Bỗng một tên mặc quan phục màu tím, thêu trên áo tước hiệu Lại Bộ chợt đứng dậy lên tiếng.
-Thái úy đại nhân là đang coi thường luật pháp triều đình hay sao?
-Cái gì? Ngươi !..
Lục Dương bị lời của tên kia làm cho câm nín,cứ thế đứng ngơ ra mà không biết phản kháng như nào. Đám người bên kia trông vậy lại càng phấn khích, miệng mỗi tên nở nụ cười xảo trá, như thể đang cùng nhau chất vấn.
-Đúng đó, chẳng phải chỉ là một tên võ nhân không biết gì về lễ nghi hay sao?
-Hắn trước giờ chỉ biết cầm binh đánh trận mà thôi, đâu có biết phép tắc là gì.
-Loại người này mà cũng dám lên tiếng phản bác chúng ta, quả thật là tự cao tự đại.
Những lời bàn tán dè bỉu cứ thế lan truyền khắp đại điện, làm cho không khí càng lúc càng trở nên náo nhiệt và căng thẳng.
Lâm Phong chứng kiến cảnh này thoáng cau mày, biểu cảm trên gương mặt có chút không tự nhiên và bàn tay nắm chặt vào cửu đỉnh.
Vạn nhất không ngờ được rằng, vị tướng vang danh của mình, người đã dốc hết lòng trung thành để bảo vệ vương triều lại bị sỉ nhục như thế. Điều này chứng tỏ rằng lũ người kia quả thật là lòng dạ hẹp hòi, tâm tư rắn độc.
Khí tức toàn thân ông chực bốc lên, ý định một kiếm trảm hết đầu lũ chó má này, một đám người ngu xuẩn và ích kỷ, nhưng đã vội kìm lại. Trong thâm tâm ông hiểu rằng, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt, hơn nữa làm như vậy lại lại khiến bản thân mang tiếng bạo quân, về lâu dài sẽ khó bề trị an triều đình.
Nghĩ đến đây, tâm tình Lâm Phong có chút dịu lại, biểu cảm giãn ra và giữ vững vẻ nghiêm nghị để nhìn xuống dưới.
Tuyên Nguyên một phía đang thầm quan sát, đôi mắt đảo quanh và rồi dừng lại trên người Vương Khải, chờ đợi hành động tiếp theo của hắn.
“Ngươi đã thành công châm ngòi lửa rồi, tiếp theo đây nên làm sao để biến tình hình thành có lợi đây, Điện hả của ta? Lũ cáo già kia tuyệt không phải đối thủ dễ xơi, đối đó luật triều càng là hiểu biết thâm sâu, xác định đã nắm trong tay toàn bộ kẽ hở rồi.”
Bờ môi khẽ nhích lên, biểu cảm trên gương mặt trông chờ, không biết liệu tiểu tử kia đã an bài kế sách gì chưa.
Vương Khải ngồi một bên vừa trông thấy đã liền đưa tay lên miệng ra hiệu rồi nháy mắt với Tuyên Nguyên, hàm ý bảo rằng cứ im lặng ngồi xem, vì vở diễn vẫn còn dài. Hắn làm sao có thể không tính được rằng, lũ người kia sẽ lộ rõ tâm tư như vậy, chẳng qua là bọn chúng quá tin tưởng bản thân mà không ngờ rằng bản thân đã bị tính kế rồi.
Nếu là trước đây, có lẽ sẽ chẳng ai áp chế được sự ngạo mạn của chúng. Tuy nhiên bây giờ bàn cờ đã xoay chiều, và tia hi vọng đang nằm ngay trước mắt võ quan, vì lẽ gì họ lại không nắm vào?
“Màn kịch này chỉ mới bắt đầu thôi, cứ chờ đấy mà xem, lũ rắn độc” – Vương Khải nghĩ thầm, trong lòng đã sớm tính được nước đi tiếp theo.
Bất chợt, một giọng nói đanh thép vang lên và theo đó một thân nam tử khoác trên mình bộ hoàng kim khải giáp và tay cầm trường thương bước ra, khí thế oai phong lẫm liệt.
-Điện hạ là nhi tử của hoàng đế, theo lẽ hoàn toàn có thế thay thế ngài ấy lên tiếng. Ngươi dựa vào đâu mà định tội như thế?
Cả thảy ánh mắt đại điện bỗng dán chặt vào thân ảnh vừa cất tiếng, tò mò không biết là kẻ nào lớn giọng.
