Chương 24: Chương 24

Chúng tôi im lặng đi thang máy cùng với một người phụ trách phòng bảnh bao. Tôi liếc nhìn Luke mấy lần, nhưng anh cứ dửng dưng nhìn về phía trước. Thực ra, anh chẳng nói câu nào từ lúc đi hỏi chỗ để nghỉ lại. Trong lòng tôi thấy hơi ớn lạnh – thành thực mà nói, rốt cuộc thì tôi nửa muốn họ đừng có phòng nào trống cho chúng tôi. Nhưng hoá ra là đã có một phòng bị huỷ tối nay – và cũng hoá ra Luke là một khách hàng lớn của Ritz. Khi tôi nhận xét về việc họ tốt bụng với chúng tôi như thế nào, anh nhún vai và nói thường có các cuộc gặp gỡ làm ăn ở đây.

Các cuộc gặp gỡ làm ăn? Thế có giống như tôi không? Ôi, nó chẳng có nghĩa lý gì. Cuối cùng thì tôi ước gì mình được về nhà.

Chúng tôi đi dọc một hành lang sang trọng mà không nói một lời nào - rồi người phụ trách phòng rẽ ngoặt vào, mở cửa ra, đưa chúng tôi vào một căn phòng tuyệt đẹp, được trang hoàng với một chiếc giường đôi và những chiếc ghế lộng lẫy. Anh ta đặt cặp tài liệu và chiếc máy hiệu AppleMac của tôi trên giá hành lý, rồi Luke đưa anh ta một tờ hoá đơn và anh ta biến mất.

Tiếp đó là một sự im lặng nghẹt thở.

“Vậy là,” Luke nói. “Chúng ta đã đến nơi rồi.”

“Vâng,” tôi nói với giọng như của người khác. “Cám ơn… cám ơn anh. Cả vì bữa tối nữa.” Tôi hắng giọng. “Nó rất tuyệt.”

Chúng tôi dường như biến thành những người hoàn toàn xa lạ.

“Ôi,” Luke lại nói, và nhìn đồng hồ. “Muộn rồi. Chắc cô sẽ muốn…” ANh dừng lại, và bỗng nhiên chờ đợi điều gì trong sự im lặng.

Tôi vặn tay lo lắng. Tôi không dám nhìn anh.

“Tôi đi đây,” cuối cùng Luke nói. “Tôi hy vọng cô sẽ có một…”

“Đừng đi,” tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, và đỏ mặt lúng túng. “Đừng đi vội. Chúng ta có thể…” Tôi nuốt ực. “Nói chuyện hay gì đó.”

Tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt anh, và một nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên trong tôi. Anh chầm chầm đi về phía tôi, cho đến khi đứng ngay trước mặt tôi. Tôi ngửi thấy mùi thơm của nước hoa dùng sau khi cạo râu và nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc áo cotton thô khi anh bước đi. Toàn thân tôi đang bị gai lên cứng đờ. Ôi Chúa ơi, tôi muốn chạm vào người anh. Nhưng tôi không dám. Tôi không dám nhúc nhích tí nào.

“Chúng ta nên nói chuyện, hay làm gì đó,” anh nhắc lại, và từ từ đưa tay lên chạm vào mặt tôi.

Và rồi anh hôn tôi.

Miệng anh đang ờ trong miệng tôi, nhẹ nhàng tách môi tôi ra, và tôi thấy dâng trào cảm xúc. Tay anh đang lần xuống lưng tôi rồi chạm vào mông tôi, vân vê viền váy, rồi kéo mạnh tôi về phía anh, và đột nhiên tôi thấy nghẹt thở.

Rõ ràng là chúng tôi chẳng định nói chuyện tí nào.

Chương 24:

Ừm.

Sung sướng quá.

Nằm trên chiếc giường dễ chịu nhất trên đời, mơ màngvà mỉm cười hạnh phúc, để những tia nắng buổi sang chiếu vào mí mắt đang khép củatôi. Duỗi tay qua đầu, tôi nằm thoải mái trên một đống gối khổng lồ. Ôi, tôi thấyhạnh phúc quá, sung sướng quá… Tối qua quả là…

Xem nào, hãy chỉ cần biết là nó…

Ôi, thôi nào. Bạn đâu cần phải biết điều đó. Dù sao,bạn có thể tưởng tượng được đúng không? Dĩ nhiên là bạn có thể.

