Bầu không khí căng thẳng thoáng vỡ tan, khiến cả đại điện đối đầu bỗng im bặt mà đồng thời quay sang để chứng kiến một màn trước mắt.
-Lão già chết tiệt, ngươi đây là nhàn rỗi sinh nông nỗi đúng không? – Anh Kiệt tức giận, vùng vẫy muốn xông ra nhưng đã bị Lục Dương chặn phía trước.
-Láo xược! Đừng nghĩ có thể hù dọa ta với chức Thượng Tướng Quân. Nói cho ngươi biết, Doãn Sâm này không dễ chọc vào đâu – Lão đáp lời, ánh mắt lườm thẳng, hận không thể lột da kẻ kia
Không bên nào chịu thua bên nào, cả hai thấy thấy chẳng thể tiến lên hành sự đành cứ thế dùng lời thay quyền, càng chửi càng hăng máu. Liên tiếp trong một khắc là những tràng sỉ vả qua về, phá vỡ hình ảnh hằng ngày của hai vị quan và tướng vốn rất có danh tiếng và thế lực trong triều.
Sự yên tĩnh thoáng bao trùm lên bầu không gian náo nhiệt và mọi ánh nhìn đều dán chặt trông theo, nín thở theo dõi diễn biến tình hình, dẫu sao cũng chẳng mấy lúc được chứng kiến cảnh này.
Phát giác tình hình có chút không ổn, Lục Dương lúc này mới lên tiếng trấn an.
-Bình tĩnh đi Anh Kiệt, ngươi làm sao lại nóng nảy như thế?
-Thái úy đại nhân, ngài bảo ta phải kìm nén như nào!? Lão khọm già kia dám sỉ nhục thanh danh mặt mũi của ta, còn phê phán bổn tướng quân chỉ là thứ phàm dân thấp kém.
-Ta hiểu, nhưng lúc này không phải thời điểm đúng. – Lục Dương đáp lời, đoạn khẽ truyền âm.
“Mọi thứ đã được an bài rồi, ngươi bình tĩnh lại, đừng để lửa giận xóa mờ nhận thức bản thân.”
Mặc dù không thể hiểu được tất cả, nhưng dựa vào việc quan sát hành động của tam hoàng tử và cách hắn hành xử trước tình hình hiện tại, Lục Dương đại khái đã ngầm có một số suy đoán.
Có thể Vương Khải sớm đã dự liệu được việc này, vì thế hắn chỉ cần hành động trước để chiếm lấy tiên cơ, rồi đơn giản để mọi thứ tiếp tục như đã định và rồi một nước cờ giải quyết vấn đề.
“Quả là ranh mãnh đấy, điện hạ của ta. Để xem ngài sẽ làm thế nào” – Lục Dương thầm nhủ, hồi hộp chờ đợi diễn biến và quyết định của Anh Kiệt.
Dù sao hắn đã cố trấn an và cảnh cáo rồi, nếu tên này không chịu nghe thì tất cả đều xem như vô dụng đi.
Anh kiệt lúc này vẫn cố chấp không nghe và định tiếp tục phản kháng nhưng vô dụng, bởi lẽ người đang giữ chặt vai mình không phải ai khác nhưng Lục Dương. Đổi lại nếu là bất kể kẻ nào cố chặn thì đã bị sức lực cường tráng của thân thể hắn hất ra, khiến họ choáng váng mà bất lực chẳng thể cản.
Thân là tướng quân, lại còn trưởng thành ở nơi chiến trường thì việc nắm bắt tình hình để hành động không còn lạ lẫm đối với hắn.
Thâm tâm Anh Kiệt mặc dù vẫn uất hận, nhưng cũng hiểu rằng bản thân không nên quá khích bởi vì nhất cử nhất động đều không lọt khỏi ánh mắt của Lâm Phong, người từ nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng. Tương lai không thể đoán trước, đặc biệt khi hoàng đế cũng chẳng phải người kiểu người dễ bề mềm lòng.
Ai ai trong đại điện, bao gồm cả hắn đều đã từng chứng kiến cảnh Lâm Phong một kiếm trảm đầu tên nghịch tặc Dịch Kình Long trăm năm trước, dù vào lúc ấy hắn đang nắm chức gia chủ đương nhiệm của Dịch gia và là cường giả Nguyên Anh kì đỉnh phong.
Thứ sát ý ngập trời và sự áp bức ấy vẫn còn y như mới đối với Anh Kiệt, như con dao cận kề cổ chỉ đợi một nhát lấy mạng hắn.
