Chương 18: Thoát Khỏi Thiên Ấn Sơn Mạch

Một nơi ở sâu bên trong Thiên Ấn Sơn Mạch,xung quanh được che kín bởi những cái cây cao lớn,kín mít không lọt ánh mặt trời,phía dưới đất thì khắp nơi đều là dây đằng và xương sọ,nhìn vào là biết không phải nơi tốt lành gì.

Một nam hài 10 tuổi,mắt sắc bắn,mũi cao,mặt chữ D góc cạnh rõ ràng,im lặng đứng nhìn vào cái khu vực đầy dây đằng và xương sọ kia.

Nam hài đó tỉnh như không có chuyện gì nhìn vào cảnh tượng trước mắt nói"Xem ra ta lại bị lạc vị trí rồi,không biết có nên đi qua khu vực trước mắt không đây"

Bấy nhiêu thôi chắc mọi người cũng đủ biết nam hài trước mắt này là ai rồi đúng không,đúng vậy nam hài mà đang bị lạc vị trí này,không ai xa lạ mà chính là nhân vật chính của chúng ta Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên sau khi chạy thoát khỏi chỗ của Tạp Thú Điểu,thì một đường chạy thẳng về phía trước,mặc dù hắn không biết là chạy đi đâu,vì thế nên bây giờ hắn mới xuất hiện ở nơi này.

Grao........rầm........ầm.......phía xa xa vẫn còn vang vọng tiếng đánh nhau của Thôn Yêu Xà và Tạp Thú Điểu.

Huỳnh Trấn Thiên quay đầu lại nhìn về phía sau,thì thấy bầu trời bên đó đã không còn một đám mây,các đám mây vì trận chiến của nhị thú mà tán quanh 2 km xung quanh đó,biến khu vực đó thành một chiến đài thiên nhiên hùng vĩ.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì không lộ vẻ mặt gì,im lặng suy nghĩ một lát nói"Bây giờ đổi hướng chưa chắc gì đã an toàn,ai biết đâu ta lại lạc đến một nơi nguy hiểm hơn không chừng,thôi thì cứ xuyên qua khu rừng trước mắt này cho xong"

Quyết định xong chủ ý,Huỳnh Trấn Thiên cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa,hắn gia tốc bước chân vào khu rừng trước mắt,sau đó càng đi càng nhanh,ý đồ muốn đi qua khu rừng này nhanh nhất có thể.

Nhưng đời không như mơ,đang chạy như bay,thì đột nhiên hắn nghe thấy gì đó

Xoạt xoạt.........tiếng cái gì đó đang chuyển động nhẹ vang lên,tiếng động rất nhỏ,nếu không tập trung kĩ,thì sẽ không phát hiện được.

Huỳnh Trấn Thiên tuy tính cách đã thay đổi nhưng không phải là hắn mất đi tính cẩn thận lúc trước,vì vậy một đường đi,hắn luôn toả ra linh giác,cảm nhận biến hoá xung quanh,đề phòng chuyện không may,cũng nhờ thế,nên ngay khi tiếng động lạ phát ra,thì hắn ngay lập tức phát hiện.

Hắn quay đầu lại nhìn qua bên trái một xíu,nhìn về phía một cái cây ở gần đấy,một lát sau,cặp chân mày của hắn nhăn tít lại,chỉ thấy ở trên thân cây kia,đang có vài cái dây đằng bu bám,nếu chỉ như vậy thì cũng không có đáng nói,nhưng hắn lại phát hiện ra mấy cái dây đằng đó đang bắt đầu di chuyển về hướng này,xem ra là vì hắn mà đến.

Huỳnh Trấn Thiên cười nhạt,phất tay đánh ra một u hoả về phía cái dây đằng kia,rụp rụt......ngay lập tức cái dây đằng kia thụt lui về phía sau,nó rít một tiếng,sau đó không còn kiêng nể gì nữa,lao nhanh đánh úp về phía hắn,sau đó hàng loạt tiếng rít đồng thời vang lên,hàng loạt dây đằng động đậy bay nhanh về phía hắn.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì rút kiếm ra,âm trầm nói"Lâu rồi ta còn chưa có chặt chém gì cả,hôm nay ta sẽ mở đường máu mà ra khỏi nơi này"

Nói xong hắn vừa chạy tới phía trước vừa cầm kiếm chém mấy cái dây đằng.(đoạn này trẻ trâu quá).

Phụt......xèt.......Huỳnh Trấn Thiên một đường chạy thẳng,một đường chém giết dây leo.

Rít.......trong khu rừng bắt đầu vang lên những tiếng kêu gào của dây đằng nghe rất là chói tai,như vậy được một lát,sau đó tất cả dây đằng như có một hiệp nghị gì đó,bắt đầu tập trung hỗ trợ nhau tấn công Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên nhìn một đống dây đằng đông đen nghịt trước mắt,cười khổ quay đầu lại muốn đi về đường cũ.