Tôi mở mắt ra, ngồi dậy với lấy cốc cà phê của dịchvụ phòng. Luke đang tắm, nên chỉ còn mình tôi ngồi đây suy nghĩ. Và tôi khôngmuốn tỏ ra khoe khoang gì – nhưng tôi thực sự thấy hôm nay là một ngày khá quantrọng trong đời.

Không chỉ vì Luke - mặc dù mọi chuyện đều… xem nào,thực ra là rất tuyệt. Trời, anh ấy thực sự biết cách…

Dù sao. Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là, nó khôngchỉ vì Luke, có cũng không phải chỉ vì công việc mới của tôi với chương trìnhMorning Coffee (dù cho cứ mỗi lần tôi nhớ đến nó, tôi lại thấy vui sướng khôngthể tin nổi).

Không, nó còn nhiều hơn thế. Đó là tôi như trở thànhmột người mới hoàn toàn. Tôi thấy như là tôi đang bước sang một giai đoạn mớitrong cuộc đời - với một cái nhìn khác, và những ưu tiên khác. Khi tôi nhìn lạinhững suy nghĩ lông bông tôi từng có – xem nào, nó thực sự làm tôi buồn cười.Rebecca mới điềm đạm hơn nhiều. Có trách nhiệm hơn nhiều. Cứ như thể một cặpkính bị phủ màu đã bị hạ xuống – và bỗng nhiên tôi có thể nhìn thấy những gìquan trọng và những gì không trên đời này.

Thậm chí sáng nay, tôi còn nghĩ rằng có thể tham giavào chính trị hay gì đó. Tối qua Luke và tôi đã tranh luận một ít về chính trị.Và phải thừa nhận rằng, tôi có rất nhiều quan điểm thú vị. Tôi có thể là mộtthành viên trẻ tuổi, thông minh của nghị viện, và được phỏng vấn về những vấn đềquan trọng trên truyền hình. Tôi có thể chuyên về sức khoẻ, hay giáo dục, hoặcgì đó tương tự. Có thể là ngoại giao.

Tôi với lấy chiếc điều khiển một cách thoải mái và bậttivi lên, nghĩ là tôi có thể xem thời sự. Tôi ấn vài kênh, cố tìm BBC1, nhưngtivi như bị mắc ở mấy kên truyền hình cáp vớ vẩn. Cuối cùng tôi chịu thua, đànhxem kênh QTV gì đó, và dựa lưng vào gối.

Thực sự thì, tôi vừa nghĩ, vừa nhấp một ngụm cà phê,tôi là một người khá nghiêm túc. Đó có lẽ là lý do vì sao Luke và tôi lại hợpnhau.

Ừm, Luke. Ừm, đó là một ý kiến hay đấy. Tôi đang tựhỏi anh đâu rồi.

Tôi ngồi trên giường, đang nghĩ đến việc vào phòng tắmlàm anh ấy ngạc nhiên, thì giọng một người phụ nữ trên truyền hình làm tôi chúý.

“…đang cung cấp những cặp kính râm chính hãng NKMalone gọng đồi mồi, đen, và trắng, với logo NMK được mạ vàng sáng bóng rất đặctrưng.”

Thật hấp dẫn, tôi nghĩ vẩn vơ. Kính râm NK Malone.Tôi luôn muốn sở hữu một cặp kính của hãng đó.

“Mua cả ba cặp…” người phụ nữ nói “… và chỉ cần trảkhông phải 400 bảng, không phải 300 bảng. Mà là 200 bảng! Quả là một khoản tiếtkiệm tới 40% so với giá bán lẻ đưa ra.”’

Tôi dán chặt mắt vào màn hình.

Nhưng điều này là không thể. Không thể nào. Bạn cóbiết những cặp kính của NK Malone thường có giá bao nhiêu không? Ít nhất là 140bảng. Một cặp! Thế có nghĩa là bạn đang tiết kiệm được…

“Không cần phải gửi tiền ngay,” người phụ nữ nói.“Đơn giản chỉ cần gọi tới số sau…”

Tôi phấn khích quờ quạng quyển sổ trên bàn ngủ vànguệch ngoạc ghi lại số điện thoại. Đây quả là một giấc mơ thành hiện thực.Kính râm hiệu NK Malone. Tôi hoàn toàn không thể tin nổi. Và ba cặp! Tôi sẽkhông bao giờ phải mua kính râm nữa. Mọi người sẽ gọi tôi là Cô Gái Đeo NKMalone. (Còn những cặp kính hiệu Armani tôi mua năm ngoái bây giờ đều thành vứtđi. Lỗi thời sạch.) Ôi, đây đúng là một khoản đáng đầu tư. Tôi giơ tay với điệnthoại và quay số.