Bất giác, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến hắn phải rùng mình mà nhìn lén nhìn lên trên, nơi ánh mắt sắc bén của Lâm Phong vẫn đang liếc thẳng xuống.
-Đ-Được rồi... ta đã hiểu – Anh Kiệt đáp, từ từ thu hồi khí tức và ngừng chống cự.
Lục Dương thở dài và buông tay xuống, thôi không cố cản nữa.
-Tốt lắm, ta tin Thượng Tướng Quân không phải là hạng người cố chấp mà.
Nói đoạn hắn vỗ mạnh vào lưng Anh Kiệt mà sảng khoái trêu.
-Kể ra, bộ dáng nhà ngươi lúc tức giận cũng hung bạo phết nhỉ?
Lời hắn nói khiến không khí giãn ra và để cho toàn thể võ tướng được thở phào nhẹ nhõm, một số tên bắt đầu hùa theo trong khi vài kẻ tương tự cũng khoác vai nhau với vẻ hào hứng.
Anh Kiệt bất giác có chút ngượng ngùng cũng đành cười xòa bỏ qua mà hòa vào dòng bầu không gian cùng toàn thể thuộc hạ.
Trong lúc đó ở hướng ngược lại, vài tên hoạn quan đã tiến lên và chia nhau giữ chặt chân tay Doãn Sâm để ngăn không cho hắn làm loạn.
-Tư Khấu đại nhân, ngài hà cớ phải chấp nhặt kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như thế? – Một tên lên giọng cầu xin.
-Buông ngay cái tay các ngươi ra, đừng cản ta! Kẻ nào trái lời thì đừng trách bổn quan vô tình!! - Lão vùng vằng đáp, thân thể không ngừng giãy dụa để thoát khỏi sự kìm hãm
Lũ người xung quanh nghe xong cũng là một phen hoảng sợ, bởi lẽ người này hoàn toàn có khả năng vùi dập bọn hắn. Chức quan Tư Khấu của Doãn Sâm vốn thuộc Ngũ Tư và đứng hàng nhất phẩm, vì thế quyền lực nắm tay trong tay lão được gói gọn trong hai từ ‘vô song’.
Ngoại trừ Tuyên Nguyên và Lục Dương, hai vị đứng đầu dưới trướng hoàng đế Lâm Phong, chỉ có một số người với phẩm quan tương đương như Anh Kiệt với chức Thượng tướng quân mới có thể đối đầu lão.
Ngoài họ ra, phàm là quan trong triều thì chẳng một ai dám chỉ trích hay thậm chí đủ can đảm bàn tán về Doãn Sâm, bởi lẽ tên này nổi tiếng là tàn độc và thù dai.
Nếu vô tình làm hắn phật lòng, hậu quả không chỉ dừng lại ở cái chết mà thậm chí cả dòng tộc sẽ không tránh khỏi một cuộc thanh trừng, chỉ đơn giản do lão muốn trừ khử sạch sẽ những thứ bản thân cho là gai mắt.
Vì lẽ ấy, lũ người đang giữ chặt Doãn Sâm lại đành ngậm ngùi cắn chặt răng mà buông tay. Không kẻ nào muốn bản thân và gia đình bị liên lụy bởi hành động cố chấp ngăn cản một tên máu lạnh.
-Cũng biết thức thời đấy. – Lão sau khi thoát khỏi sự kìm hãm liền hừ lạnh mà đáp lời.
Đồng thời lúc này, tâm tình bản thân đã dần dịu đi để tránh khỏi một cuộc xung đột. Lão làm sao không nhận ra rằng nếu tiếp tục hành xử như thế thì tên hề lại chính là mình.
Phía võ tướng đã hoàn toàn bình tĩnh để đợi chờ xưng tội, trong lúc đấy đấy bản thân từ nãy đến giờ vẫn còn hành xử quá khích và cao ngạo. Đổi lại nếu là lúc khác thì Doãn Sâm chẳng hề để tâm và nể nang bất cứ ai, thế nhưng lúc này đang là thời điểm lên triều và hoàng đế ngồi trên chưa hề cất tiếng.
Cũng như Anh Kiệt, hắn đương nhiên hiểu rõ tính cách của Lâm Phong, càng là sành sỏi hơn khi nhiều lần thoải mái hành sự dưới ánh mắt của ông.
