“ 30 – 0 “ “ 40 – 0 “
“ Game - Aki Hoshi. “ Lời của Atobe vừa dứt, đám học sinh đứng bên ngoài liền như ong vỡ tổ.
“ Ồ, nhóc năm thứ 1 thắng rồi kìa. Khó tin thật. “
“ Đúng là không thể nào tin nổi, Jirou mà lại không đỡ được quả nào. “
“ Twist Serve à. Không biết cậu nhóc này có quan hệ gì với Echizen Nanjiro không đây. “ Inoue nỉ non vài tiếng.
Bên cạnh Shiba Saori đã hoàn toàn trở thành gái mê trai rồi, si mê dùng máy ảnh chụp Hoshi liên tục.
“ Thật tuyệt! Chiêu này quá tuyệt vời! Dạy ta đi, Hoshi. “ Game đấu vừa kết thúc, Jirou liền giống như một đứa trẻ con, chạy sang dùng ánh mắt khát vọng và ngây thơ nhìn Hoshi.
“ Không vấn đề. “ Hoshi đáp ứng. Đằng nào Jirou mạnh lên cũng tăng sức mạnh của đội Hyotei, cả đội phải mạnh mới có thể vô địch giải toàn quốc, điều này cũng có lợi cho Hoshi.
“ Còn ai nữa không ? “ Hoshi nói.
Mấy gã thành viên còn lại nhìn nhau, không ai chịu lên. Dù sao bọn họ là chơi xa luân chiến, có thắng Hoshi cũng chẳng vẻ vang gì mà thua thì lại mất mặt, chung quy người thua thiệt đều là bọn họ, không ai dại mà chơi trò chơi không có phần thắng.
Huấn luyện viên Sakaki thấy vậy liền đứng ra tuyên bố :
“ Nếu không còn ai thì trận đấu hôm nay chấm dứt ở đây. Ta tuyên bố học sinh năm thứ 1 – Aki Hoshi trở thành tuyển thủ chính thức trong đội. “
“ Bộp bộp “ “ Bộp bộp “
Không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, sau đó tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng Hoshi.
“ Tuyệt quá! Hoshi trở thành tuyển thủ chính thức rồi. “ Kotonoha vui mừng nhìn về phía Hoshi.
“ Reng reng! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, thu được khen thưởng : Hoshi Hanabi. “
Mặt ngoài Hoshi vẫn bình thản, nhưng trong lòng thì rất vui mừng.
Lúc này đã đến giờ trưa, mọi người cũng tản đi ăn cơm.
Huấn luyện viên Sakaki cùng Atobe chỉ nhắc nhở mọi người buổi chiều nhớ đến tập luyện, sau đó liền cho tất cả giải tán.
Hoshi đi tới chỗ của Kotonoha.
“ Hoshi, ngươi thật là quá tuyệt vời. “ Kotonoha mừng rỡ nói.
“ Thường thôi, thường thôi, thế giới thứ ba. “ Hoshi vuốt vuốt mái tóc của mình, lại giả vờ cool, khiến cho Kotonoha cười khúc khích.
“ Chúng ta cùng đi ăn đi. “ Kotonoha nói.
“ Ừ “. Sau đó Hoshi sóng vai cùng Kotonoha đi tới căng tin ăn cơm.
Quá trình dùng cơm của hai người rất nhẹ nhàng, không có chút phong ba nào, cũng chẳng có thằng ngu nào rảnh rỗi đến gây rối. Nửa canh giờ trôi qua chóng vánh trong những cái liếc mắt đưa tình của Hoshi cùng với Kotonoha.
“ Reng reng. “ Tiếng chuông vang lên. Cả hai có chút không thôi, quay về lớp học của mình.
Vừa về đến chỗ ngồi, Hoshi liền nghe thấy tiếng của Sekai :
“ Ớ, đây không phải là học sinh của lớp C – 3 à ? Hình như tên là... À đúng, tên là Kotonoha Katsura. “ Với vẻ đẹp của Kotonoha thì nhập học một, hai ngày mà đã nổi danh cũng là điều bình thường.
