Chương 314: Mạo hiểm truyền tống

Ở thời khắc mấu chốt nhất này, một khi bị người phát hiện là bọn hắn cướp ngục, vậy thì tất cả đổ sông đổ bể, hơn nữa ba người bọn hắn còn phải táng thân trả giá.

"Vèo ~ "

Phá Nha nắm thời cơ, tức khắc ẩn thân tiến lên, muốn khống chế trước khi gã thủ vệ này kịp báo động.

"Phanh!", một đòn Muộn Côn, chủy thủ nhanh như thiểm điện cắm vào gáy gã thủ vệ khiến hắn choáng váng, sau đó Phá Nha lại tung tiếp 2 kỹ năng nữa, đưa thời gian choáng váng tăng đến 12 giây.

Ám Luân động tác cũng không chậm, mấy cái nguyền rủa cùng trói buộc thuật liên tục ném tới, tăng cường khống chế. Hiện tại không thể gây ra động tĩnh lớn, bởi vậy hai người đều chỉ có thể thi triển mấy kỹ năng khống chế, hơn nữa thời gian cũng không cho phép bọn hắn đánh chết thủ vệ.

Gần 20 giây, rốt cục chìa khóa vạn năng cũng đã biến hóa xong. "Xoạch" một tiếng, cửa sắt bị mở ra.

- Đi!

Dương An thu hồi chìa khóa, gấp gáp quát một tiếng.

Ngay một khắc lúc cửa phòng giam bị mở, toàn bộ tầng ba đều vang lên tiếng báo động chói tai, tình huống bọn Dương An nguy cấp hơn bao giờ hết.

Phá Nha đâm mạnh chủy thủ vào gáy thủ vệ khiến thân thể hắn tê liệt 8 giây, sau đó 'oành ~' một tiếng, sương mù màu đen như mực tản ra, ngăn cản tầm mắt.

Ba người nối nhau mà vào, sau đó đóng cửa lại để có thể kéo dài một ít thời gian khi bọn thủ vệ đuổi tới.

Dương An cũng không quan sát hoàn cảnh phòng giam, chỉ liếc qua nhìn Trương Bá Luân cùng Giang Tiểu Ngư đang cực kỳ suy yếu rồi triển khai bước tiếp theo kế hoạch.

- Chúng ta chỉ có vài giây, Ám Luân lập tức mở ra Nhâm Ý Môn.

Dương An quyết đoán hạ lệnh:

- Lão Địch nghe được không, chuẩn bị hành động theo kế hoạch.

- Đã… Đã rõ!

Pháp Lỗ Địch yếu ớt đáp lại. Dương An cũng thấy hơi kỳ lạ nhưng không quá lưu ý.

Ám Luân giống như cùng suy nghĩ với Dương An, lời còn chưa dứt, hắn đã bắt đầu triệu hoán Nhâm Ý Môn.

Nói về năng lực truyền tống thì Chỉ Xích Thiên Nhai của Pháp Lỗ Địch mạnh hơn rất nhiều Nhâm Ý Môn của Ám Luân. Hiện tại Chỉ Xích Thiên Nhai một lần có thể truyền tống bốn người, hơn nữa chỉ cần người được làm dấu trước ở trong phạm vi chỉ định thì có thể truyền tống theo cả 2 hướng. Còn Nhâm Ý Môn chỉ có thể truyền tống Ám Luân cộng thêm một người nữa, hơn nữa chỉ tới được địa điểm đã làm dấu từ trước.

Tuy nhiên Chỉ Xích Thiên Nhai không thể tác dụng trên NPC, thời gian cooldown tới 10 giây, còn Nhâm Ý Môn thì bất kể là NPC, người chơi hay quái vật, chỉ cần tiến vào trong đó là có thể tiến hành truyền tống, không có thời gian cooldown, cho nên lần thực hiện nhiệm vụ cứu Phi Điểu cùng Du Ngư này chỉ có thể dùng Nhâm Ý Môn.

Ba giây sau, một cánh cổng màu xám bỗng nhiên xuất hiện trong căn phòng. Có thể nhìn qua cánh cổng thấy được bên kia là một dòng xoáy hỗn độn, phá tan rào cản không gian để thông tới nơi khác.

Dương An cùng Phá Nha lập tức qua nâng Giang Tiểu Ngư và Trương Bá Luân dậy.

- Hai vị, đồng bạn của tôi sẽ lần lượt mang hai người truyền tống ra ngoài, bên kia đã có người chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng.

Dương An nói cùng Giang Tiểu Ngư đang tỉnh táo, còn Trương Bá Luân thì bị thương rất nặng, hôn mê không tỉnh.

Giang Tiểu Ngư gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được:

- Xin các anh hãy cứu chồng tôi trước đi!

Dương An hiểu được suy nghĩ của Giang Tiểu Ngư, cũng khẽ cảm động, nhưng không có nói gì thêm, ý bảo Ám Luân đưa Trương Bá Luân đi trước.