Luc Dương vừa nhìn thấy kẻ này đã thở vài hơi nhẹ nhõm, biểu cảm trên gương mặt giãn ra và ánh mắt sắc lạnh hướng trở lại phía đối diện.
Bầu không khí lại lần nữa thay đổi, tưởng chừng hai nguồn khí thế đang bốc lên từ đôi bên, cảnh tượng trông như mãnh hổ đang đối đầu độc xà.
Rõ ràng là phía bên võ tướng sẽ không thể chịu lùi bước, đặc biệt khi tình hình bây giờ đã hoàn toàn cân bằng và không bên nào chịu thua.
Vương Khải ngồi trên không khỏi cười thầm, dựa vào biểu cảm có thể hiểu rằng hắn sớm đã đoán được điều này. Mâu thuân sẽ không thể dừng lại ngay tại đây, đặc biệt khi nó chỉ vừa mới bắt đầu.
Kẻ vừa mới nãy hẵn còn cao ngạo lập tức lùi lại, đôi mắt hoang mang lẫn khó chịu nhìn vào bóng dáng kia, đoạn cất giọng run run.
-Thượng tướng quân Anh Kiệt? Ngài đây là có ý gì!?
-Có ý gì ư? Ta nói, ngươi dựa vào cái gì để định tội điện hạ, chỉ bằng cái chức Thượng Thư sao?
Người kia đáp lời, giữ nguyên dáng vẻ oai phong, ánh mắt sắt bén lườm thẳng phía đối diện, khiến toàn thể lũ quan ớn lạnh.
Hắn là cánh tay phải đắc lực của Lục Dương, cũng là một trong những võ tướng dũng mãnh nhất của Thiên Viên hoàng triều với biệt danh Sát Thương Tam Kích.
Thương pháp của Anh Kiệt mặc dù chỉ là Huyền cấp thượng phẩm, thế nhưng rơi vào tay tên này lại trực tiếp được tăng lên một cấp độ khác, khi mà chính nó là thứ khiến kẻ địch trên chiến trường không khỏi kinh sợ nếu phải đối mặt.
Xét về tu vi, hắn chỉ mới có Nguyên Anh trung kì lục trọng, còn thua xa so với Lục Dương, người đang là cửu trọng đỉnh phong, thế nhưng với từng này khả năng đã là quá đủ để hắn trở thành một trong tứ đại cao thủ thống lĩnh bách quân Thiên Viên.
Tình thế phúc chốc thay đổi, võ quan phía còn lại cảm nhận được khí thế của Anh Kiệt liền theo đó mà cùng nhau cất tiếng, trực tiếp phản lại lũ người dối diện.
-Phải đó, ngài ấy nói đúng! Các ngươi dựa vào đâu liền mở miệng đã định tội điện hạ!?
Bầu không khí phút chốc trở nên ồn ào bởi lời qua tiếng lại, khiến đại điện mới chỉ vừa tạm thời chùn xuống lại nổi lên một phen giông bão.
Cảm giác rằng được sự thua thiệt, một tên trong số đó lại tiếp tục bước lên, với chức quan cao hơn hẳn tên vừa nãy và là một trong ngũ tư, Tư Khấu Doãn Sâm.
Vẻ mặt kẻ này gian xảo, đôi mắt xếch và bóng dáng trông vô cùng lưu manh, hoàn toàn chẳng giống với kiểu người chính nhân quân tử.
Vai trò của hắn đồng thời là người quản lý hình phạt và trông coi việc kiện tụng, vì thế đối luật triều đình hiểu biết thâm sâu, tâm tư khó lườn.
-Hỗn nháo! Các ngươi đây là mang quy tắc vứt cho chó ăn rồi sao? Một đám phàm phu tục tử, chỉ biết đâm đâm chém chém.
Lời vừa cất ra đã khiến Anh Kiệt đỏ mặt tía tai, đồng thời dùng ánh mắt đằng đằng sát khí hướng vào kẻ vừa lên giọng.
-Ngươi bảo là phàm phu cơ !
-Ta bảo ngươi đó! Lũ võ nhân não cơ bắp!
-Con mẹ nó, lão tử chém chết nhà ngươi!
Lục Dương thấy biến căng đã kịp thời đứng chặn phía trước mặt Anh kiệt mà lên tiếng trấn an hắn, trong khi đó thì một vài tên quan lại cũng đã kịp thời nhào lên mà chụp lấy tà áo của Doãn Sâm.
