Sau khi nghe câu trả lời, Thanh Thanh thất kinh. Còn Tử Sơn tuy cũng đoán được nhưng không khỏi bàn hoàn. Thung lũng hoa anh đào...không phải là nơi bọn họ luôn tìm kiếm hay sao? Nhất Vương dẫn người đi tìm nhiều ngày, muốn lật tung cả tứ giới cũng không tìm ra. Thật không ngờ...Thung lũng hoa anh đào lại nằm trên Thế giới thứ nhất, hơn nữa còn là tại vương quốc Mặt Trăng.
" Các người...đã biết trước chúng tôi sẽ gặp chuyện? ". Thanh Thanh sợ hãi lên tiếng, nhưng ánh mắt đã lạnh đi vài phần. Câu hỏi này Tử Sơn cũng muốn hỏi. Lúc đó, Na Na không phải là trùng hợp, mà là cố ý chờ.
" Phải ". Sa Na thẳng thắng trả lời.
Căn phòng một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Đối diện với Na Na và Sa Na, Thanh Thanh và Tử Sơn không khỏi rùng mình. Cứ cho là bọn họ biết sẽ có người tập kích. Nhưng sao bọn họ có thể biết được phét thuật dịch chuyển của Phương Du sẽ đưa họ đi đâu mà đứng chờ. Đây...bọn họ thực sự đang ở trong hang cọp sao?
" Khoan đã, đừng nói hai người là hai chị em song sinh với biệt danh Huyết Hồng Yêu Ảo của gia tộc Tống thị nha ". Tử Sơn hỏi câu này trong lòng vô cùng hoang man. Thanh Thanh nghe xong cũng thất kinh. Huyến Hồng Yêu Ảo, hai người này của gia tộc Tống thị nổi tiếng không chỉ nhờ nhan sắc mà còn nhờ tài năng. Gia tộc Tống thị xưa nay nổi tiếng với ảo thuật. Mà hai người còn là nhân tài xuất sắc nhất của gia tộc. Tính cách của hai chị em thì lập dị vô cùng, làm việc không cần lý do, rất tùy hứng, nhưng là nhân tài trong giới sát thủ.
Trong lục giới, ai cũng biết hai người bọn họ một người giỏi về nhẫn thuật hiện tại đã trở thành người của Thiên Băng thượng thần. Người còn lại giỏi về y thuật đang theo hầu cho Đình Quân quốc vương - người cai quản thế giới thứ 2. Tuy tính cách lập dị, không theo quy cũ nhưng họ đang được hai vị thượng thần có tài hô mưa gọi gió một phương hết mực trọng dụng. Như vậy thôi cũng đủ biết bọn họ có bản lĩnh như thế nào rồi.
Đợi một hồi mà không có câu trả lời, Tử Sơn chỉ mong mình nghĩ nhiều. Nhưng mà đột nhiên cả hai cùng nở một nụ cười gian tà, sau đó Sa Na cất tiếng lạnh lùng:
" Tôi không có nhiệm vụ phải giải thích cho hai người, yên phận một chút, nếu không "cô ấy" sẽ tức giận ". Nói rồi hai người biến mất.
Nghe được lời này, Tử Sơn thực sự đã biết "ván cờ" của mình đã bị đối phương nhìn thấu. Bây giờ chỉ còn cách làm theo lời Sa Na, yên phận một chút. Lúc nãy khi Sa Na bước vào, cậu ngửi được mùi máu, chắc đám sát thủ bên ngoài đều đã được xử lý. Theo tính cách của cô ta, nếu lỡ đâu tức giận thật thì bọn họ cũng đừng mong toàn mạng mà rời khỏi.
Tại phòng thí nghiệm dưới tầng hầm
" Sao rồi? ". Một giọng nói băng lạnh không chút cảm xúc vang lên.
Sa Na: " Đã hoàn thành ".
" Em cảm thấy lần này thực sự chơi rất vui, hù cho bọn họ sợ tái mặt, phải không Sa Na? ". Na Na phấn khích hỏi.
Sa Na: " Đúng là lần này có chút thu hoạch, cho tên bối tử cao ngạo đó một bài học, để xem thử sau này còn dám giở trò với chúng ta không? ".
Na Na: " Dám lợi dụng đám sát thủ của Lệnh Hải Đường, bọn họ tưởng chúng ta đều bị mù hết sao? Dùng cách này để dụ Thiên Băng, quả thật quá bỉ ổi. Nhưng xem ra Phương Du bị thương là chuyện ngoài ý muốn. Theo tính cách của tên đó, dù sao cũng sẽ nhất định không để Phương Du bị thương ".
Sa Na: " Phương Du bị thương coi như quả báo cho hắn. Bối tử Nhất Vương, muốn đấu với Thiên Băng, cậu còn phải xách dép theo dài dài ".
Thiên Băng nãy giờ không nói gì, nhàn nhạ ngồi nghe hai chị em nhà này bàn luận. Nhưng sau khi nghe Sa Na nói xong, không hiểu sao tâm trạng của cô có chút không vui.
" Na na, chị về được rồi ". Thiên Băng ngữ điệu không đổi lên tiếng. Nhưng trong câu này quả thật có vài ý đuổi khéo Na Na đi.
" Phải đó, Na Na em về đi. Mắc công tên đó lại chạy đến đây đòi người ". Sa Na phụ họa.
" Được rồi, em về đây, có gì cứ gọi em ". Nói rồi Na Na biết mất.
Sau khi Na Na đi rồi, sắc mặt Sa Na thay đổi hẳn, giọng đầy nghiêm trọng lên tiếng: " Thiên Băng, lần này tuy không dụ được em ra mặt, nhưng ít nhất bọn họ cũng biết chỗ này rồi, phải làm sao? ".
Thiên Băng không trả lời, những ngón tay theo nhịp gõ trên mặt bàn, ánh mắt suy tư. Phải, nếu lần này làm không tốt, sau này còn gặp rắc rối dài dài.
Qua một hồi lâu, Thiên Băng mới cất tiếng: " Sáng mai nói rõ với bọn họ, nếu bọn họ không chịu làm theo thì.. ". Thiên Băng ngừng một chút, ánh mắt chứa đầy sát khí " Giết chết không tha ".
Sa Na: " Được ".
Sáng ngày hôm sau, Sa Na theo lời Thiên Băng, nói với bọn họ giữ kín chuyện này. Nếu không tự mình lãnh hậu quả. Quả nhiên, sau khi nghe xong, bọn họ cũng rất biết điều mà đồng ý. Sau đó Sa Na đưa đám người đó ra ngoài. Cuối cùng dùng ánh mắt "nhắc nhở" tiễn bọn họ.