Chương 49: chúc mừng năm mới

Tại cửa động của Huỳnh Trấn Thiên,hiện tại xuất hiện thêm một mỹ nhân,mặc một bộ áo vàng,mắt đẹp,mũi cao,mặt chữ V,thân hình lồi lõm đúng kiểu mỹ phụ.

Từ Bạch Loan,trình độ Tinh Thuật đại tông sư,là một mỹ nhân xinh đẹp số khổ,lúc 18 tuổi,nàng trốn gia tộc ra ngoài chơi,kết quả lọt vào mắt xanh của thành chủ Phàm Thành Cao Võ, khi đó hắn tỏ ý,muốn lấy nàng làm vợ, nhưng sau khi tìm hiểu,nàng biết được hắn là người đã có gia đình, cho nên nhất quyết từ chối, kết quả là bị Cao Võ cưỡng hiếp,bắt về làm vợ, nhưng dù sao thì nàng cũng là người của đại gia tộc, vì vậy ngay lập tức một lão tổ trong gia tộc đích thân ra mặt, dẫn đến Cao Võ phải tự thiến nâng cao thực lực,sau trận chiến đó nàng được cứu, nhưng đó quả thật là một đoạn bi kịch đối với nàng,vì vậy không có gì lạ khi nàng rất hận Cao Võ.

4 năm trước,không biết tại sao Cao Võ lại tự động tìm tới nàng,nói là muốn nàng tính toán vị trí của một người,tất nhiên là nàng thẳng thừng từ chối,khi đó nàng còn nhớ bộ dáng của hắn rất tức giận,nhưng do e ngại người trong tộc,cho nên không đám động thủ,mà nàng cũng phát hiện ra hắn đã có nội lực Hoá Linh (trên tiên thiên cỡ Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ) cho nên đành hạ lệnh tiễn khách.

Sau khi đuổi Cao Võ đi,nàng bắt đầu tìm hiểu tin tức về người mà hắn cần tìm,rất nhanh nàng đã có thứ mình muốn,bởi vì chuyện Huỳnh Trấn Thiên giết Cao Văn cũng không có gì bí mật cả.

Chuyện sẽ không có gì để nói,nếu như Từ Bạch Loan không dùng tinh thuật tính toán vị trí của Huỳnh Trấn Thiên,nàng cũng chỉ là tò mò muốn biết người đó là ai mà thôi, dám ngang nhiên đối địch cùng Cao Võ,nên biết cho dù nàng rất hận Cao Võ,nhưng do thiếu thực lực, cho nên nàng vẫn không dám đối địch cùng hắn,vậy mà giờ lại có người ngang nhiên dám giết Cao Văn ngay tại Phàm Thành,vì vậy nàng rất muốn tính toán một chút,xem thử rốt cuộc là tên nào mà gan to đến vậy.

Đen,một màu đen tăm tối,không thấy một xíu ánh sáng nào cả,tịt mịch đến đáng sợ.

Mới đầu Từ Bạch Loan còn tưởng tính toán của mình gặp trục trặc,vì vậy nàng lại ráng tính toán một lần nữa,nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là một màu đen tắm tối.

Đều này làm tính tò mò của trong lòng của nàng nổi lên kịch liệt,đến nỗi vì thế mà suy tính tổn hại đến căn cơ,cũng ngay lúc đó thì gia tộc truyền xuống một lệnh cấm.

Lệnh cấm nói rõ không ai được tính toán hoặc thay người khác tính toán về Huỳnh Trấn Thiên,theo như phía trên truyền xuống thì Huỳnh Trấn Thiên chính là mấu chốt để phiến thiên địa này có thể Thoát Phàm,nối lại con đường trường sinh bất tử mọi tu sĩ đều mơ ước.

Từ Bạch Loan nghe lệnh cấm xong thì rất bất ngờ,nếu Huỳnh Trấn Thiên thật sự có thực lực phá trời,vậy giết Cao Võ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao,nên biết tinh thuật mặc dù không phải công phạt sát thuật,nhưng có thể dùng tạo nghệ tinh thuật bố trí trận pháp,tính toán đường đi nước bước của kẻ địch,có thể vô hình chung giết địch,rất tiện dụng.

Nhưng nàng cũng kỳ quái là trước nàng có nghe người ta nói,tinh thuật vì một số lý do nào đó,cho nên truyền lưu ra ngoài thậm chí tinh thuật của các thiên sư thì cũng chỉ là tàn quyển thôi,nghe nói tinh thuật chính thức cần người có duyên mới học được,hơn nữa còn phải đột phá Thoát Phàm Cảnh,thì mới có cơ hội phá trời được,cho nên nàng rất kỳ quái khi mấu chốt phá trời lại ứng nghiệm trên người Huỳnh Trấn Thiên.