Xét về cách ứng xử hiện tại, Doãn Sâm rõ ràng biết bản thân đã quá đà, và lựa chọn duy nhất bây giờ để tạm thời ếm nhẹn việc này chính là trực tiếp nhận lỗi.
Nghĩ vậy, hắn chanh chóng khom lưng quỳ gối mà hướng phía bên trên tạ tội.
-Tiểu nhân quá phận, mong bệ hạ anh minh bỏ qua.
-Miễn lễ, ngươi đứng lên trước đi. – Lâm Phong thở dài đáp lời.
-Đa tạ bệ hạ khai ân! – Doãn Sâm đứng lên, lập tức khoác lên mình dáng vẻ liêm khiết hằng ngày
“hừ, đúng là đồ cáo già” – Vương Khải ngồi bên thầm nhủ, trong lòng đã định sẵn kết cục cho kẻ kia. Tiếp theo đây ngươi nên nghĩ sẵn đường lui đi, bởi ta chắc chắn không bỏ qua đâu.
Suy nghĩ vừa dứt, hắn liền quay sang phía phụ thân đang ngồi và trông theo biểu cảm của ông, cũng là để tiện bề sắp xếp thời gian để đi nước tiếp theo.
Lâm Phong lúc này đang chìm trong dòng suy nghĩ, biểu cảm trên gương mặt đã thay đổi rõ rệt cùng dáng vẻ suy tư. Đôi lông mày đã cau lại và bên trong ánh mắt ông hiện vài tia đượm buồn.
Tình hình nội trong triều vốn từ lâu đã loạn, nhưng nào ngờ nó lại tệ đến mức này. Thậm chí cả một chức quan nhất phẩm như Doãn Sâm lại dám bày ra điệu bộ cao ngạo trong lúc bản thân vẫn đang ở đây.
Rốt cuộc trong mắt lũ người dưới kia, ngôi hoàng đế rốt cuộc còn có tác dụng gì ngoài bù nhìn hay không?
Tuyên Nguyên trông thấy điệu bộ u sầu của lão bằng hữu định cất tiếng trấn an, nhưng đã bị Vương Khải giương tay trước miệng cản lại, ra hiệu đừng xen vào.
“Quái lại, tiểu tử kia nãy giờ không chịu lên tiếng, lại phải lựa lúc này để ngăn ta? Chẳng lẽ hắn muốn lão Lâm Phong chứng kiến cảnh trước mắt à?” – Ông thắc mắc thầm nhủ, chẳng hiểu hành động của Vương Khải có nghĩa lí gì.
Nếu hắn đã có kế hoạch từ đầu thì theo lẽ nên sớm đã lên tiếng ổn định thế cục mới đúng, cớ sao vẫn để mọi thứ trôi tuột khỏi tầm tay như này? Trừ khi...
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, lập tức khiến mắt ông sáng lên mà chợt nhận ra một sự thật phũ phàng.
Vốn mọi việc thành ra thế này tất cả đều cũng tại lão rùa Lâm Phong quá ham mê tu luyện, vô tình bỏ bê việc trị vì và ngăn cản thuộc hạ làm phản.
Thân là hoàng đế, đáng lẽ Lâm Phong nên để tâm hơn bề tôi của mình, đoán định tâm tư và nước đi của chúng để kịp thời chấn chỉnh nếu có bất kể điều gì xảy ra. Thế nhưng lão đã chẳng thể làm vậy, và kết cục như bây giờ cũng một phần do bản thân đã lơ là.
“Suy nghĩ tốt đấy, không hổ là người đã mang bất ngờ đến cho ta! Vậy tiếp theo đây, ngươi sẽ làm gì đây hả tiểu tử?” – Dòng suy nghĩ vừa dứt cũng là lúc Tuyên Nguyên đổi ánh mắt sang tam hoàng tử, kẻ đang chờ thời cơ lên tiếng.
“Mọi sự diễn ra quả đúng như đã đoán, phụ thân có lẽ là đã thấm rồi” – Vương Khải thì thầm, biểu cảm trên gương mặt có chút mãn nhãn.
Từ lúc bắt đầu với sứ đoàn Đại Minh đến giờ, hắn đã cẩn thận hành sự và liên tiếp thay đổi cách phản ứng nhằm ngăn không cho bất kể kẻ nào nhìn ra tâm tư.
Cho đến hiện tại, mọi thứ đã được an bài theo một cách tự nhiên và việc cuối cùng chính là giải quyết vấn đề, đồng thời đặt ra cảnh báo cho tất cả những người vẫn đang mang trong mình lòng dạ hiểm ác.