Chương 48: Tâm kiếp

Đại Lục Đại Việt,trong khoảng thời gian bốn năm gần đây,không một ngày nào được gọi là yên bình cả,Ma Tôn (môn chủ ma môn) lộ tu vi nửa bước Nguyên Anh,các giáo phái ma tu bắt đầu quy phục Ma Môn,Hắc Ám Ma Điện và Diệu Âm Môn không biết nhận được tin tức gì,mà nhất quyết không chịu quy hàng Ma Môn,kết quả là bị Ma Môn áp bức,không có đường lui,đành phải bắt tay liên minh cùng 6 thế lực bá chủ của tiên tu.

Chưa hết,mấy cái ở trên chỉ ảnh hưởng tới các thế lực ma tiên các phái thôi,tán tu vẫn không tim không phổi uống trà đàm luận về nó,đột nhiên một ngày bầu trời của Ma Môn bị xé rách tạo thành một lỗ hỏng,mây đen kính trời,u ám bao trùng khắp nơi,ma nhân từ lỗ trời chui ra,một kiếp nạn dài hạn của tu chân cũng từ đó bắt đầu.

.........

Tất nhiên những chuyện đó đều không liên quan tới Huỳnh Trấn Thiên.

Hiện tại ở một ngọn núi vắng vẻ,quanh năm không thấy bóng người,một thanh niên tóc dài,môi mỏng,mặt chữ D,đang ngồi tại đỉnh núi,ngước nhìn lên bầu trời,tuy hiện tại trời đã rất tối,nhưng thân ảnh của người thanh niên kia,vẫn sáng chói lập loè,kỳ ảo và mơ hồ,như thể được tinh quang của những ngôi sao trời chiếu sáng vậy.

Thanh niên đó không phải ai khác,mà chính là nhân vật chính của chúng ta Huỳnh Trấn Thiên,4 năm,từ một thằng nhóc,nay Huỳnh Trấn Thiên cũng đã là một thanh niên khoẻ mạnh,Na Na và Mỹ Linh thì biến thành hai mỹ nữ,ngực mông đầy đủ,chỉ là mỗi người một nét riêng,Na Na thì mặt trái xoan mũi cao môi mộng,thuộc kiểu dễ thương,còn Mỹ Linh thì ngũ quan sắc xảo,thuộc kiểu quyến rủ.

Huỳnh Trấn Thiên nhìn lên bầu trời thở dài nói"Tinh thuật thật quá thâm sâu khó dò,4 năm,ta chỉ coi như vừa mới nhập môn,sợ rằng cả đời,ta cũng chưa chắc tìm hiểu hết về tinh thuật đc,nhưng bấy nhiêu thôi chắc cũng đủ rồi,nếu sách ghi không sai,ta giờ là một Tinh đồ,tương đương với Thiên sư mà mọi người hay gọi,hơn nữa muốn tìm hiểu về cảnh giới tiếp theo,thì ít nhất phải có tu vi Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ,nếu không thì có tìm hiểu mấy cũng vô dụng,nhị nữ và ta đều đã là Tụ Linh tầng 9,nghĩ đến thì cũng nên tính đến chuyện phá trời rồi,nhưng trước hết cứ phải nghỉ ngơi cái đã"

Chậm rãi vươn người đứng dậy,Huỳnh Trấn Thiên mệt mỏi cất bước,đi về động phủ nơi mà hắn và nhị nữ đang sống,hắn vừa đi vừa lẫm bẩm bấm đốt ngón tay,đôi khi lại nhíu mày nói "Tâm kiếp" "Đào hoa kiếp" "Thiên kiếp" cứ thế cuối cùng hắn cũng tới được động phủ của mình.

Chờ đón hắn là tiếng thở nhẹ mê hoặc lòng người,nhìn lại thì thấy nhị nữ đang mê man ngủ say tại một cái giường đá,không trách các nàng lười biếng được,chân khí đã tinh luyện đến mức tận cùng,tu vi cũng không thể tăng thêm được nữa,vì vậy thà ngủ cho khoẻ,ngồi thiền làm gì cơ chứ.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy cũng không nói gì,ngồi vào ghế đá,bắt đầu nhắm mắt nhập định,hắn không ngủ như nhị nữ,tại vì kể từ khi đến phiến thiên địa này,hắn đã luôn có một cảm giác kỳ lạ,một cảm giác thâu thiên thâu địa,đều đó hối thúc hắn phải tu luyện.

