Cánh cửa mở ra, mùi hương của hoa hồng thoang thoảng trong gió. Căn phòng lấy tong trắng làm chủ đạo, kế bên nhà có một nhà kính, nhìn vào tạo cho người ta một cảm giác sang trọng nhưng rất tao nhã. Lúc này, Tử Sơn mới để ý xung quanh có mùi thảo dược, chẳng lẽ....
Sau khi vào nhà, Tử Sơn vội đặt Phương Du xuống ghế dài tại phòng khách. Cô gái bí ẩn đó không nói gì, vừa vào nhà đã đi thẳng lên lầu, sau đó cầm xuống một hộp thuốc. Lúc này, Tử Sơn mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái. Không giống như cậu tưởng tượng, đôi mắt cô ấy rất đẹp, nhưng ánh mắt đượm buồn, không có sát khí như lúc nãy. Cô có máu tóc đen mượt. Khuôn mặt cực kì thanh tú.
Tử Sơn nhìn cô gái băng bó cho Phương Du mà thất thần. Tuy Nhất Vương không động đến phụ nữ nhưng rất thương chị gái mình. Nếu để cậu ấy thấy tình trạng hiện tại của Phương Du. Không biết Tử Sơn và Thanh Thanh sẽ có kết cuộc như thế nào đây.
Sau một hồi vật vã, cuối cùng cũng cầm máu được. Nhưng nguyên khí của Phương Du tổn thương nặng, cộng thêm việc bị ngấm nước mưa nên sắc mặt lúc này cực kì kém. Sau khi băng bó xong, Tử Sơn thấy máu không còn chảy nữa nên cũng yên tâm phần nào.
" Đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi trước, chúng ta sẽ nói chuyện sau ". Đột nhiên cô gái lên tiếng, giọng điệu đã dịu dàng hơn.
Tử Sơn và Thanh Thanh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không biết cô gái này là thù hay bạn. Bọn họ cũng không biết đây là nơi nào, càng không biết thân thủ của cô gái trước mặt. Bây giờ Phương Du đã ngất, bọn họ chẳng khác nào đang ở trong hang cọp, nếu cô gái này thực sự là kẻ thù, thì hậu quả khó mà tưởng tượng, tốt nhất nên mau chóng rời khỏi.
Cô gái như đang nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ nhưng cũng không nói gì. Trực tiếp dọn dẹp sau đó đứng dậy, lên lầu cất hộp thuốc. Ý tứ đã quá rõ ràng. Bọn họ bây giờ có hai lựa chọn: Một là rời khỏi đây, nhưng không biết tình hình thế nào, lỡ mà đám người đó còn ở bên ngoài thì rắc rối to. Hai là theo cô ấy lên phòng, để Phương Du nghỉ ngơi sau đó xem tình tình sáng mai rời khỏi.
Thanh Thanh cắn cắn môi. Đường nào cũng chết, chi bằng ở lại đây sẽ an toàn hơn, chí ít cô ấy đã cứu một lần thì chắc sẽ không hãi bọn họ nữa. Nghĩ rồi cả hai cùng đồng loạt đỡ Phương Du, theo cô gái lên phòng.
Sau khi để Phương Du nghỉ ngơi, hai người đi xuống lầu. Trong đầu họ bọn toàn những câu hỏi, muốn mau chóng được giải đáp. Trở lại chỗ cũ, hai người ngồi xuống ghế, chỗ này đã được dọn dẹp sạch sẽ, một vết máu cũng không còn. Cô gái từ trong bếp bưng ra bốn tách trà. Sau đó nhẹ nhàng thưởng thức, động tác cực kì ôn nhu.
" Cô là ai? ". Thanh Thanh chịu không nổi lên tiếng hỏi.
Cô gái chỉ mỉm cười nhẹ: " Tôi là Na Na, hai người uống trà trước đi ". Động tác của cô nhẹ nhàng tới mức như không có chuyện gì xảy ra, khiến cho Tử Sơn ngày càng nôn nóng. Nhưng cả hai cũng rất nghe lời, đưa tách trà lên miệng thưởng thức, đúng là dễ chịu hơn nhiều.
Không khí ngày càng tĩnh lặng, không ai nói câu gì. Tĩnh lặng tới mức, một thanh kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Cả hai người đang trầm ngâm, đột nhiên có tiếng mở cửa. Tử Sơn nhìn rõ, cô gái mới bước vào có khuôn mặt giống như Na Na, nhưng sở hữu một mái tóc ngắn, vừa nhìn là biết dân sát thủ, ánh mắt sắc lạnh hơn Na Na rất nhiều.
Thấy cô gái bước vào, Na Na lên tiếng hỏi: " Sao rồi? ".
" Đã xử lý xong ". Cô gái mới bước vào trả lời. Giọng nói lạnh lẽo vô cùng. Trong mấy chốc đã khiến căn phòng vốn tĩnh lặng nay còn thêm vài phần lạnh lẽo. Cô gái ngồi xuống, cầm tách trà lên thưởng thức. Lúc này Tử Sơn mới hiểu tại sao có bốn tách trà.
" Cô là...." Tử Sơn lên tiếng hỏi. Cậu có ấn tượng với cô gái này, vì cô ấy có vài nét giống Nhất Vương.
" Cô ấy là Sa Na, chị gái song sinh của tôi ". Na Na lên tiếng trả lời. Lúc này Thanh Thanh mới nhìn rõ, tuy hai người bọn họ có gương mặt giống nhau nhưng ánh mắt khác hẳn nhau. Cô gái tên Sa Na có ánh mắt sắc bén hơn. Hai người rõ là một nhu một cương.
" Đây là đâu? ". Tử Sơn lên tiếng, cắt ngang bầu không khí quỷ dị này. Mặt dù hỏi vậy, nhưng cậu cũng đoán được đây là nơi nào rồi.
" Thung lũng hoa anh đào ". Một giọng nói vang lên, chủ nhân của nó là Sa Na, người nãy giờ luôn im lặng.
Cùng lúc đó tại Thế giới Ánh Sáng.
" Chủ nhân, không hay rồi!! Người của chúng ta bên ngoài kết giới đều bị giết sạch. Người ra tay là một nữ tử ".
" Một lũ vô dụng ". Nhất Vương đã cố kìm chế khi biết Phương Du bị thương, bây giờ lại thêm tin này. Giới hạn của cậu quả nhiên hết lần này đến lần khác đều bị Thiên Băng phá bỏ.
Bây giờ tên thuộc hạ kia không biết nói gì, chỉ đành mở miệng: " Chủ nhân, bớt giận ".
" Là Sa Na ra tay? ".
" Chuyện này...thuộc hạ không dám chắc chắn, nhưng khả năng cao là cô ấy ".
" Lui ra ".
Tên sát thủ chần chừ một lát, định mở miệng lại thôi. Ngoan ngoãn lui ra ngoài. Cậu định hỏi có cần cử người đi theo dỗi nữa không? Nhưng cậu biết đây là một câu dư thừa. Đã bị đối phương phát hiện, bây giờ đi chỉ có nước đi nộp mạng mà thôi.