Chương 36: Con chó trong mắt Trần quản sự

Sau khi xác định tu vi, Cố Án thở phào nhẹ nhõm.

Hai người này chắc chắn không giống như hắn, đang ẩn giấu tu vi.

Từ khi biết Lộc Nhuyễn che giấu tu vi thì hắn rất lo lắng những người khác cũng che giấu tu vi.

Thấy hai người không phát hiện ra mình, Cố Án tốt bụng nhắc nhở: "Hai vị khách quý, sao không đi cửa chính?"

Tiếng nói bất ngờ làm hai người giật mình.

Ngay khi họ quay đầu thì đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua.

Cố Án đã hành động.

Bách Bộ Truy Phong.

Hắn như một trận cuồng phong gào thét mà đi.

Phanh!

Khi hai người bị gió thổi không nhìn thấy phía trước, một người cảm thấy cơ thể bị thứ gì đó đánh tới.

Sau đó bị một bàn tay bóp cổ, nhấc lên.

Cảm giác ngạt thở khiến hắn ta hoảng sợ.

Không chỉ vậy, hắn ta còn cảm thấy cổ mình bị bóp nát.

"Tiền bối......"

Răng rắc!

Khi đối phương còn muốn nói thì cổ đã rũ xuống.

Ra tay là chí mạng.

"Ngươi dám!"

Nam tử bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng, tay bấm kiếm quyết tấn công người trước mặt.

Chỉ là khi đối phương đâm kiếm tới, Cố Án nghiêng người tránh, còn người bị hắn bóp cổ đã bị vứt sang một bên.

Bàn tay trống rỗng tìm được khe hở, nắm lấy cổ tay nam tử cầm kiếm, ngay sau đó vặn mạnh một cái.

Răng rắc!

Cánh tay của nam tử bịt mặt gãy ngay lập tức.

Cơn đau dữ dội khiến hắn ta hét lên.

"Chúng ta là người của Trần gia, nếu ngươi giết chúng ta thì Trần gia sẽ không tha cho ngươi." Nam tử bịt mặt hét lớn.

"Vậy ngươi chết rồi thì không phải sẽ không ai biết là ta sao?" Cố Án tốt bụng nhắc nhở.

Nam tử bịt mặt còn muốn nói gì thêm, nhưng kinh hoàng phát hiện nắm đấm của người trước mắt đã tới.

Cú đấm đầy uy lực khiến hắn ta muốn cầu xin tha mạng.

Nhưng hắn ta không có cơ hội.

Khai Sơn Quyền đấm tới.

Oanh!

Khuôn mặt nam tử bịt mặt méo mó lại.

Chưa kịp để đối phương bay ra ngoài, Cố Án đã kéo hắn ta lại.

Một tay khác nắm lấy đầu của hắn ta, đè mạnh xuống đất.

Phanh!

Đầu đập xuống đất, cắm sâu vào bên trong.

Như vậy, chiến đấu kết thúc.

Cố Án thở phào: "Thật khó đối phó, suýt nữa thì bị thương."

Kiếm của đối phương rất nhanh, nếu không phải hắn né kịp thời thì có lẽ đã trúng kiếm của đối phương.

Sở Mộng đứng bên cạnh với vẻ mặt kinh hãi.

Hai người Luyện Khí tầng ba lại bị giết trong nháy mắt.

Hơn nữa cơn gió vừa rồi là Bách Bộ Truy Phong?

Chỉ mới bao lâu mà đã gần đạt đến đại thành?

Ngoài ra...

Nhìn hai người đã mất mạng, Sở Mộng nhận ra người trước mắt còn tàn nhẫn hơn nàng ta tưởng.

Nàng ta đang suy nghĩ liệu việc trở thành nội ứng cho nữ nhân đó có khiến nàng ta trở nên tàn nhẫn như vậy không.

Thu kiếm của hai người, Cố Án có chút tiếc nuối.

Đây là hai thanh linh kiếm bình thường, không đáng giá bao nhiêu.

Nhưng vài khối linh thạch chắc hẳn là có.

Lục soát thì không thấy gì khác.

Không biết là hai người không mang theo, hay vẫn là nghèo rớt mồng tơi nữa.

Đào một cái hố chôn ba người rồi lấp lại.

"Người đến lần này không mạnh nên ngươi còn ứng phó được, nhưng không còn thời gian nữa, người phía sau không thể đợi lâu.

Ngày mai chắc chắn sẽ phái người mạnh hơn.

Ngoài ra, có thể không cần chứng cứ mà trực tiếp chạy đến bắt người." Sở Mộng cười nói:

"Vậy nên dù ngươi có giết người thì cũng khó thoát khỏi một kiếp."

Tình cảnh của người trước mắt thực sự không tốt.

Ba người đến, Lộc Nhuyễn dù có lợi thế nhưng không thể nói là quyết định được mọi thứ.

Hơn nữa, sau lưng tông môn chắc chắn còn có ánh mắt khác, nếu không "hợp tình hợp lý" thì nhất định sẽ gặp rắc rối.

Ưu thế hiện tại của Cố Án là có tư cách cạnh tranh công bằng với những "nghi phạm" khác.

Đối với lời của Sở Mộng, Cố Án không quan tâm mà tiếp tục đào đất.

Một lúc sau, hắn đào lên một thi thể.

Sau đó dùng bao tải bọc lại, đi ra ngoài.

"Ngươi định đi đâu?" Sở Mộng có chút nghi hoặc.

"Đi kết thúc chuyện này." Cố Án trả lời, không quay đầu lại rời đi.

Điều này khiến Sở Mộng có chút khó hiểu.

Hắn định kết thúc như thế nào?

Cùng lúc đó, Trần quản sự ngồi trong phòng, đợi tin tức.

Một khi có tin tức là sáng mai có thể hành động ngay.

Thực ra hắn ta rất thưởng thức Cố Án.

"Người vô dụng, lại biết nghe lời, thực sự là một con chó tốt.

Những năm qua ta cũng được lợi không ít, tất cả đều nhờ con chó này." Trần quản sự cười tự giễu:

"Đáng tiếc, nuôi chó lâu như vậy, vẫn phải giết.

Có chút không nỡ, nhưng may mà chó có nhiều, còn có thể nuôi con khác."

Những người trong Linh Mộc Viên đều là chó của hắn ta.

Chọn một con chó đầu đàn từ đó vẫn dễ dàng.

Không nghe lời thì đổi.

Không có gì to tát.

Phanh!

Bên ngoài có tiếng động.

Trần quản sự nhíu mày, người làm việc đã quay lại rồi sao?

Làm xong việc hắn ta rất vui, nhưng hắn ta không thích loại tiếng động này.