Chương 4: Ta Muốn Làm Người Tốt

Yến Tử sơn, phòng Chương Kính.

Giờ phút này, Chương Kính ngồi trên một cái ghế bành, trước mặt có hai món đồ.

Một mâm bánh bao nóng hổi, một khay đầy sâm núi, hà thủ ô...

Có phỏng đoán lúc trước, Chương Kính không nhịn được mà về muốn thử.

Vừa trở lại sơn trại, hắn liền sai người chuẩn bị một nồi bánh bao lớn, lại sai người mang dược liệu trong sơn trại tới phòng của hắn.

Đáng tiếc, tồn kho trong sơn trại cũng không nhiều, mới gần đây hắn cũng mới đem đồ thừa bán hết cho thương đội. đương nhiên, giá cũng cao hơn bình thường một chút.

Đừng tưởng sơn tặc không biết đạo lý tát ao bắt cá, nếu cứ một mực cướp tận giết tuyệt, sau này ai còn dám đi qua đường núi của hắn?

Cho nên, bọn hắn cơ bản chỉ đòi phí qua đường, còn loại cướp giết, phần lớn là đối với mấy kẻ đơn độc lẻ loi.

Với lại, mấy thương đội cỡ lớn, bọn hắn cũng không thể trêu vào, đội hộ vệ của thương đội, cũng không phải nuôi không.

Mấy thương đội như vậy, hiếm có sơn trại nào dám chọc, trên cơ bản chỉ giao chút phí tổn cho mấy đại sơn trại.

Còn tiểu tặc như Chương Kính, người ta chẳng thèm để ý.

Tóm lại một câu, ra ngoài lăn lộn đều có bản lĩnh.

Chương Kính cầm lấy bánh bao, ba miếng liền nhét cả vào trong miệng.

Ăn tới mười cái mới dừng tay.

Sau đó nhắm mắt lại cảm thụ huyết khí trong cơ thể.

Trong u minh chỉ có thể cảm nhận được huyết khí yếu ớt ba động, không khác với suy đoán của hắn, đồ ăn bình thường đúng là có thể tăng huyết khí.

Nhưng tốc độ tăng lên rất chậm, đại khái ăn liên tục một canh giờ cũng chỉ bằng một gốc sâm núi bình thường.

Hơn nữa, năng lực tiêu hóa của hắn cũng không phải là không hạn mức, không có khả năng một mực ăn mãi.

Chương Kính cảm thấy bánh bao cùng sâm núi khác nhau cả về chất lẫn lượng.

Mặc dù bánh bao nhiều, nhưng năng lượng thưa thớt.

Sâm núi dù kích thước không lớn, nhưng năng lượng bên trong lại khác hắn bánh bao.

Nghĩ tới đây, Chương Kính liền bỏ mặc mâm bánh.

Nhìn sang khay dược liệu, Chương Kính hít sâu một hơi, bắt đầu nhét vào trong miệng.

Vị cảm có chút đắng, nhưng vẫn nuốt xuống.

Trong thời gian ngắn, mâm dược liệu sâm núi, hà thủ ô... toàn bộ vào trong bụng.

Sau đó Chương Kính liền khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chủ động dẫn đạo huyết khí trong cơ thể.

Lần này hắn có thể cảm nhận lãnh khí lớn mạnh hơn nhiều, Chương Kính cẩn thận từng li từng tí dẫn theo lộ tuyến tới Đan điền.

Lần này huyết khí đã không còn tán loạn, bắt đầu ngưng kết tại Đan điền.

Rốt cục, Chương Kính bắt đầu cảm nhận được Đan điền ấm lên.

Hạt giống Kinh Đào chân khí, thành!

Trong nháy mắt hạt giống chân khí thành, Chương Kính liền cảm nhận được năng lực chưởng khống cơ thể của bản thân càng thêm mạnh mẽ.

Cảm nhận được chân khí phát ra từ Đan điền lại đang chậm rãi tẩm bổ huyết khí.

Đồng thời cũng không ngừng hấp thu huyết khí hình thành chân khí.

Hình thành một tuần hoàn.

Chương Kính có thể cảm thấy, lực lượng hiện tại của hắn đã không cùng cấp với lúc trước, hiện tại, một hắn có thể đối phó với năm hắn ngày trước.

Lực lượng, tốc độ, thể chất đều đạt tới một cấp bậc mới.

Có chân khí và không có chân khí, khác nhau như trời với đất.

Có chân khí, hắn cũng có vô hạn khả năng.

Chương Kính có chút không chờ nổi muốn thử lực lượng bản thân.

Rất nhanh, hắn đã đi tới diễn võ trường.

“Ba.”

Trường đao bổ ngang, Phi Phong đao pháp đã sớm khắc vào trong lòng hắn.

