Cái gì?
Mấy ông nói thật sao? Đạt sờ kai lúc này đầu óc nâng nâng, tim đánh DJ đôi mắt chớp chớp liên hồi.
Lúc này ông Long giơ tay ngoắc ngoắc hắn lại gần.
Dù chẳng hiểu ông già này muốn làm gì, nhưng Đạt sờ kai đoán đến để nhận cơ duyên.
Không nói không rằng ông Long vung tay một cái gõ vào đầu thằng ngu mới nhập phòng.
Ông Long là người tập võ tuy nhiên ông khá nóng. Lúc này ông quát, tiên sư bố mày, chúng ông ở tuổi này còn đi lừa mày hả con, tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm đấy. Vẻ đạo mạo lúc Đạt sờ kai mới vào phòng biến mất.
Lúc này, trong lòng hắn mới trấn tĩnh lại, thái độ của ông Long khiến hắn biết ông không bốc phét, nhưng lại lộ ra cái bản chất không nên nết của ông, nhìn ông không khác gì thằng trẻ trâu, thế mà hắn thích, đây đúng là người hợp hắn rồi.
Vậy các ông trao ngay cơ nguyên cho tôi đi, Đạt sờ kai thúc giục.
Ông Hoàng giám đốc móc từ trong đũng quần ra một con chip nhỏ bằng một nửa chiếc thẻ nhớ đưa ra trước mặt thằng Đạt.
Cảm giác ghê tởm xộc lên khiến Đạt sờ kai muốn chớ nhưng hắn cố kìm lại nói, sao ông lại đút nó vào chỗ đó nhỡ cấy vào người tôi lại nhiễm trùng, chết đéo bõ. Tôi còn chưa biết mùi gái đâu.
Mặt ông Hoàng tối sầm lại, thì làm sao, cậu tưởng qua mặt mấy thằng ku quản giáo ngoài kia dễ lắm à, chúng tôi chuyền tay nhau, thay đổi chỗ giấu liên tục đợi đến ngày cậu xuất hiện để giao tận tay cho cậu, ấy vậy mà cậu không biết đường cảm ơn mà còn chê lọ chê chai.
Thế có lấy không, không lấy tôi cất đi này. Ông Hoàng giả bộ vạch quần cất đi.
Ấy ấy, gượm đã, kìa bác làm gì mà gắt thế, cháu lấy mà để cháu lau đi cho sạch sẽ cái đã. Sau khi lau ngược lau xuôi Đạt sờ cai đưa lại con chip cho ông Hoàng nói tiếp, bây giờ làm thế nào để tống cái này vào trong cơ thể cháu vậy.
Ông Hoàng quay lại nháy mắt cho ông Minh, ngay lập tức ông Minh nhảy xuống giường chui vào trong gầm, hì hục một lúc ông Minh lôi ra bộ dao mổ trông bóng loáng như mới.
Đạt sờ kai thốt lên, ối trời đất thần linh ơi, cái bép gì thế này, sao mấy ông đem được vào đây hay vậy. Mé nó nói thật chứ quản giáo mà phát hiện thì có mà no đòn.
Từ chỗ ông Long bất ngờ lại có thêm chiếc dép bay vù vù thẳng đến mặt thằng Đạt.
Im mọe mồm đi, các cụ on lai, nói cấm có sai, không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu, ông Long quát.
Ông Minh không có nóng tính như ông Long, lúc này ông Minh chỉ ra hiệu cho thằng Đạt khẽ khẽ cái mõm thôi, ông nói, tôi là chuyên gia về mảng này tôi sẽ phẫu thuật cho cậu, sau khi hệ thống được kích hoạt chúng ta sẽ giúp cậu cách phát triển hệ thống.
Đạt sờ kai nhăn nhó, nhưng cháu sợ đau lắm giờ mà mổ ra chắc chết, ông nhìn xem cháu như con cá mắm da bọc xương nhìn có khác gì bộ xương biết múa không. Thế không có bông băng gì à, chảy máu mà không cầm máu thì khác gì hở van hơi, máu chảy như tháo cống thì khỏi đợi đến ngày ra tù,cháu đã đi nhang về khói ăn chuối cả nải, nhai gà cả con rồi.