Nhắm mắt lại,tập trung tinh thần cảm ngộ thiên địa,đó chính là bước đầu tiên để tiến vào cảnh giới Thoát Phàm,cụ thể hơn là phải chạm được 1 tia pháp tắc thiên địa.

Tụ Linh Cảnh là cảnh giới cơ sở,giúp tu sĩ tập tành khống chế linh khí,làm cho cơ thể khoẻ mạnh hơn,nhưng thọ nguyên thì vẫn như người bình thường,nói cách khác,nó chả khác võ giả là mấy,Thoát Phàm Cảnh thì lại khác,Thoát Phàm thì đã không còn là phàm nhân,tuổi thọ sẽ tăng gấp đôi,mà muốn làm được đều đó,thì tu sĩ phải cảm ngộ tìm hiểu pháp tắc,một khi đã tìm hiểu được pháp tắc,thì tu sĩ mới chính thức được gọi là tu sĩ.

Huỳnh Trấn Thiên thả lỏng thần hồn,bay bổng phiêu phù giữa trời đất,không biết được bao lâu,có thể một giây hoặc một ngày gì đó,đột nhiên hắn giật mình phát hiện,mình đang ở một nơi tối đen,xung quanh không có ánh sáng.

Nhìn xung quanh một hồi,Huỳnh Trấn Thiên kỳ quái nói"Đây là....."

"Không sai,đây là tâm cảnh"một giọng nói bình thường vang lên,sau đó một thân ảnh mờ mịch từ từ xuất hiện trước mặt Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì cười khổ lẫm bẫm"Thì ra cái này gọi là tâm kiếp"

Thân ảnh mờ mịch kia cũng từ từ hiện rõ dần,xuất hiện trước mặt Huỳnh Trấn Thiên là một Huỳnh Trấn Thiên,cái này ai chưa hiểu thì đọc lại chương cũ nha.

Tâm kiếp,mỗi người đều có,nó xuất hiện khi tâm cảnh gặp vấn đề,ví đ- bạn là người tự tin,nhưng không may gặp chuyện gì đó đả kích,mất sự tự tin đó đi,khi đó tính tình sẽ thay đổi,nếu bạn tiếp tục tự tin,đó là bạn đã vượt qua tâm kiếp chính mình,còn nếu bạn thay đổi,vậy bạn vẫn là bạn,nhưng hành xử sẽ khác đi,nếu để cái xấu xâm chiếm thì đó là vượt kiếp thất bại.

Huỳnh Trấn Thiên cười khổ nói"Được rồi bắt đầu thôi"

..............

Sáng sớm hôm sau,Na Na theo thường lệ,thức dậy,mở mắt nhìn xung quanh,sau đó kỳ quái nói"Anh Thiên sao không có ở đây"vừa nói xong,nàng đã thấy một cánh tay giơ lên,nhìn lại thì đã thấy Huỳnh Trấn Thiên nằm ngay gần bên,hắn vừa ngáp đài vừa nói"Ta đây,em có chuyện gì không"

Na Na thấy vậy đỏ mặt,lắp bắp nói"Sa.... Sao....hôm nay.....anh lại ngủ ở đấy"

Huỳnh Trấn Thiên nhàm chán vươn người ngồi dậy,tự nhiên nói"Bình thường nha,chả phải em vẫn thường kêu anh ngủ cùng sao"

"Em không phải ý đó,chỉ là em hơi cảm thấy bất ngờ thôi"Na Na xấu hổ nói,đúng là nàng trước kia có đòi hắn ngủ cùng,nhưng khi đó hắn nhất quyết không chịu,tại sao hôm nay lại đột nhiên đổi ý ah.

Đúng lúc này Mỹ Linh ở một bên cũng lờ mờ thức dậy,nàng thấy Huỳnh Trấn Thiên ở kề bên thì trường người,chủ động chui vào lòng hắn,sau đó yêu kiều nói"Hôn hôn....."

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy mỉm cười,cuối đầu hôn môi Mỹ Linh một cái,sau đó liếm mép nói"Mỹ Linh môi em thật ngọt ah"

(4 năm tình cảm nó khác bọt)

Mỹ Linh nghe vậy mê man xấu hổ ờ ừm vài cái,sau đó nói"Hôn nữa đi"

Na Na ở một bên thấy vậy vội nói"Không được,hai người làm gì vậy"

Đúng lúc này,một miếng ngọc ở trên đai lưng Huỳnh Trấn Thiên sáng lên,thấy vậy hắn nhíu mày nói"Có người phát hiện ra chỗ này,hơn nữa cổ khí tức này...."

....... HCVVCH .......

truyện viết theo kiểu nghĩ đâu viết đó