Hoshi quay đầu sang, thấy Sekai đang nhìn vào di động của tên cặn bã Itou Makoto với vẻ mặt ngạc nhiên. Còn hình trong điện thoại thình lình là dáng vẻ điềm tĩnh của Kotonoha.
Hoshi thấy vậy liền túm lấy điện thoại của Itou Makoto trước sự ngỡ ngàng của các bạn học.
“ Hoshi, sao vậy... “ Lời của Sekai còn chưa dứt, Hoshi đã ném cái điện thoại xuống đất, rồi dùng chân nghiền nát nó.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn giống như con dao sắc bén đâm thẳng vào tâm can của Itou Makoto, khiến cho hắn suýt nữa thì tè ra quần.
“ Nhớ cho kĩ, Kotonoha Katsura là bạn gái của ta. “ Sau đó từ trong ví móc ra một tờ chi phiếu, lấy bút viết một dãy số lên đó rồi ném cho Itou Makoto :
“ Coi như đây là tiền cho cái điện thoại. “ Hoshi nói xong cũng không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài, để lại một đám học sinh vẫn còn sững sờ.
“ Không ngờ Hoshi cũng có lúc dã man như vậy, cứ tưởng cậu ta hiền lành lắm chứ. “ Một bạn nữ nói với vẻ mặt thất vọng.
“ Ngươi thì biết cái gì, không nghe người ta là vì bạn gái mới làm như thế à. Nếu Hoshi chịu vì ta mà làm như thế, muốn ta chết thì ta cũng cam tâm chết cho cậu ấy. Đây mới thật là đàn ông chân chính. “ Một bạn nữ khác không hề che giấu sự ái mộ của mình đối với Hoshi.
“ Tỉnh lại đi, cậu ấy còn khuyu mới vừa ý ngươi... “
Một bên khác, đám học sinh nam lại thương hại nhìn qua Itou Makoto :
“ Thằng này thật đáng thương. “
“ Đáng thương cái con khỉ, đi chụp lén bạn gái của người ta còn chưa bị đánh là may. “
“ Đúng đấy. Nếu là ta thì đã tẩn cho nó một trận rồi. “
Nội dung bàn tán của họ làm cho mặt của Itou Makoto lúc trắng lúc xanh, ngay cả bạn tốt của hắn – Taisuke Sawanaga cũng không thèm an ủi hắn.
Thế là Makoto xấu hổ quá, chạy thẳng một mạch về nhà.
…...........................................................................................
Bây giờ, Hoshi ở đang gọi điện thoại cho Yumiko.
“ Yumiko tỷ tỷ, điều tra được chưa ? “ Hoshi hỏi.
“ Đã điều tra xong rồi, chẳng qua có hai người đang làm trong tập đoàn Atobe. “ Âm thanh ngọt ngào của Yumiko truyền đến từ đầu dây bên kia.
“ Tập đoàn Atobe à ? Thật trùng hợp. Biết rồi, ta sẽ xử lí. “
“ Được, thế thì ta cúp máy nhé Hoshi. “
“ Tạm biệt, Yumiko tỷ tỷ. “ Hoshi chào tạm biệt Yumiko, sau đó cúp máy.
“ Makoto à Makoto, mày chết lúc nào cũng không biết được đâu. Còn thằng khốn Taisuke Sawanaga nữa, sau thằng Makoto sẽ đến lượt mày. “ Lúc này Hoshi như một nhân vật phản diện, cười rộ lên một cách cực kỳ nguy hiểm.
“ Két. “
“ Hoshi ? “ Cửa tầng thượng mở ra, sau đó tiếng của Kotonoha cũng vang lên.
“ Kotonoha, ngươi lên đây làm gì ? “ Hoshi kinh ngạc hỏi.
“ Hừ. Đã tan học từ lúc nào rồi ngươi không biết à ? Mà ngươi lên đây làm gì ? Hại ta đi tìm nãy giờ. “ Kotonoha phụng phịu nói.
