- Cô nương quá khe.
Chương Kính khiêm tốn nói.
- Cô nương chạy trốn như vậy, giờ có đói bụng không? vừa hay con thỏ rừng này cũng chín tới.
Nói xong, Chương Kính mời đối phương ngồi xuống.
Nữ tử họ Triệu ngượng ngùng cảm tạ một phen, ánh mắt nhìn Chương Kính càng thêm ướt át yếu đuối.
Hai người ăn một con thỏ cũng gần no, đương nhiên, phần lớn rơi vào bụng Chương Kính.
Nữ tử này có thể là ngại, hoặc có thể là ăn không nhiều, chỉ làm mấy miếng rồi liền thôi.
- Không biết cô nương đã có tính toán gì chưa, có gì cần tại hạ giúp, cô nương cứ mở miệng.
Chương Kính nhìn qua nàng, nét mặt vui vẻ.
Triệu cô nương hơi chút xấu hổ, cúi đầu nhẹ nhàng nói.
- Liệu có thể mời Chương đại ca hộ tống nô gia trở lại Kim thành, gia phụ cùng nô gia tất có hậu báo.
- A? Hậu báo gì cơ?
Thanh âm Chương Kính mang theo vẻ nghiền ngẫm.
- Ai nha, Chương đại ca ngươi, người ta, người ta...
“Phốc.”
Lời còn chưa hết, một thanh trường đang xuyên ngực mà qua.
Nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi, chỉ vào Chương Kính:
- Vì, vì sao ngươi...
Lập tức ầm ầm đổ ngã.
Chương Kính thu đao, mặt lộ vẻ khinh thường.
- Mặc dù ngươi rất cẩn thận, nhưng ta vẫn thấy thấy được vết chai trên tay ngươi, vừa nhìn liền biết là người từng luyện võ, coi lão tử là thằng ngốc?
Cái tình tiết diễn chán trên phim ảnh này, còn muốn gạt ta?
Nghĩ tới đây, Chương Kính không khỏi tán tưởng bản thân thông minh.
Hắn cũng đã có chút phỏng đoán với kẻ này, hiện trên núi còn có sơn phỉ đang điều tra, khả năng đối phương muốn mượn hắn làm bia đỡ đạn.
Dựa theo lời Trương Khâm lúc trước, hẳn phải có ba, bốn người chạy đi, mà giờ hiện chỉ có mình nàng ta, những người khác, hẳn đều bị nữ tử này lừa đi dẫn sơn tặc.
Tiếp đó đương nhiên là sờ thi, tình huống cụ thể không tiện miêu tả.
Tóm lại sau khi sờ xong, Chương Kính liền thu được ba món đồ.
Thứ nhất là mấy chục lượng bạc vụn.
Một gốc sâm núi, nhìn tuổi cũng phải chừng bốn, năm mươi năm, có thể tính là bảo bối.
Cuối cùng là một quyển sách, phía trên phác hoạ một người ngồi xếp bằng, bên cạnh còn có chú giải lít nha lít nhít.
Mặt trên còn có ba chữ nhỏ, Kinh Đào công.
Ánh mắt Chương Kính nhìn chăm chú, tựa như không dám tin.
Đây, là nội công bí quyết.
Mấy ngày này Chương Kính hắn còn đang suy tư, xem làm thế nào tìm được một bản nội công tâm pháp, không nghĩ tới, giờ nó lại tới trước mặt.
Đây là tân thủ phúc lợi sao? hắn còn là nhân vật chính? Chương Kính không khỏi phỏng đoán.
Cẩn thận đọc một lượt, Kinh Đào công chia làm ba cấp độ.
Tầng thứ nhất, huyết khí sinh sôi. Lấy khí huyết bản thân, áp súc thành một điểm chân khí như sóng trong Đan điền.
Tầng thứ hai, khí chuyển toàn thân. Chân khí sinh ra ở tầng một là căn cơ, đem chân khí tuyền đi khắp kinh mạch toàn thân.
Tầng thứ ba, thao thao bất tuyệt. Đả thông toàn bộ kinh mạch, chân khí tích lũy áp súc thành chất lỏng. lúc đối địch, chân khí hóa lỏng hóa thành chân khí bắn ra, thao thao bất tuyệt, hao tổn cũng có thể mài chết địch nhân.
Đặc điểm lớn nhất của Kinh Đào công chính là huyết khí hùng hồn, khuyết điểm lớn nhất cũng chính là như thế, vẻn vẹn chỉ điểm này, đã chặn cửa không biết bao nhiêu người muốn tu luyện. gượng ép tu luyện, chỉ tổ ép bản thân thành thây khô.
Mặc dù phần cuối đã ghi rõ, không phải người có huyết khí tràn đầy không thể luyện, nếu không sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Nhưng Chương Kính vẫn muốn thử xem, dù sao khó khăn mới thu được nội công tâm pháp, nếu không tu luyện, cũng không công pháp nào khác cho hắn dùng.
Với lại, nói không chừng các môn nội công khác cũng có điều kiện tương tự, ngàn chim trong rừng không bằng một chim trong ay.
Hơn nữa, thân thể hắn cũng đang thời tráng niên, huyết khí phương cương, nhỡ đâu lại vừa hay đạt điều kiện? đúng không?
