Chương 15: Mở màn

"Ai có tên sau đây thì lên bốc thăm chia cặp", một giọng nói ồm ồm vang lên, "Người tiếp theo, Thập Nhất"

"Tốt lắm, tới lúc rồi", Thập Nhất bước vội lên trên, lúc này cả đám người Đình gia ai nấy đều sững sờ, không thốt nên lời, cũng phải thôi, ngay cả mấy tên hầu của Đình gia cũng không để Thập Nhất vào mắt chứ đừng nói tới mấy vị gia chủ hay trưởng lão.

"Cái gì, không thể nào, thằng rác rưởi này sao có thể", Đình Bách vô cùng khó hiểu.

"Thành chủ, có phải có nhầm lẫn gì không", lão gia chủ Đình Phong đang ở hàng ghế trên cũng lấy làm bất ngờ, quay sang hỏi.

"Nhầm lẫn thế nào được, hắn là người đứng đầu của vòng sơ tuyển, ủa mà hắn là người hầu trong gia tộc mà Đình gia chủ lại không biết hay sao", Lạc Kinh Kinh thoáng ngạc nhiên.

"Cái gì", lần này không chỉ Đình Lôi mà ngay cả mấy gia chủ xung quanh cũng mắt chữ o mồm chữ a, cứ tưởng Thập Nhất chó ngáp phải ruồi thế nào mà vượt qua được vòng sơ tuyển, ai ngờ hắn lại đứng đầu. Ngay cả Cung Phục cũng không tin được, lúc trước lão nghe nói Thập Nhất qua được vòng sơ tuyển, nếu chỉ có vậy thì rất bình thường, nhưng nếu hắn đạt hạng nhất thì đó lại là một câu chuyện khác.

Cả Đình gia ai nấy cũng đều ngạc nhiên, ngay cả những kẻ hầu người hạ cũng không để Thập Nhất vào mắt, bây giờ chỉ biết chết lặng, còn Đình Nhu dường như không tin vào mắt mình nữa, nàng cảm thấy có một cái gì đó hạnh phúc ở trong lòng.

"Hừ, có gì đâu mà mọi người hoảng hốt lên vậy, lát nữa bị loại ngay chứ gì, vào được đây đã là kì tích rồi", Đình Hoa nhìn Thập Nhất bằng con mắt khinh thường. Cũng đã lâu lắm rồi Thập Nhất mới lại nhìn thấy Đình Hoa, kể từ sau sự cố lần đó thì hắn cũng chỉ vài lần thoáng nhìn thấy nàng từ xa, và đương nhiên cũng rất lâu rồi chưa hề nói chuyện với nàng lấy một câu, bây giờ nhìn nàng càng xinh đẹp kiều diễm.

"Cũng đã 18 rồi mà, phải chi bây giờ mới nhìn thấy bên trong nàng thì tốt, chứ như hồi đó có nhìn thấy thì cũng chưa điện nước đầy đủ như bây giờ", Thập Nhất chẳng quan tâm xung quanh, chỉ tiếc nuối thầm nghĩ.

"Haha, muội nói phải, phế vật cũng chỉ vào được tới đây thôi", Đình Bách cười lớn nhằm trấn an bản thân nhằm che đi sự tức giận, thực sự hắn không cam tâm chút nào, tuy nói Thập Nhất là phế vật nhưng nếu như Thập Nhất cũng có tư cách tham gia thì chẳng khác nào ngang hàng với hắn, hỏi hắn không tức sao được.

"Hừm số 15 à", Thập Nhất cầm trên tay lá phiếu của mình, xem ra trận đấu của hắn sẽ diễn ra cuối cùng, như vậy cũng tốt, hắn cũng có chút thời gian để quan sát các đối thủ lần này.

"Đặng Lôi đâu rồi, huynh ấy làm gì mà lâu vậy", Đình Nhu quay sang hỏi Đình Bách.

"A, ta cũng không biết nữa", Đình Bách trả lời, vẻ mặt lấm lét.

"Cũng không thấy cô ấy", Đình Nhu thắc mắc, cô gái ở đây chính là thành viên thứ 5 của Đình gia trong chiến hội lần này, đến từ phân gia.

Trước đó 1 tiếng, trong một căn phòng tại nơi dừng chân của Đình gia, lúc này mọi người đều đã tập trung về quảng trường, thế nhưng bên trong vẫn phát ra tiếng khóc.

"Thiếu gia, dừng lại đi, đừng mà aaa", tiếng la hét thất thanh vang lên.

"Há há há, được ta để mắt đến còn không phải là diễm phúc của nàng sao", nói rồi Đình Lôi cởi phăng chiếc áo yếm sang một bên rồi ra sức mút lấy mút để đôi nhũ hoa xinh xắn, một tay thì tranh thủ xoa nắn bên còn lại, trong khi tay kia luồng xuống bên dưới.