Dáng vẻ của nàng hết sức đáng yêu. Hoshi không kìm được mà véo má của nàng, cười bảo :
“ Có gì đâu, lên hóng gió ý mà. Chúng ta về thôi. “
“ Ừ. “ Kotonoha đỏ mặt cúi đầu, mang theo ba phần mừng rỡ, bảy phần ngượng ngùng theo bước Hoshi.
Hai người sóng vai ra khỏi trường, rất nhanh liền đi tới ga tàu điện ngầm.
“ Nhà ngươi cũng ở hướng này hả Hoshi ? “ Kotonoha tò mò hỏi.
“ Không, nhà ta ở hướng ngược lại cơ. “ Hoshi đáp.
“ Thế ngươi đi tới ga tàu điện ngầm làm gì ? “
“ À, ta... Ta muốn đưa ngươi về nhà ý mà. “ Ngập ngừng nói xong câu này, khuôn mặt tuấn tú của Hoshi không nhịn được mà đỏ lên, nhìn Kotonoha thích thú cười hì hì.
“ Hì hì. “ Trong lòng nàng thì rất cảm động, không ngờ Hoshi lại quan tâm mình tới mức này.
Hai người đợi một lúc thì tàu điện mới đến.
Đi vào bên trong, Hoshi mới phát hiện bây giờ là giờ cao điểm, bên trong đã chật ních hành khách, nhiều người không có chỗ ngồi nên đành phải đứng.
Hoshi nhanh mắt tìm được một cái chỗ trống, để cho Kotonoha ngồi đó, còn mình thì nhắm mắt, đứng dựa ở bên cạnh.
Sau đó Hoshi cùng Kotonoha, một người đứng nhắm mắt, một người vừa đọc sách, vừa thỉnh thoảng liếc về phía người kia, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu. Thời gian rất nhanh trôi qua.
Bỗng nhiên, một đám “ trẻ trâu “ lông xanh mào vàng, nhuộm đủ kiểu tóc chen chúc tới, không biết là vô ý hay cố tình đứng trước mặt, bao vây lấy Kotonoha. Còn Hoshi thì tự nhiên bị bọn chúng bỏ qua.
Mấy tên này vẻ mặt hóp lại, gầy tong teo, hai mắt sưng vù, hiển nhiên là bởi vì đập đá.
Kotonoha ngẩng đầu lên thì thấy nụ cười trên mặt bọn chúng tràn đầy dục vọng, ánh mắt cực kỳ ti tiện hạ lưu, làm nàng hết sức chán ghét.
Dù là tính tình của Kotonoha hiền lành cũng không khỏi nhăn mày một cái, định ngồi dậy đứng cạnh Hoshi.
Đám “ trẻ trâu “ nở nụ cười hài hước nhìn nàng. Một trong số chúng định đưa tay ra cản lại đường đi của Kotonoha thì đột nhiên bị một cánh tay thon dài nắm lấy.
Ngẩng đầu lên, chính là Hoshi!
“ Lũ cặn bã chúng mày muốn chết thì nói thẳng ra! “ Hai mắt của Hoshi biến thành màu vàng, lạnh lùng nhìn chúng, sát cơ không chút giữ lại làm cho mấy tên này không khỏi run lên vì sợ hãi.
“ Đây là ánh mắt của con người sao ? Thật là đáng sợ! “ Trong đầu chúng không hẹn mà cùng xuất hiện ý nghĩ này.
Chân của hắn dùng tốc độ cực nhanh, đạp vào bụng của tên định dùng tay cản đường của Kotonoha, làm cho tên này đau đến ôm bụng nằm lăn ra đấy.
“ Thằng nhóc kia, mày muốn đánh nhau à ? “ Một thằng trong đó quát lên, nhưng tay của hắn lại run lên, rõ ràng ngoài mạnh trong yếu.