Ám Luân dìu Trương Bá Luân tiến vào Nhâm Ý Môn, truyền tống đến bên kia, lúc sau Nhâm Ý Môn màu xám liền biến mất không thấy gì nữa, muốn truyền tống phải triệu hoán lần nữa.

Giang Tiểu Ngư thấy Trương Bá Luân đã truyền tống đi, có vẻ chưa thôi lo lắng, gương mặt xám trắng thối rữa lộ rõ vẻ hoảng hốt. Dương An tự nhiên là lưu ý tới, liền lên tiếng an ủi:

- Yên tâm đi, đồng bạn của tôi rất nhanh sẽ trở lại đem cả cô qua đó, tiếp đến chúng ta sẽ cùng nhau trở về liên minh Quang Minh, trả lại cho các vị một cái công đạo.

- Tôi biết rồi, cảm tạ các anh đã mạo hiểm tới cứu.

Giang Tiểu Ngư nhỏ giọng đáp.

Hai người vừa dứt lời, dưới chân Dương An liền dần hiện ra một pháp trận hình tròn màu xám. Đây chính là pháp trận phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, Ám Luân lại xuất hiện.

- Bên kia hình như đã có chuyện, nhưng mọi người chỉ lí nhí không nói, tôi cũng không có thời gian tìm hiểu, cần chuẩn bị sẵn sàng ứng phó mọi biến cố.

Ám Luân sắc mặt trầm trọng nói, sau đó bắt đầu triệu hoán Nhâm Ý Môn.

Dương An hiểu được đám Pháp Lỗ Địch không nói gì nhất định là có nguyên nhân, có điều chuyện khẩn cấp nhất bây giờ là truyền tống nốt Giang Tiểu Ngư ra ngoài.

Ngay lúc này, bọn thủ vệ gác ngục đã tìm tới được, nghe động tĩnh ít nhất có tới hơn 10 gã. Nếu không có kỹ năng truyền tống nghịch thiên của hai người Ám Luân Pháp Lỗ Địch thì đúng là chạy đằng trời.

Hơn nữa thủ vệ có chìa khóa phòng giam, rất nhanh là có thể mở cửa sắt, sau đó xông tới “đồ sát” mọi người.

- Anh đừng phân tâm, chuyện khác cứ để tôi và Phá Nha.

Dương An lập tức ổn định lòng quân, mà Phá Nha cùng Ám Luân cũng là người phi thường, càng nguy cấp, bọn hắn lại càng bình tĩnh.

Chỉ một giây nữa là có thể triệu hóa Nhâm Ý Môn, nhưng mà cửa nhà tù đã bị mở…

"Oành ~ "

Ngay tức khắc, Dương An bắn ra Quang Mạc Tiễn. Ánh sáng chói lòa lập tức khiến bọn thủ vệ mù mắt tạm thời, tiếp đó một mũi Hoãn Tốc Tiễn đi tới “làm thân” với chúng, ngăn chúng lại trước cửa vào chật hẹp.

"Xì xì ~ "

Trong màn sáng, một cánh cửa màu xám lại xuất hiện. Ám Luân tức khắc giữ chặt Giang Tiểu Ngư cũng đang ở trạng thái mù rồi nhảy vào trong đó.

- Lão Địch, đi!

Thấy Ám Luân đã đi vào, Dương An lập tức kêu gọi Pháp Lỗ Địch mở ra Chỉ Xích Thiên Nhai đem hắn cùng Phá Nha kéo qua.

Dương An trước đó đưa Phục Vị Giới Chỉ cho Pháp Lỗ Địch, bởi vậy có thể liên tục thi triển hai lần Chỉ Xích Thiên Nhai. Pháp trận tròn lại thoáng hiện dưới chân hai người, sau đó đem cả hai “lôi đi”, biến mất trong phòng giam.

Ngay sau đó, hai người đã xuất hiện bên trong thủy đạo. Dương An nhìn thấy đồng đội tất cả bình yên vô sự thì khẽ thở phào. Kể tiếp là mang theo Trương Bá Luân cùng Giang Tiểu Ngư rời khỏi Hắc Phong thành, về phần thiên lao kia giờ trở thành “thiên hạ đại loạn” đã không còn là việc phải bận tâm.

Ám Luân rốt cục có thời gian thi triển Khu Tán Thuật cùng Hắc Ám Chúc Phúc Thuật tiến hành trị liệu cho 2 vợ chồng Trương Bá Luân. Hai người bọn họ bây giờ mang thân Vong Linh tộc, chỉ có thể dùng Hắc Ám Chúc Phúc Thuật tiến hành trị liệu, may mà Ám Luân là Quang Ám song mục có thể thi triển kỹ năng trị liệu Hắc Ám.

Sau mấy cái Hắc Ám Chúc Phúc Thuật, sắc mặt hai vợ chồng cũng trở nên tốt hơn. Trương Bá Luân theo đó tỉnh lại, nhưng vẫn còn cực kỳ suy yếu.

- Tốt lắm, kế tiếp chúng ta sẽ rời khỏi Hắc Phong thành.

Dương An thản nhiên nói.

Nhưng mà, bọn hắn vừa muốn khởi hành, từ một góc cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân.