Chương 1: Hồi tưởng
  • 11 năm trước

Trong khung cảnh đổ nát hoang tàn. Ánh mặt trời bình minh chiếu rọi khắp nơi, báo hiệu một ngày mới bắt đầu - một khởi đầu mới.

  " Kết thúc rồi! "

  " Chiến tranh kết thúc rồi! "

  " Chúng ta còn sống, nhưng...huhuu "

  " Khóc cái gì? Bây giờ mọi thứ mới bắt đầu, chúng ta còn sống, vì vậy hãy sống thay phần những đồng đội đã chết của chúng ta "

Khắp nơi đâu đâu cũng xuất hiện tiếng ăn mừng thắng lợi xen lẫn những tiếng khóc than. Đột nhiên có một giọng nói vang lên làm tất cả mọi người im bặt:

  " Ăn mừng cái gì? Ta còn ở đây, các người đừng hòng sống "

Người vừa lên tiếng là hoàng tử Vương Anh, con trai của chúa tể Vương Kha - người gây nên trận chiến lần này. Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều thay đổi thái độ. Tuy bọn họ đã không còn sức chiến đấu. Nhưng...mọi người dù có chết cũng không đầu hàng. Nhìn thấy tình hình không ổn, Phương Du giọng đầy căm phẫn lên tiếng:

  " Vương Anh, các ngươi đã thua, bây giờ chẳng lẽ định nuốt lời "

  " Thua? Ta chưa hề thua, các ngươi cũng chưa hề thắng. Muốn ta đi cũng được, Phương Du ngươi phải uống cái này "

  " Ngươi..."

  " Sao? Sợ rồi? ". Vương Anh giọng đầy thách thức, gương mặt bỉ ổi vô cùng.

Khỏi phải nói, mọi người tức giận cỡ nào. Phụ vương hắn - Vương Kha đã bị phong ấn. Còn nữ hoàng Lạc Hà của bọn họ đã hồn bay phách tán. Rõ ràng mọi người đều thua, theo lí hắn phải giữ đúng lời hứa biến khỏi đây. Không ngờ còn mặt dày như vậy. Nếu đã muốn chiến, thì chiến, ai sợ ai? Bọn họ đã kiệt sức, Vương Anh cũng không khá hơn. Cùng lắm thì cả hai bên cùng chết. Đường xuống cửu tuyền có Vương Anh làm bạn, sao bọn họ phải sợ?

  " Vương Anh, ngươi muốn chết, ta sẽ toại nguyện cho ngươi "

  " Phải ". Tất cả mọi người cùng đồng thanh trả lời. Sau đó, không ai bảo ai, tất cả mọi người cùng lao về phía trước, quyết một trận tử chiến.

  " Khoan đã ". Phương Du bất lực kêu to.

  " Dừng lại hết cho ta ". Một giọng nói trong trẻo của trẻ con nhưng đầy nghị lực. Nghe xong, tất cả mọi người cùng đồng loạt dừng lại, ánh mắt hướng nhìn đứa bé đang tiến lại gần.

  " Công chúa, sao Người lại trở lại đây? ". Phương Du  hốt hoảng nhìn về phía vị công chúa này. Tuy còn nhỏ nhưng từng bước đi mạnh mẽ vô cùng, không khác gì một chiến binh thật sự.

Vị công chúa này không trả lời, chỉ ném cho Phương Du một ánh mắt sắc lạnh. Khiến cô không khỏi rùng mình.

  " Vương Anh, ngươi nói không giữ lời "

  " Hức! Công chúa à...Niệm tình chúng ta, hay cô uống thứ này đi, biết đâu ta sẽ để các ngươi yên ổn 11 năm "

  " Ngươi có bản lĩnh đó sao? ". Giọng nói lạnh lẽo vô cùng, khác hẳn vị công chúa đơn thuần trước đây không khỏi khiến mọi người kinh ngạc.

  " Nhưng ít nhất, ta cũng khiến cho các ngươi chết. Công chúa, chẳng lẽ cô muốn công sức của mẫu hoàng cô đổ sông đổ biển sao? ". Giọng nói vừa dứt, xung quanh ai nấy đều kích động, ánh mắt chứa đầy thù hận. Bọn họ chỉ hận không thể thể lập tức đem tên này ra bầm thành trăm mảnh.

  " Được ". Giọng nói lại một lần nữa vang lên. Ai nấy đều bất ngờ. Tất cả cùng đồng thanh " Công chúa, không được ". Ngay lúc này, cả Phương Du cũng bị kích động " Công chúa, người không thể làm vậy, cùng lắm chúng ta cùng chết, người là huyết mạch duy nhất, tuyệt đối không được ". " Phải " - Tất cả mọi người lần nữa đồng thanh.

  " Im miệng hết cho ta, các ngươi phải sống, như vậy công sức của mọi người mới không thành vô nghĩa ". Tử Nguyệt công chúa sắc mặt không đổi, kiên định trả lời. Phải, đối với cô... hận thù, sống chết không còn quan trọng nữa.

Sau đó, Tử Nguyệt cầm lấy lọ thuốc, một hơi uống sạch. Vương Anh rất hài lòng, để lại một nụ cười lạnh sau đó dẫn binh rời đi.

  " Phương Du, ta lấy thân phận công chúa của Thế giới Ánh Sáng phong cô làm Thiên sứ Tối Cao, từ nay thay ta bảo vệ nó thật tốt ". Nói rồi cô rời đi, không quay đầu lại, vì cô sợ cô sẽ không còn dũng khí đi nữa. Dưới ánh bình minh, hình ảnh một đứa bé 7 tuổi dần dần khuất bóng ở chân trời.