Nhưng rồi tôi dừng lại.

Khoan đã. Rebecca mới phải tự chủ hơn thế này.Rebecca mới thậm chí còn không quan tâm đến thời trang nữa.

Tôi từ từ đặt điện thoại xuống. Tôi với điều khiểnvà chuyển sang kênh khác. Một chương trình về thế giới động vật. Đúng, thế thìđúng hơn. TV quay cận cảnh một con ếch xanh bé xíu cùng một giọng thuyết minhnghiêm túc nói về tác động của hạn hán lên hệ sinh thái. Tôi bật to tiếng lênvà ngồi lại, tự hài lòng với bản thân. Điều này giống tôi hơn. Tôi sẽ khôngthèm nghĩ đến những cặp kính râm đó nữa đâu. Tôi sẽ nghiên cứu con ếch nhỏ nhắnnày cùng hệ sinh thái, và sự ấm lên của trái đất. Có khi Luke và tôi sẽ nóichuyện về những vấn đề quan trọng, suốt bữa sáng.

NK Malone.

Dừng lại. Dừng lại ngay. Xem con ếch đi, và cả cáicon bọ màu đỏ tí xíu đó…

Tôi đã muốn có được những chiếc kính NK Malone lâu lắmrồi. Và 200 bảng quả là một giá hời cho ba cặp.

Tôi có thể tặng đi một cặp.

Và tôi xứng đáng có được một phần thưởng nhỏ, đúngkhông? Sau tất cả những gì tôi đã trải qua? Chỉ nốt một món đồ đắt tiền nho nhỏnữa thôi và thế là hết. Tôi hứa.

Vồ lấy điện thoại, tôi quay số. Tôi nói tên và địachỉ, thực lòng cám ơn người phụ nữ rối rít, rồi đặt ống nghe xuống, gương mặttôi nở một nụ cười mãn nguyện. Ngày hôm nay quả là đang trở nên thật tuyệt vời.Và mới chỉ có chin giờ!

Tôi tắt chương trình thế giới động vật, rúc lại vàotrong chăn, và nhắm mắt lại. Có khi Luke và tôi sẽ dành trọn cả ngày ở đây,trong căn phòng đáng yêu này. Có khi chúng tôi sẽ gọi sò huyết và sâm panh lên.(Thực ra tôi hy vọng và không, vì tôi ghét sò huyết.) Có khi chúng tôi sẽ…

Chín giờ, một giọng nói nhỏ trong tôi chen ngang.Tôi cau mày một lúc, lắc đầu, rồi trở người để thoát khỏi nó. Nhưng nó vẫn ởđó, thôi thúc, khó chịu trong đầu tôi.

Chín giờ. Chín…

Và đột nhiên tôi ngồi bật dậy trên giường, mắt mở tohoảng hốt. Ôi Chúa ơi.

Chín rưỡi.

Derek Smeath.

Tôi đã hứa là sẽ đến đó. Tôi đã hứa. Và bây giờ tôi ởđây, còn có nửa tiếng đồng hồ để đi, cả quãng đường từ Ritz. Ôi Chúa ơi. Tôi phảilàm gì đây?

Tôi tắt tivi, vò đầu bứt tai, cố nghĩ thật bình tĩnhvà tỉnh táo. Được rồi, nếu đi ngay, tôi có thể làm được. Nếu tôi mặc quần áocàng nhanh càng tốt, và chạy xuống cầu thang, nhảy vào một chiếc taxi – tôi rấtcó thể sẽ làm được. Fulham cách đây không xa lắm. Có lẽ tôi sẽ trễ 15 phút,đúng không? Chúng tôi vẫn có thể hẹn gặp được. Cuộc hẹn vẫn có thể diễn ra.

Theo lý thuyết, nó vẫn có thể diễn ra.

“Chào,” Luke nói, ló đầu ra khỏi phòng tắm. ANh đangquấn một chiếc khăn tắm quanh người, vài giọt nước long lanh trên vai. Tôi chưatừng để ý vai anh tối qua. Tôi nghĩ, và nhìn vào chúng. Chúa ơi, chúng thật gợicảm. Nhìn chung, anh ấy thực sự là…

“Rebecca, mọi chuyện ổn chứ?”

