hắn ta bị đập vào cửa sổ.
Cả mảng cửa sổ bị vỡ nát.
Ngay sau đó, nắm đấm nặng nề giáng vào bụng Trần quản sự, máu tươi phun ra.
Lúc này, kẻ tấn công lùi lại, một thanh trường kiếm xuất hiện.
Đâm vào vị trí trái tim của Trần quản sự.
Phốc!
Chỉ vừa đâm sâu vào ba phân, kiếm đã không thể tiến thêm.
Khai Sơn Quyền đấm vào chuôi kiếm.
Trần quản sự gầm lên một tiếng, hai tay nắm lấy thân kiếm.
Dưới lực lượng của Khai Sơn Quyền, hắn ta bay ra ngoài, đập vỡ cửa, nặng nề ngã xuống đất.
Thanh kiếm cũng bị bẻ gãy tại chỗ.
Lực đấm kinh khủng này khiến Cố Án nhíu mày, nhưng cũng may vừa rồi đã đâm kiếm vào.
Người tới đương nhiên là Cố Án, vì lo sợ mình không phải đối thủ nên hắn chỉ có thể chọn lúc đối phương mất cảnh giác để tấn công bất ngờ.
Sau đó một hơi không ngừng tấn công.
Nếu đòn này không gây thương tích cho Trần quản sự thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Cũng may là thu hoạch không ít.
Lúc này Trần quản sự đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn về phía trước: "Là ai?"
Lúc này hắn ta đã ngưng tụ được thuật pháp, nhưng lại có chút vô lực.
Trọng thương rồi.
Thậm chí còn không thể chạy trốn.
Giờ đây chỉ có thể dựa vào lời nói kéo dài thời gian để tìm cách trốn thoát.
"Chúng ta không nên có thù oán, ta là đệ tử của Thương Mộc Tông, đối với các hạ mà nói, nhiều một người quen biết, nhiều một con đường." Trần quản sự khó khăn mở lời.
Mặc dù không biết người bên trong là ai, nhưng người mạnh như vậy, hắn ta không thể tùy tiện đắc tội.
Chỉ cần đối phương có yêu cầu, hắn ta sẽ không chết.
"Trần quản sự không nhận ra ta sao?" Cố Án từng bước đi ra từ trong phòng, nhìn Trần quản sự trong viện bình tĩnh nói:
"Cũng đúng, ngài luôn chỉ coi ta như một con chó, làm sao có thể để ý."
"Cố Án?" Trong khoảnh khắc nhìn thấy người, đồng tử của Trần quản sự co lại, đầy vẻ khó tin.
Đặc biệt là tu vi Luyện Khí tầng sáu khiến hắn ta tê dại cả da đầu.
"Ngươi che giấu tu vi? Từ khi nào vậy?" Hắn ta làm thế nào cũng không ngờ được, người mà hắn ta luôn coi như một con chó nghe lời lại đột nhiên lại biến thành một thợ săn có thể giết hắn ta.
"Quan trọng sao?" Cố Án từng bước từng bước đi ra ngoài.
"Mặc dù chúng ta có chút hiểu lầm nhưng cũng chưa đến mức không chết không thôi, ngươi muốn gì?" Trần quản sự vô thức lùi lại hai bước.
Tuy nhiên Cố Án lại như một cơn gió đến trước mặt hắn ta:
"Cũng không phải là không chết không thôi, thời gian đã đến, Trần quản sự muốn ta chết, còn ta cũng mong Trần quản sự có thể gánh vác tất cả mọi việc."
Khi Cố Án tiến lại gần, trong mắt Trần quản sự lóe lên vẻ hung ác.
Trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một cây chủy thủ, đâm ra ngoài.
Tuy nhiên Cố Án đã sớm né sang một bên, một tay ấn lên mặt đối phương.
Sau đó mạnh mẽ đẩy ra phía sau.