Chị Phương Du, chị sao vậy? ". Một giọng nói cất lên kéo Phương Du trở về hiện tại.
" Không sao "
" Chị...không phải chị lại nhớ đến chuyện của năm đó đấy chứ? "
" Ừm "
" Haiz.. Phương Du chị cũng đừng đặt nặng quá chuyện này. 11 năm qua, chị đã làm rất tốt rồi ". Tử Sơn nhẹ nhàng khuyên giải, nhưng trong lòng cậu cũng không khá hơn bao nhiêu. Chuyện của năm đó quả thật rất đau lòng, rất không công bằng với Tử Nguyệt.
" Không biết bây giờ công chúa sao rồi?. Giọng nói của Phương Du ngày càng nặng nề.
" Chuyện này...lành ít dữ nhiều rồi. Lọ thuốc đó chắc chắn là cực độc. Hơn nữa đã 11 năm, nếu em ấy còn sống chắc chắn sẽ quay về, nhưng.... "
" Chưa chắc, sống phải thấy người, chết phải thấy xác ". Một giọng nói lạnh lẽo vang lên khắp phòng, cắt ngang lời nói của Tử Sơn.
" Haiz..được rồi, cậu luôn đúng ". Tử Sơn không muốn tranh cãi với Nhất Vương, vì trong chuyện này người đau khổ nhất chính là Nhất Vương.
" À, sao rồi? Có điều tra được chuyện gì không? ". Phương Du lên tiếng hỏi, cô cũng không muốn nhắc đến chuyện đau lòng, vẫn nên hỏi chuyện chính trước.
" Không có ". Nhất Vương bình thản tới mức dị thường.
" Cũng khó trách, Thiên Băng thượng thần là người bí ẩn nhất của lục giới mà ". Giọng Phương Du nhẹ nhàng nhưng không tránh khỏi kích động.
" Haiz...bây giờ chúng ta chỉ biết cô ấy là Thánh nữ của Cữu Vỹ Hồ tộc nên tên đầy đủ chắc là Cữu Vỹ Thiên Băng, ngoài ra không biết thêm được gì nữa ".
" Cái này thì chưa chắc, Thiên Băng không hẳn là tên thật của cô ấy ". Nhất Vương lên tiếng.
" Cũng phải, người trong lục giới đều gọi cô ấy là Thiên Băng thượng thần, nên mọi người nghĩ Thiên Băng là tên thật của cô ấy. Cũng không có bằng chứng gì ". Phương Du nhẹ nhàng phân tích.
" Biết đâu đây là biệt danh thì sao? Hai người nghĩ đi, cô ấy là người duy nhất trong lục giới sử dụng được phép thuật hệ băng, hơn nữa còn mạnh tới mức nghịch thiên. Tính tình thì lạnh như băng vậy. Thiên Băng...quả là cái tên rất hợp ".
" Ừm, Tử Sơn em nói đúng ".
" Ngày mai có cuộc hợp, hai người có đi không? ". Nhất Vương đột nhiên lên tiếng.
" Đi, tất nhiên phải đi. Nhất Vương, cậu không cần đi, ở lại chọn giám khảo cho cuộc tuyển sinh đi. Cậu đi mấy ngày rồi, không nên đi nữa ".
" Ừm ". Nhất Vương mặt không cảm xúc cầm xấp tài liệu chuẩn bị rời đi.
" Nè, không phải chứ, tới lo cho cậu mà một câu cảm ơn cũng không có! ". Tử Sơn than thở.
" Cảm ơn ". Nói rồi Nhất Vương rời đi. Để lại cho hai người một gương mặt lạnh tanh.
"...". Tử Sơn cạn lời -_-
Tử Sơn và Phương Du đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không khỏi lắc đầu. Nhất Vương, trái tim cậu đã chết, chết theo Tử Nguyệt công chúa mất rồi.
Trở về phòng, căn phòng năm xưa của Tử Nguyệt công chúa vẫn không thay đổi. Cậu còn nhớ, năm xưa chính tay cậu cùng công chúa trang trí căn phòng này. Căn phòng lấy tông trắng đen làm chủ đạo tạo cho người khác không khí ấm áp, dễ chịu giống như chủ nhân trước đây. Nhất Vương đang miên man suy nghĩ thì Tử Sơn vào phòng.
" Nhất Vương, mình có chuyện muốn nói với cậu ". Tử Sơn giọng đầy nghiêm túc.
" Nói đi ". Nhất Vương mắt vẫn dán vào tài liệu trên tay. Nhưng hồn đã bay về phương nào rồi.
" Nhất Vương, cậu...mình xin cậu đó. Mình biết nơi này có ý nghĩa với cậu. Nhưng mà cậu có thể dọn vào phòng khác được không? Đây dù sao cũng là phòng của con gái, mà cậu...cậu.... ". Tử Sơn khóc lóc van xin, bất chấp thân phận Vương tử của mình.
" Thì sao? ". Nhất Vương mặt không chút biểu cảm, giọng điệu có chút cợt nhã. Dùng đôi mắt " ngây thơ trong sáng " nhìn Tử Sơn, khiến cậu phát run.
" Thì...thì...cậu có biết bên ngoài người khác nói gì không? Nói cậu bị cú sốc tâm lý, cộng thên việc cậu không gần phụ nữ. Bọn họ nói cậu bị gay, chỉ thích nam nhân đó!! ". Tử Sơn cùng Nhất Vương lớn lên với nhau, tính cách cậu ấy thế nào Tử Sơn hiểu rõ nhất nhất. Nhưng...cậu chỉ sợ, những lời đồn này là sự thật. Đến lúc đó, Tử Nguyệt lỡ đâu trở về thật thì sẽ phải thất vọng lớn.
" Mình không quan tâm ". Sau khi nói lời này, Nhất Vương đến bên cửa sổ. Ánh mắt xa xăm, xen lẫn chút buồn bã. Phải, đối với cậu mà nói, chỉ có Tử Nguyệt mới xứng đáng với Huyết ngọc của gia tộc cậu. Dù cô ấy thật sự đã chết, thì cậu cũng giữ mãi Huyết ngọc này, không giao cho bất kì ai. Huyết ngọc tượng trưng cho vị trí Chủ mẫu của gia tộc, không có nó bất kì ai cũng không được công nhận. Khi nghe những lời này, Tử Sơn thật sự rất vui vì Tử Nguyệt đã chọn đúng người. Nam nhân này...thực sự quá chung tình!!
" Nhưng mà... Nhất Vương, còn hôn ước của cậu thì sao? ". Phải, đây chính là vấn đề. Dù cậu không chấp nhận đi nữa thì cậu cũng phải thực hiện hôn ước với chị họ của Tử Nguyệt, An Bình công chúa.
Nhất Vương không trả lời, ánh mắt đã lạnh đi vài phần. Muốn cậu kết hôn với cô ấy là chuyện tuyệt đối không thể. Chuyện này Tử Sơn cũng hiểu, cậu không nói gì lẵng lặng rời phòng. Cậu cũng phải chuẩn bị cho cuộc họp ở vương quốc Mặt Trăng. Biết đâu chừng cậu sẽ may mắn gặp được vị An Bình công chúa trong lời đồn đó. Và tất nhiên phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, sẽ thay Nhất Vương thực hiện hôn ước này.