“Ồ,” tôi nói, nhỏ nhẹ. “Vâng, mọi thứ thật tuyệt. Rấtđáng yêu! Ôi, và đoán thử xem? Em vừa mới mua một thứ đẹp tuyệt…”

Và rồi, vì lý do nào đó tôi ngừng lại.

Tôi không rõ vì sao.

“Chỉ là… ăn sáng thôi nào,” thay vì đó tôi nói và chỉvề khay thức ăn người phục vụ phòng bê lên. “Ngon tuyệt.”

Một cái nhìn khó hiểu thoáng qua mặt Luke và anh lạibiến mất vào nhà tắm. Được rồi, nhanh, tôi tự nhủ. Tôi đang định làm gì? Có phảitôi đang định mặc quần áo và đi? Có phải tôi sẽ đi đến cuộc gặp?

Tay tôi đã với chiếc túi như thể nó có linh hồn vậy;tôi lôi ra một tấm danh thiếp và quay số.

Vì, ý tôi là, chúng tôi không nhất thiết phải gặp,đúng không? Tôi sẽ gửi cho ông ấy một tờ séc thật lớn.

Và, dù sao đi chăng nữa, có lẽ tôi sẽ không bao giờcó thể trả được đúng hạn.

Và, có khi ông ta cũng chẳng thèm bận tâm. Có lẽ sẽcòn một đống thứ ông ta thích làm hơn ấy chứ.

“Xin chào?” tôi nói vào điện thoại, thấy thật dễ chịukhi Luke xuất hiện đằng sau tôi và bắt đầu rúc vào tai tôi. “Xin chào, vâng,tôi… tôi muốn để lại lời nhắn cho ông Smeath.”

Công ty trách nhiệm hữu hạn Khung Đẹp

Ngôi nhà hạnh phúc ỗi gia đình

230A ĐƯỜNG BURNSIDE LEEDS L6 4ST

Gửi cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ số 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 7 tháng 4 năm 2000

Cô Rebecca thân mến,

Tôi viết thư để thông báo đã nhận được 136 chiếcKhung Đẹp (kiểu “Sherborne” – xanh da trời). Cảm ơn cô rất nhiều vì công trìnhđẹp đẽ này. Chúng tôi gửi kèm theo đây một tấm séc £272, cùng với mẫu đăng kýgia công khung ảnh tiếp theo cho cô.

Quản lý chất lượng của chúng tôi, bà Sandra Rowbothamyêu cầu tôi gửi lời tới cô rằng bà vô cùng ngạc nhiên với chất lượng công việcngay từ lần đầu của cô. Người mới tập việc hiếm khi đạt được tiêu chuẩn Cam KếtChất lượng Khung Đẹp - điều đó chứng tỏ cô có khả năng làm khung ảnh bẩm sinh.

Do vậy, tôi muốn mời cô đến trình bày kỳ thuật củacô tại hội thảo Người làm Khung Ảnh của chúng tôi, tổ chức tại Wilmslow ngày 21tháng 6 tới. Đây là dịp để tất cả các thành viên làm việc tại nhà của công tyKhung Đẹp gặp gỡ, chuyện trò, và trao đổi kinh nghiệm làm khung. Tôi chắc rằng,đây sẽ là một dịp hết sức thú vị!

CHúng tôi rất mong nhận được tin của cô.

Malcolm Headley

Giám đốc Sản xuất

T.B: Có phải cô chính là Rebecca Bloomwood, chuyêngia trong chương trình Morning Coffee không?

.NGN HÀNG ENDWICH.

CHI NHÁNH FULHAM

Số 3 đường Fulham

London SW6 9JH

Gửi cô Rebecca Bloomwood

Căn hộ số 2

Số 4 đường Burney

London SW6 8FD

Ngày 10 tháng 4 năm 2000

Cô Bloomwood thân mến,

Cảm ơn cô vì khoản tiền £1.000 vửa gửi.

Bởi vì tài khoản của cô hiện nay đang ở tình trạngkhá tốt, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể hoãn cuộc gặp mặt lại.

Dù sao, hãy tin rằng tôi sẽ tiếp tục để mắt đến tìnhhình của cô và sẽ liên hệ, nếu vấn đề thay đổi.

Chúc mọi điều tốt đẹp.

Trân trọng,

Derek Smeath

Giám đốc

T.B.: Tôi rất đón chờ sự thể hiện tiếp theo của côtrên Morning Coffee

. ENDWICH - BỞI CHÚNG TÔI QUAN TM .

_ THE END _