Nghĩ liền làm, Chương Kính cũng không quản bộ thi thể kia trên đất, trực tiếp ngồi xếp bằng.
Dự theo lộ tuyến kinh mạch, bắt đầu chủ động dẫn đạo huyết khí trong cơ thể.
Huyết khí, tên như ý nghĩa, là máu, cũng là khí.
Huyết khí là hai thứ cấu thành và duy trì hoạt động của sinh mệnh.
Huyết cùng khí có hai nguồn, thứ nhất là Tiên Thiên tinh khí, tức là tinh khí lúc mới ra đời, không nhiễm bụi bặm, nhưng theo quá trình lớn lên, đã hao mòn gần như không còn.
Thứ hai là Hậu Thiên tinh khí, chính là từ việc hấp thu thủy cốc tinh hoa, nói thẳng ra là ăn uống, tiêu hóa, trở thành huyết khí trong cơ thể.
Kinh Đào công giảng huyết khí như thế. Cho nên, người luyện môn này thường có sức ăn lớn, nhưng cũng không thể ăn quá nhiều, tạng phủ trong cơ thể không tiêu hóa được, sẽ thành ăn no bể bụng.
Hai mắt Chương Kính chậm rãi mở ra, nét mặt có chút tái nhợt.
Hắn vừa căn cứ lộ tuyến kinh mạch, điều động huyết khí hướng tới Đan điền.
Ban đầu hắn cũng thực cảm nhận được từng tia lãnh khí điều động trong cơ thể, nhưng chưa tới Đan điền liền đều tan mất.
Khí huyết của hắn vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, quả nhiên, nội công không dễ luyện, nếu không cao thủ đã đầy đường rồi a. Chương Kính có chút uể oải.
Nghĩ tới đây, hắn lại lấy gốc sâm núi kia ra, cắn một miếng, khôi phục hao hụt vừa rồi.
Dược liệu mấy chục tuổi, quả nhiên có hiệu quả, vừa mới vào miệng, liền cảm nhận được nhiệt khí từ dạ dày khuếch tán.
Rất nhanh, nét mặt Chương Kính đã không còn vẻ tái nhợ.
- Ừm?
Chương Kính có chút nghi hoặc, không phải nói thứ dược liệu, đồ bổ này đều cần thời gian để tiêu hóa sao? sao vừa vào bụng, đã chuyển thành huyết khí bổ sung cho hắn?
Là sâm núi này hiệu quả tốt? hay là năng lực tiêu hóa của hắn cực mạnh?
Chương Kính có chút hưng phấn nghĩ, cụ thể thế nào, thử một lần liền biết.
Lại há mồm cắn một miếng nhỏ, quả nhiên, sâm núi vừa vào bụng, huyết khí liền tràn đầy.
Chương Kính vội không nhịn nổi cắn một miếng lớn, rất nhanh lại tiêu hóa, không chút cảm giác chướng bụng.
Thấy vậy, hắn liền một mạch ăn tươi nuốt sổng gốc sâm núi.
Chương Kính chỉ cảm thấy, huyết khí căng phồng, cực kỳ dễ chịu.
Nghĩ tới đây, hắn liền tranh thủ khoanh chân ngồi xuống, dựa theo lộ tuyến Kinh Đào công, điều động huyết khí mới sinh trong cơ thể.
Chỉ cảm thấy lãnh khí cường tráng hơn lúc trước một chút, lần này đã có thể tiêu hao mà đi tới vùng Đan điền, nhưng có thể là huyết khí còn chưa đủ lớn mạnh, tới gần liền tiêu tán.
Lần này, Chương Kính không nhụt chí, hai mắt còn bắn ra tinh quang, hưng phấn.
Cứ như này, chẳng phải là chỉ cần có đủ dược liệu, rất nhanh hắn có thể luyện thành Kinh Đào công?
Với lại, cứ như này, huyết khí trong cơ thể tuyệt sẽ không bị thâm hụt?
Ngược lại, có thể dựa vào huyết khí không ngừng, để bản thân càng thêm mạnh mẽ.
Chương Kính phỏng đoán, hẳn là lúc xuyên tới, hai linh hồn giao hòa, khiến dạ dày hắn sinh biến dị, năng lực tiêu hóa cực mạnh.
Về phần trước đó không phát hiện, hẳn có thể là do hắn chưa từng ăn mấy thứ bảo bối bổ sung huyết khí này, cho nên còn chưa kích phát tiềm năng.
Cũng hoặc là, huyết khí trong cơm nước bình thường quá ít, hắn cũng không phát hiện.
Đương nhiên, đối với Chương Kính hiện mà nói, mấy việc này đều không quan trọng.
Muốn biết chân tướng, về thử là được.
Mà bất kể thế nào, cũng chỉ có thể dựa vào mấy thứ đại bổ như sâm núi này mới có thể giúp hắn tăng huyết khí.
Thứ này, chẳng khác nào viên thuốc trợ tim đưa tới đúng lúc hắn mê mang không rõ.
Đây là lực lượng của hắn, là căn cơ để hắn đứng vững gót chân ở thế giới này.
Đây, là bàn tay vàng của hắn!