Nhưng sau một lát,thì Huỳnh Trấn Thiên phát hiện ra một sự thật đau lòng,rằng hắn đã lạc đường,biết được việc này,Huỳnh Trấn Thiên không thể giữ bình tĩnh được nữa,hắn đầu nổi gân xanh thầm rủa"Con bà nó,chẳng lẽ phải một đường giết thẳng ra ngoài thật hay sao,ta tại sao lại mắc phải cái bệnh mù đường này chứ,thật con mẹ nó thảm a"

Thầm chữi rủa một lúc,hắn không còn cách nào khác là tiếp tục giết về phía trước,muốn mở một đường máu ra khỏi nơi này.

Thế là chặn đường gian khổ của Huỳnh Trấn Thiên bắt đầu.

....................(^v^).....................

Tại một nơi khác ở trong Thiên Ấn Sơn Mạch.

Một con mèo nhỏ màu đen trông khá dễ thương,đang đi lại ở nơi này,vừa đi nó vừa tập trung nhìn xung quanh bộ dạng giống như tìm kiếm cái gì đó.

Đang đi,đột nhiên con mèo đen như có cảm ứng gì đó,nhìn về phía sâu bên trong Thiên Ấn Sơn Mạch,chỉ thấy hướng đó trên bầu trời mây mù tán loạn,tuy vậy nhưng nó lại tập trung xoay quanh một chỗ tạo thành khung cảnh rất hùng vĩ.

Thấy vậy con mèo nhỏ màu đen như có điều suy nghĩ,sau một lát nó cất bước,quyết định tiến vào cái chỗ mây mù giăng lối,làn sương khói phôi phai,ở sâu bên trong Thiên Ấn Sơn Mạch kia,xem ra là nó cũng hiếu kỳ với sự việc diễn ra trong kia.

........................(^_^).........................

Hộc.......hộc........Huỳnh Trấn Thiên toàn thân đầy vết thương cộng với một loại nước nhờn màu xanh cắm kiếm xuống đất liên tục thở dốc.

Hắn đã thoát được khỏi cái khu rừng đầy dây leo kia rồi,cái thứ nước nhờn màu xanh là máu của loại dây leo kia,nhìn hắn lúc này cũng đủ biết hắn phải gian nan thế nào để đi ra khỏi khu rừng kia rồi đúng không.

Huỳnh Trấn Thiên thở dốc,quay đầu nhìn về phía sau,chật vật nói"Thật con bà nó mệt,xém chút nữa ngủm củ tỏi rồi,may mà mấy cái dây leo kia hình như sợ ánh sáng, nếu không thì coi như ta xong chuyện rồi"

Nói xong hắn còn không nhịn được rùng mình một cái,sau đó mệt mõi ngồi xuống bắt đầu khôi phục ma khí.(tuy nhân giới ma khí ít nhưng không phải không có nha).

Khôi phục được khoảng 7 phần ma khí,đột nhiên trong đầu hắn vang lên một giọng nói quen thuộc,đó là một giọng nữ hài non nớt.

Giọng nói non nớt ấy nói"Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi,ngươi đi đâu vậy hả,làm hại ta tìm ngươi muốn chết"

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì mở mắt ra,mỉm cười nhìn một con mèo nhỏ màu đen cách không xa nói"A cuối cùng ngươi cũng tìm thấy ta,thật xin lỗi ngươi quá,ngươi cũng biết ta bị bệnh mù phương hướng mà,vì thế nên ta mới bị lạc thế này đây,giờ có ngươi thì ta yên tâm rồi"

"Hừ hừ,ngươi xem ta là cái máy dẫn đường à,thật là đáng ghét"

"A,ngươi nói vậy là không được a,ta cũng chỉ muốn hoàn thành đúng lời hứa của mình thôi nha,chỉ là lạc đường thôi mà"

"Không nói với ngươi nữa,thế đã lấy được Hoả Liên Thảo đến tay chưa,ta còn cần dùng nó để khôi phục một chút pháp lực"

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì mỉm cười lấy ra một đoá hoa sen màu đỏ nói"Ta đã lấy đến tay rồi,đi thôi trước ra khỏi cái sơn mạch này đã rồi tính"

"Được rồi,xem như ngươi còn làm được việc,đi thôi ra khỏi đây trước,ta xem trong kia hình như có Tạo Đan Cảnh lão quái đánh nhau,tốt nhất chúng ta lánh mặt đi thì hơn"

Thế là dưới sự dẫn đường của Ngọc Ánh(con mèo màu đen),Huỳnh Trấn Thiên thuận lợi đi ra khỏi Thiên Ấn Sơn Mạch,tiếp tục hướng về phía tây di chuyển.

.....................(❁´▽`❁)......................

                    HCVVCH

Dưới đây là thơ do ta tự sáng tác,mặt dù ta không biết làm thơ nhưng mọi người cứ đọc thử đi a.

...............Ma Vương Xuất Thế.............

Vạn Cổ Ma Vương,Xuất Hồng Trần

Động Cho Tam Giới,Xác Với Thay

Khi Nắng Mai Sang,Vừa Mở Mắt

Thì Cũng Là Lúc,Ma Với Ma.

.............................tác giả:HCV.