"Còn trinh luôn à, đúng là ông trời cũng giúp ta", Đình Lôi như phát rồ sau khi nhận thấy lớp màng mỏng manh vẫn còn đó, hắn vội vàng phô ra côn thịt của mình, điên cuồng đút vào trong miệng của cô gái.

"Bú nó nhanh lên, rồi ta sẽ cho nàng sung sướng", hai tay Đình Lôi nắm chặt đầu của cô gái rồi cứ thế ra sức đâm vào rồi lại rút ra, có những lúc hưng phấn, hắn đâm sâu tới cả cổ họng của cô ấy.

"Nàng đẹp lắm, ta vào đây", cảm thấy như bên dưới sắp không chịu được nữa, Đình Lôi đè cô gái xuống, miệng gào lên trong vui sướng rồi cứ thế nhắm thẳng vào cái u cốc chật hẹp bên dưới mà đâm thẳng vào một cú thật mạnh, xuyên qua màn trinh khiến cô gái khóc ngất khi bên dưới bị xé toạc một cách tàn nhẫn.

Mà ngay khi nhìn thấy một dòng máu đỏ từ từ chảy ra, như được tiếp thêm hưng phấn, hắn cứ thế nhấp liên hồi, thúc từng cú thật mạnh mặc cho cô gái kia khóc lóc cầu xin, cuối cùng đến khi không chịu được nữa, hắn nâng hai chân cô gái lên, thúc một cú lúc cán rồi bắn tất cả vào sâu bên trong, gương mặt lộ vẻ rất thỏa mãn.

Trở lại quảng trường lúc này, "Sao huynh ấy lâu thế nhỉ", Đình Hoa tỏ vẻ sốt ruột, cũng bởi Đình Lôi được xem như hi vọng lớn nhất của gia tộc kia mà.

"Kia rồi", Đình Bách thở phào nhẹ nhỏm, phía xa xa chính là Đình Lôi đang ung dung đi tới nơi bốc thăm, trên mặt lúc này vẫn còn hiện rõ vẻ thỏa mãn.

"Số 7, phiếu cuối cùng, người tiếp theo đâu", giọng nói của vị chấp sự vang lên, nãy giờ Thập Nhất vẫn chưa biết đối thủ là ai, nếu vậy thì số còn lại trong thùng phiếu chính là 15 rồi.

Thế nhưng mãi mà không có ai lên, lúc này phía Đình gia đã xuất hiện rục rịch, hình như người vắng mặt chính là nữ tử còn lại trong đội hình của Đình gia. Hiển nhiên chỉ duy nhất có Đình Lôi là biết tại sao nàng lại vắng mặt, hắn vừa mới cưỡng hiếp con người ta mà.

"Nếu từ đây đến lúc diễn ra trận đấu mà vẫn không có mặt thì sẽ bị xử thua", vị chấp sự lên tiếng.

"Hả lại chuyện gì nữa đây", Thập Nhất thầm nghĩ, đương nhiên nếu không cần đấu mà được vào thẳng vòng trong thì đối với hắn đó là một điều quá tốt, tuy nhiên sự vắng mặt của cô gái này cũng rất đáng ngờ, thông qua vẻ lấm lét của Đình Bách và sự có mặt khá trễ của Đình Lôi, Thập Nhất suy đoán e là có liên quan với nhau.

Các trận đấu lần lượt diễn ra, không quá khó hiểu khi Cung Thu Minh, Đình Lôi giành chiến thắng áp đảo, tuy nhiên bên Đặng gia và Vũ gia cũng không hề kém cạnh, Đặng Nhã, Bình phàm cảnh trung kì đỉnh phong với song hệ Hỏa Lôi, trong khi Vũ Khang cũng đã là Bình Phàm cảnh trung kì đỉnh phong.

Đó là điều tất nhiên, Đặng Nhã chính là con gái độc nhất của gia chủ Đặng gia, chị của Đặng Hổ, kẻ mà Thập Nhất đã gặp lúc khảo nghiệm, còn Vũ Khang là con trai trưởng của Vũ Hồng, gia chủ Vũ gia.

Đến giờ Thập Nhất mới hiểu cái gọi là con ông cháu cha thì ở đâu nào cũng có, những kẻ đã được sinh ra ở vạch đích rồi thì chẳng cần làm gì cũng tự nhiên trở thành cường giả, còn những kẻ phế vật vô năng, có cố gắng tới đâu thì mặc định cũng chỉ là thứ để người ta giẫm đạp, tạo hóa đúng là không công bằng chút nào.