Từ Bạch Loan càng nghĩ lại càng tò mò,vì vậy rốt cuộc sau một năm bế quan dưỡng thương,nàng quyết định lên đường truy tìm tung tích của Huỳnh Trấn Thiên,với dấu vết ít ỏi và tính toán của mình,thì hôm nay rốt cuộc nàng cũng đã tìm đến nơi này.

Từ Bạch Loan nhìn 7 lối vào trước mặt nghi hoặc nói"Là lối nào đây ah"

Đột nhiên lúc này lại có hai người người từ bên ngoài đi vào,một người trong đó cười ha ha nói"Từ Bạch Loan chúng ta lại gặp mặt,ha ha không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này,thật là có duyên ah"

Từ Bạch Loan nghe vậy cả kinh,quay đầu lại tức giận nói"Cao Võ....."

Cao Võ nhìn Từ Bạch Loan tức giận,vui vẻ cười to,sau đó quay đầu nhìn gã trung niên nhân râu dê bên cạnh nói"Trần Sư thật phải cảm ơn ngươi ah,yên tâm lát nữa xong việc ta sẽ trả thù lao đầy đủ cho ngươi,tuyệt đối sẽ làm ngươi hài lòng,ha ha"

Từ Bạch Loan ở một bên nghe vậy thì thông suốt,nhíu mày nói"Hằn gì ta không tính ra ngươi sẽ đến đây,thì ra là có tinh thuật đại tông sư thay ngươi che đậy thiên cơ,nhưng Trần Thụy ngươi đường đường là con của Trần thiên sư,tại sao lại bắt tay với người khác làm bậy vậy chứ,chẳng lẽ không biết người bên trong là mấu chốt phá trời sao"

Trung niên râu dê được gọi là Trần sư Trần Thụy nghe vậy cười nói"Thì sao chứ,chỉ tại lão cha ta và mấy lão già thiên sư khác,hết chuyện để làm lại đi hiến bấu vật cho một tên nhóc,ta chỉ tới để lấy bấu vật thôi,còn lại không liên quan gì đến ta cả"

Cao Võ một bên thấy vậy nhìn Từ Bạch Loan,sau đó cười lạnh nói"Tốt lắm,sẵn tiện hôm nay có ngươi ở đây,cũng đã đến lúc đòi lại món nợ đời trai của ta rồi,lúc trước do chưa đủ thực lực cho nên ta không tính,nhưng bây giờ ta coi như là nhân vật bá chủ rồi,cũng nên tìm lại chút công đạo cho con trym của ta,cho dù gia tộc ngươi có ý kiến gì,thì cũng khó làm gì được ta nữa rồi,tiếp chiêu...."dứt lời Cao Võ tung người xuất chưởng,chỉ thấy một bàn tay cương khí phóng ra,lấy thế không thể ngăn cản,tấn công về phía Từ Bạch Loan.

Từ Bạch Loan thấy vậy cả kinh,tuy kinh nhưng không loạn,nàng phản ứng cũng rất nhanh,chỉ thấy nàng lấy từ trong tay áo ra năm viên đá,phóng xuất chúng chắn trước người,sau đó quát"Ngũ Hành Thạch Tinh Trận"

Vù vù 5 viên đá tạo thành một hình ngũ giác,tiếp theo giữa chúng xuất hiện một lớp mỏng màng ngũ sắc,đón gió chặn lại thế công của chưởng khí,Từ Bạch Loan cũng theo đó nhanh chóng chạy vào 1/7 cái lỗ.

Cao Võ thấy vậy cười lạnh không để ý,hắn quay đầu nói với Trần Thụy"Làm phiền Trần Sư giúp ta phong toả chỗ này,việc còn lại cứ để ta lo,thu hoạch ta sẽ không lấy món nào,ta chỉ cần đầu của tên nhóc kia thôi"

Trần Thụy một bộ nắm chắc nói"Ngươi cứ yên tâm,cho dù thiên sư muốn phá trận pháp của ta cũng cần một khoảng thời gian,lúc đó ngươi nhanh chóng tới đây là được"

"Tốt,ta trước đi bắt con nhãi kia"Cao Võ nói hết câu,sau đó tung người nhảy vào cái lỗ Từ Bạch Loan vừa mới vào,rất nhanh đã biến mất.

Ở sâu bên trong hang động,Huỳnh Trấn Thiên cùng nhị nữ hờ hững nhìn vào một cái thủy tinh cầu nhỏ,mà ở trong đó truyền hết lại những hình ảnh vừa mới diễn ra.

Huỳnh Trấn Thiên nhìn vào thủy tinh cầu trước mắt,hờ hững nói"Hoá khí thành cương,vậy đây chắc có lẽ là thành chủ Phàm Thành Cao Võ rồi"

"Rất tốt,ta cũng nên giải quyết cái của nợ này rồi"nói xong,hắn lạnh lùng lẫm bẫm gì đó,sau đó thình lình nhập vào tường đất biến mất

                          HCVVCH

xuân đến chúc mn thật nhiều may mắn,sức khỏe dồi dào,thôi ta lại lặn đây,hẹn gặp lại sau