Ánh mắt của Hoshi đã in ấn sự sợ hãi vào trong lòng bọn chúng rồi, giả như đánh nhau, bây giờ bọn nó chỉ có thể phát huy được khoảng một nửa sức mạnh mà thôi, mà một lũ nghiện hút như nó làm sao mà có thể đánh lại được Hoshi.
Dù chỉ có 12 tuổi, nhưng Hoshi lại lớn hơn nhiều so với bạn cùng trang lứa. Bằng chứng là hắn cao đến 1m65, hơn hẳn học sinh trung học năm thứ 1.
“ Đồ ngu! “ Hoshi khinh thường cười. Trên tay hắn bỗng hội tụ một luồng sáng bảy màu.
Hyaku Ren Jitoku no Kiwami !!!
Sức mạnh của Hoshi như được tăng thêm gấp bội, đấm vào mặt tên vừa nói khiến hắn bay mất mấy cái răng, ôm mặt sợ hãi nhìn Hoshi.
Mấy tên còn lại xông vào đánh Hoshi, nhưng không ngoại lệ bị hắn nhanh nhẹn tránh thoát.
Sau đó Hoshi lại tung ra tổng cộng ba quyền hai cước, lực trùng kích mạnh mẽ khiến cho bọn chúng đau đớn không thôi, ngã vật ra sàn xe kêu rên.
Hoshi lạnh lùng nhìn bọn chúng trong lòng thầm kêu than :
“ Không ngờ có ngày ta lại có thể tự mình trải nghiệm “ Interact Play VR “. “
Sau khi Hoshi đánh bại đám “ trẻ trâu “, Kotonoha mới tỉnh hồn lại, vội vàng tới trước mặt Hoshi xem hắn có bị thương không.
“ Yên tâm đi, mấy thằng phế vật này sao có thể làm gì được ta. “ Hoshi cảm động nhìn Kotonoha, sau đó khoát tay nói.
Kotonoha vẫn chưa tin, kiểm tra mấy lượt không thấy Hoshi bị trầy xát gì mới an tâm.
Vụ việc rất nhanh làm kinh động tới người điều hành chuyến tàu.
Một lúc sau, một nhóm cảnh sát tới giải bọn “ trẻ trâu “ kia đi. Hoshi và Kotonoha cũng phối hợp bọn họ, ghi chép lời khai rồi mới về nhà.
…..............................................................................
Hai người về tới cửa nhà Kotonoha.
“ Hoshi. “ Kotonoha nói.
“ Ừ ? “
“ Cám ơn ngươi. “
“ Đừng khách khí thế, chúng ta là bạn mà. “ Hoshi xua tay một cái.
“ Mấy lần này nhờ có ngươi... Hôm nay cũng vậy... Cha ta cũng vậy... “ Nói đến cha của nàng, cảm xúc của Kotonoha có hơi trầm thấp. Tuy cha của nàng đã không còn nguy hiểm, nhưng điều này không phải là lí do để Kotonoha không lo lắng cho hắn.
Thật là một cô gái có tấm lòng lương thiện!
Trong lòng Hoshi cảm thán.
“ Đừng lo, cha ngươi sẽ hồi phục nhanh thôi. “ Hoshi an ủi.
“ Hoshi... “ Kotonoha lại gọi tên của Hoshi.
“ Ừ ? Ô ô ô... “ Hoshi trợn to hai con mắt.
Hắn bị Kotonoha hôn trộm rồi!!!
Bị một cô bé 12 tuổi hôn trộm rồi!!!
Trong lúc nhất thời, Hoshi không kịp phản ứng lại, đờ ra đấy mặc cho đôi môi mềm mại của Kotonoha cạy mở khóe miệng của hắn.
Đợi khi Hoshi phục hồi tinh thần, Kotonoha đã bưng khuôn mặt đỏ bừng của mình, chạy vào trong nhà như một cơn gió rồi.
Hoshi thẫn thờ vuốt vuốt khóe môi của mình, tự luyến :
“ Haizz, quả nhiên đẹp trai chính là tội lỗi lớn nhất mà ta mắc phải. “
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv