Con mèo đen Ngọc Ánh,nhìn vài cây linh dược trước mắt,bất ngờ đứng hình,sau một lát,nó hồ nghi,nhìn Huỳnh Trấn Thiên nói"Mấy cây linh được này,ngươi lấy được ở đâu vậy,vài cây này cũng đủ để ta hồi phục toàn bộ công lực rồi,hơn nữa tên ham tài như ngươi,sao không giữ lấy mà dùng,ngươi có hạ cái gì dược ở trong đây không đấy"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì đầu nổi gân xanh,hắn cố lấy lại bình tĩnh,nói"Nếu ngươi không lấy thì thôi,ta thu về cũng được"nói xong giơ tay định thu lại mấy cây linh dược.
Ngọc Ánh thấy vậy,thì không nói một lời,vội cướp mấy cây linh dược,sau đó hất giọng nói"Ai nói ta không lấy chứ,ta chỉ là tò mò thôi mà,cần gì phải lấy lại linh dược chứ,được rồi cảm ơn ngươi nha"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì cười cười không đề cập đến vấn đề này nữa,còn sự thật mấy cây linh dược kia hắn lấy từ đâu thì mọi người tự đoán thử xem đi.
Thế là một người,một mèo,lại tiếp tục lên đường hướng về phía tây của Đại Lục mà đi.
Buổi tối hôm đó,Huỳnh Trấn Thiên bất ngờ trừng mắt lớn nhìn về phía Ngọc Ánh,lý do là nó nói,tạm thời nó sẽ tách ra khỏi hắn một thời gian,cụ thể là 10 năm.
Nó còn bồi thêm một câu,là sau 10 năm Huỳnh Trấn Thiên phải đến Ma Vương Thành gặp nó,hơn nữa Huỳnh Trấn Thiên lúc đó phải có tu vi Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ.
Lý do là tại vì,tu vi của nó là Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong,cho nên nó không cần một tên Tụ Linh Cảnh làm hộ vệ nữa,dù gì thì nó,cũng đã có linh dược hồi phục pháp lực rồi,chỉ việc tìm một nơi bế quan hồi phục thôi,thay vì dắt thêm một tên Tụ Linh Cảnh,thì thà hành động độc lập vẫn tiện hơn.
Huỳnh Trấn Thiên đơ người một lát,sau đó vui mừng nói"Vậy nếu ta lúc đó chưa lên được Thoát Phàm Cảnh,thì có phải ta được tự do không a"
Ngọc Ánh nghe vậy thì một bộ khinh thường nói"Ngươi đừng có mơ,nếu vậy thì coi như ngươi làm trái lời thề,lúc đó ma thần ý niệm sẽ tự động tìm đến ngươi gây chuyện"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì đầu nổi mây đen nói"Cái này căn bảng là ép người a,ta bãi công a"
Con mèo đen Ngọc Ánh nghe vậy thì không biểu lộ vẻ mặt gì,thay vào đó nó vung một trảo về phía một khu vực cách đấy không xa.
Oành........một cái hố to được tạo ra hình dạng là một cái vuốt mèo.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì cũng rất biết điều ngậm miệng lại,sau đó hắn cất bước đi về hướng bắc,hắn vừa đi vừa bình thản nói"Được rồi vậy gặp ngươi 10 năm sau,lúc đấy ta chắc chắn sẽ lên Thoát Phàm Cảnh"
Con mèo đen Ngọc Ánh nhìn bóng lưng của Huỳnh Trấn Thiên xa dần cảm thấy lòng mình hơi khó chịu,nó nhìn một lát đến khi thấy Huỳnh Trấn Thiên khuất bóng thì đột nhiên giật mình la to vào đầu của hắn"A cái tên ngu ngốc này,đó không phải hướng bắc,đó là hướng đông a,ngươi định đi vào Thiên Ấn Sơn Mạch lần nữa hay sao"
Sau đó từ hướng đông ngay lập tức vang lên một tiếng cười xấu hổ,rồi tất cả im lặng.
........................~T_T~.........................
Hiện tại là mùa đông,trời lạnh như cái tủ lạnh,đến con chim cũng phải co rúm trong bụi cỏ của nó.
Đây là một cái ngã ba ở một nơi hoang dã.
Hiện tại xuất hiện một trung niên tu sĩ,tay dắt theo một đứa trẻ khoảng 10 tuổi,trung niên tu sĩ nhìn hai hướng đi lên phía bắc,rồi lâm vào trầm mặc,xem ra hắn cũng chưa biết đi đường nào cho phải.
Trùng hợp là lúc này,một nam hài 10 tuổi nữa xuất hiện,nam hài này mặt chữ D,mắt sắc bắn,mũi cao,môi mõng,miệng nhếch lên một nụ cười bất cần đời,nhìn vào khá đẹp mắt.
Trung niên tu sĩ thấy nam hài đi đến,dù sao hắn cũng không biết đi đường nào cho đúng,vì vậy hắn chủ động qua hỏi đường cái nam hài kia,hắn bình dị nói"Cậu bé này,hai ông cháu bọn ta đi đến đây thì bí đường,không biết đường nào là đường dẫn đến Thăng Long Thành"
Tên nam hài kia nghe vậy thì nụ cười cứng nhắc,nhưng sau một thoáng,hắn chỉ về một trong 2 con đường ở hướng bắc nói"Ngươi đi đường này,sẽ đến được Thăng Long Thành,ta nghĩ là vậy"
Trung thiên tu sĩ nghe thấy vậy thì hồ nghi nhìn tên nam hài,trong lời nói của tên nam hài,hắn nghe ra một sự không khẳng định mạnh a,xem ra tên nam hài kia cũng không biết đường nào đi đến Thăng Long Thành.
Đúng lúc này thì nam hài 10 tuổi được trung niên tu sĩ dẫn đến tò mò lên tiếng,nó nói với tên nam hài vừa mới đến kia"Này,ngươi tên gì vậy?ta tên A Phúc,chúng ta làm bạn được không"
Tên nam hài mới đến nghe vậy,thì cười cười nhìn A Phúc,sau một lát hắn nói"Được thôi,tại sao lại không chứ?còn tên của ta thì chính là"Huỳnh Trấn Thiên"
Thì ra tên nam hài này chính là main của chúng ta Huỳnh Trấn Thiên,hôm nay cách thời điểm chia tay Ngọc Ánh cũng đã được 1 tháng thời gian rồi,Huỳnh Trấn Thiên một đường hướng bắc cuối cùng xuất hiện ở đây,thế là có tình cảnh như thế này.
A Phúc nghe vậy thì vui mừng bắt đầu nói chuyện với Huỳnh Trấn Thiên,để trung niên tu sĩ ở một bên tiếp tục lựa chọn hướng đi đến Thăng Long Thành.
Rầm rì rầm rì.......tiếng bước chân vang lên,sau đó một nhóm 12 người mặc áo bộ có in hình một con rồng xuất hiện trước mắt 3 người Huỳnh Trấn Thiên.
Thấy nhóm người đang đi đến kia,trung niên tu sĩ vội kéo A Phúc và Huỳnh Trấn Thiên đứng sang một bên,Huỳnh Trấn Thiên tuy hơi khó hiểu,nhưng cũng không chống cự gì.
Nhóm người kia cũng chỉ nhìn lướt qua 3 người Huỳnh Trấn Thiên một xíu,sau đó rất nhanh đi lướt qua.
Trung niên tu sĩ thấy vậy vội lôi kéo A Phúc đi theo hướng mấy người kia đi,Huỳnh Trấn Thiên thì vì không có mục đích gì,nên cũng cất bước đi theo hai ông cháu kia,vừa đi hắn vừa suy nghĩ về điều gì đó.
........................~T_T~.........................
Thăng Long Thành là một toà thành tầm trung của đại lục Đại Việt,thuộc sự quản lý của Hoá Long Môn,nằm ở vị trí gần trung tâm của trung vực,nơi này cũng có khá nhiều tài nguyên tu luyện.
Còn Hoá Long Môn thì chính là một môn phái có 4 Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong toạ trấn,là môn phái mạnh nhất gần 20km quanh Thăng Long Thành,vì vậy mỗi lần nó tuyển đệ tử là lại có rất nhiều người dù gần dù xa đi đến báo danh.
Tháng này chính là thời gian Hoá Long Môn tuyển chọn đệ tử,vì thế rất nhiều người dẫn con,cháu,chít,của mình đến Thăng Long Thành,muốn cho con cháu mình tham dự tuyển dụng.
Một nhóm 3 người gồm 1 trung niên nhân và 2 nam hài xuất hiện ở trong một khách cư bình dân,sau đó gọi một bàn đồ ăn,rồi bắt đầu tranh nhau ăn ngấu nghiến,nhóm 3 người này không ai khác chính là hai ông cháu A Phúc cùng với Huỳnh Trấn Thiên.
Bọn họ chưa ăn được bao lâu,đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bàn tán xôn xao,Huỳnh Trấn Thiên cũng không phải rất đói,vì vậy chủ động để xuống bàn vài đồng lẻ,sau đó nói"ta ăn đủ rồi,hai người cứ ăn từ từ đi,rồi sẵn tiện thuê giúp ta một phòng luôn,ta muốn ra kia xem thử có chuyện gì không,lâu lắm rồi ta chưa thấy náo nhiệt"
Nói xong cũng không chờ cho hai ông cháu A Phúc đáp lời,hắn quay người đi ra khỏi khách cư.
Tính hiếu kỳ của A Phúc cũng nổi lên,hắn cũng đứng dạy nói với trung niên tu sĩ vài lời,sau đó cất bước đi theo Huỳnh Trấn Thiên,trung niên lão giả thấy vậy lắc đầu tiếp tục ăn đồ ăn ở trên bàn.
........................%>_<%..........................
......................HCVVCH........................