Một chiêu một thức càng mượt mà hơn trước, đây chính là tắc dụng của áp khí huyết toàn thân thành chân khí.

Đao quang vung vẩy văn ra, một đao lại nhanh hơn một đao.

Nhanh tới mức mắt thường khó thể nhìn thấy chiêu thức.

Một hồi sau, Chương Kính mới thu đao.

Sau đó, súc lực toàn thân đập một chưởng lên gốc cây bên cạnh.

Lá trên cây nhao nhao rụng xuống, nơi bàn tay đánh vào, ẩn ẩn có thể nhìn thấy vết bàn tay.

Chương Kính hài lòng gật đầu.

Không uổng công hắn tôn sùng nội công tâm pháp như thế, quả là danh bất hư truyền.

Nhưng với thực lực hiện tại của hắn, còn lâu mới sánh bằng ba vị trại chủ Tam Lang trại kia.

Theo hắn được biết, mấy người kia đều là Nhị lưu cao thủ, kinh mạch toàn thân đã quán thông.

Dù sao thì, trước kia từng có sự kiện, Huyết Thủ Lang một chưởng bạo đầu một tên Thủ lĩnh không hề kém hắn.

Hiện, hắn còn chưa làm được tới thế.

Lúc này, trời chiều đã nhiễm đỏ.

Thủ hạ ban ngày ra ngoài tìm người cũng cơ bản đã trở về.

Nhìn bộ dạng bọn chúng, đoán chừng đều là tùy tiện ra ngoài tản bộ.

Chương Kính cũng không thèm để ý, nơi này cũng chỉ là nơi hắn ở tạm mà thôi.

Coi như sau này muốn thành lập thế lực, hắn cũng tuyệt không dùng mấy tên sơn tặc lười nhác này.

Sáng sớm, Chương Kính khoanh chân ngồi trên đá lớn.

Kích động chân khí, quả thực có thể cảm nhận được chân khí từng chút lớn mạnh.

Cảm giác mạnh lên từng chút này, tựa như kiếp trước chơi game, cày quái thăng cấp.

Hắn, vui vẻ chịu đựng.

Đáng tiếc, so với cảm giác lớn mạnh nhanh chóng nhờ dược liệu hôm qua.

Hiện an tĩnh tu luyện, tựa như con kiến đi đường.

Tốc độ khác biệt.

Cứ vậy luyện tiếp, hai mươi năm cũng khó mà đạt tới cảnh giới tối cao của Kinh Đào công.

Cho nên, vẫn là dùng dược liệu chồng lên đi.

Chương Kính âm thầm nghĩ, nên làm thế nào để kiếm được lượng lớn đại dược?

Dược tài mười năm tuổi trở lên, mới có thể xưng là đại dược.

Hôm qua hắn đã nếm thử, dược liệu mấy năm, căn bản không thể so với đại dược.

Mà trên thị trường, cơ bản chỉ lưu thông dược tài dưới mười năm.

Dược liệu trên mười năm không nhiều, có thể nói là vừa vứt ra ngoài, liền bị người tranh mua sạch.

Dù sao, đây chính là thứ có thể cứu mệnh, hơn nữa còn có tác dụng tẩm bổ cơ thể.

Rất nhiều người có điều kiện, đều sẽ mua cho tử đệ trong nhà tẩm bổ căn cốt từ nhỏ.

Tạo căn cơ luyện võ ngày sau.

Đáng tiếc, Yến Tử sơn cũng không có nhiều dược liệu.

Xem ra, chỉ có thể đoạt.

Trong lúc Chương Kính suy nghĩ, một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Thủ lĩnh, Thủ lĩnh, dưới núi có thương hội đi qua...

Chương Kính quay đầu nhìn một cái:

- Là nhà nào đi qua?

- Ta nhìn cờ của bọn hắn, có vẻ là thương đội của Hoàng gia.

Người tới có chút hổn hển nói.

- Ngưu Tam, triệu tập các huynh đệ xuống xem một chút.

- Vâng!

Ngưu Tam chạy ra ngoài hô người.

Hôm qua khi đám thủ hạ trở về, Chương Kính đã phân phó không cần đi tuần núi nữa.

Dù sao bọn này cũng chỉ đi dạo lung tung, mà người thì cũng đã bị hắn chôn, còn tìm cái rắm.

Theo lệnh của hắn, đám thủ hạ này đều đi nhìn chằm chằm mấy cái thương đội qua đường, nhất là thương đội làm sinh ý dược tài.

Chương Kính hắn muốn làm người tốt, nếu có thể dùng bạc để mua về, tự nhiên là hai bên đều vui vẻ.

Nếu không thể, Chương Kính cũng chỉ có thể cắn răng làm người xấu.