Nếu để chậm một bước thì e là hôm nay đã có án mạng rồi, không ngờ cả hai vậy mà lại phản ứng dữ dội đến thế.
-Ngài buông ta ra! Để ta đập chết hắn, cái lão già đáng chết gian xảo!
Anh Kiệt vùng vẫy, cố sức vùng mình đẩy Lục Dương ra, thân thể đằng đằng sát khí chực chờ lao vào kẻ bên kia.
-Ta nhổ vào! Thứ phàm dân thấp kém, không biết kính trên nhường dưới, vô pháp vô thiên như ngươi!!
Doãn Sâm cũng không vừa, cố sức gân cổ lên mà buông ra từng tràn khinh bỉ hướng phía ngược lại.
Tình hình bỗng chốc trở thành thế ăn miếng trả miếng, khi chẳng bên nào chịu thua bên nào, đến độ một những kẻ khác phải tạm thời bỏ qua cãi vã để chung sức ngăn hai tên điên này làm loạn đại điện.
Tuyên Nguyên cùng Vương Khải một bên là ngồi ăn dưa hóng chuyện, hai người họ đã đại khái liệu sự rằng việc tương tự sẽ xảy ra, nhưng chỉ không ngờ là người tính không bằng trời tính, hai kẻ trong số đó vì sĩ vả nhau không được lại trực tiếp đòi lao vào nhau tẩm quất nha, thật sự là giải trí.
Lâm Phong lúc này hoàn toàn chết sững, vẻ mặt ngơ ra để nhìn vào cảnh tượng ngay trước mắt.
“Không phải, bọn ngươi vừa nãy vẫn còn quan tâm vấn đề này lắm cơ mà, sao lại quay ngắt lặng im như thế??”
Thấy vẻ mặt bối rối của lão bằng hữu, Tuyên Nguyên trong lòng không khỏi cười thầm mà đoạn truyền âm giải thích
“Lão rùa nhà ngươi xem ra vẫn chưa hiểu vấn đề nhỉ? Cứ ngồi im mà xem đi, tên nhãi kia đã sắp xếp xong cả rồi.”
“Ngộ nhỡ mọi việc đi quá tầm kiểm soát thì sao? Ngươi thế nào lại tin tưởng hắn thế?”
Lâm Phong hồi âm, đầu vẫn chưa thể xử lí đống thông tin đang liên tục ập đến. Chỉ vừa mới nãy, mọi thứ đều trông vẫn còn khả quan, vậy mà tên nghịch tử kia vừa cất tiếng đã trực tiếp khiến bầu không khí trở nên u ám,cảm tưởng như hai bên đang chực chờ lao vào cắn xé nhau.
“Cái này mà là an bài rồi á hả !!?? Ngươi đùa ta à!” – Đầu ông liên tiếp bốc hỏa, trong lòng hận không thể một cướp đạp chết tên nhãi nhép kia.
Vốn tưởng rằng hắn đã trưởng thành, vậy mà kết cục lại khiến mọi thứ trở nên tệ hơn, đến mức tình hình đã không còn cách nào có thể hòa giải.
Phen này e là chỉ có thể phóng lao theo lao, trực tiếp để cả lũ người dưới kia một lần bùng nổ tìm cách xét xử mà thôi, vì dẫu sao đây cũng là cơ hội tốt để Lâm Phong có thể quan sát và đưa ra nhận định về lòng trung của chúng.
“Có điều... thật sự ổn không nếu để mọi chuyện tiếp diễn như vậy? Nếu không cản chúng thì e là sẽ thật sự có biến căng mất” – Lâm Phong lúc này đã bình tĩnh lại một chút để truyền âm cho Tuyên Nguyên.
Để cho cả hai cứ khuấy động như vậy quả không phải là ý hay, vì dẫu sao bọn họ vẫn đang là quan chức trong triều, đối với hành động bộc phát nhất thời như thế đúng là quá hơi mất hình tượng rồi.
Trái với vẻ lo lắng của vị hoàng đế, tên thư sinh kia vẫn cứ nhởn nhơ mà ăn dưa cùng với Vương Khải, đã bao lâu hắn không được chứng kiến cảnh tượng giải trí như này rồi.
Việc liên tục phải xoay xở và kìm nén bè lũ rắn độc kia đối với Tuyên Nguyên dường như đã phần khiến bản thân không có nổi vài khoảng thời gian thả lỏng, vì thế hôm nay xem như cũng là một trong những khoảnh khắc để đời nhất của hắn.