Ông Long ngồi đằng sau ngoái ngược ngoái xuôi tính kiếm cái gì vừa tay để táng cho thằng ngu này một trận, bởi hai chiếc dép ông ném hết rồi.
Ông Hoàng lúc này mới cắt lời, bĩnh tĩnh đi ông Long cháu nó chưa trải chiếu. Chip này nó nhỏ xíu chỉ cần khía một đường mảnh ở động mạch sau đó nhanh tay nhét vào rồi cầm máu là xong không đáng bao nhiêu máu đâu.
Nghe xong Đạt mới xuôi xuôi để cho ông Minh ra tay.
Không biết ông Minh là bác sĩ hay Bác học nhưng thủ thuật của ông ta rất thành thục tay cầm con dao mổ lướt qua động mạch, tay còn lại cầm chip nhét thẳng vào, tốc độ chỉ trong chớp mắt khiến Đạt sờ kai không có cảm giác đau. Đến lúc nhìn xuống thì ông Minh đã giúp hắn cầm máu.
Trong đầu thằng Đạt lóe lên một luồng điện, âm thanh của chị gô lè phát ra trong đầu " Hệ thống tu hành đã kích hoạt thành công, bắt đầu đồng bộ hóa với kí chủ sau 10 giây đếm ngược, đề nghị kí chủ tìm nơi an tọa. 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1". Sau đó mắt nó hoa dần đi, cơ thể nó mất dần ý thức nằm ra sàn, chân tay dãy cứ đành đạch như bọn động kinh rồi nằm im thin thít.
Nửa tiếng sau, khi cơ thể đã ổn định Đạt sờ kai dần lấy lại được ý thức. Giơ cánh tay lên trước mặt nó nhìn thấy vết mổ đã khép lại.
Ông Long, ông Minh và ông Hoàng ngồi kế bên chờ đợi hắn tỉnh dậy. Ông Hoàng mỉm cười hỏi - Sao rồi hệ thống có hoạt động không.
Đạt sờ kai mừng như bắt trộm được chó đáp, ngon rồi ngon rồi thời tới cản hổng kịp, hệ thống đã dung hợp rồi giờ phải dùng như nào.
Ông Minh bước xuống giường, tay đặt lên vai thằng Đạt nói - bây giờ dùng cái đầu của cậu mở bảng hệ thống ra ta sẽ chỉ cậu vài đường cơ bản.
Nghe lời ông Minh thằng Đạt bắt đầu suy nghĩ thúc giục mở giao diện tu hành.
Một bảng giao diện hiện ra trước mặt hắn y như một cái máy chiếu 3D. Tiêu đề trên cùng có tên là Bảng Hệ Thống Cấp 1, phía dưới là tên, tuổi, bảng hiển thị năng lượng, bên cạnh là cột kinh nghiệm, phía dưới bảng năng lượng là tu vi, bên cạnh tu vi có danh sách công pháp, dưới cùng là cường độ thân thể. Âm thanh của chị gô lè lại vang lên " Tên: chưa điền, Tuổi: chưa xác định, năng lượng 100/100, Tu vi: phàm nhân, Kinh nghiệm: 0/100, Công Pháp: 0, Cường độ thân thể: 0.
Ông Minh chỉ tay vào chỗ tên nói - dùng cái đầu của cậu điền tên vào, hệ thống sẽ tự động phân tích tế bào trong thân thể của cậu để đánh giá tuổi.
Đây là năng lượng, khi cậu thi triển kỹ năng thì năng lượng sẽ bị tiêu hao muốn khôi phục năng lượng có hai cách, đó chính là hô hấp thổ nạp, trong không khí có những luồng điện tích nhỏ, tuy nhỏ nhưng các cụ có câu kiến tha lâu cũng đầy tổ, nên hít không khí để hồi sức là đây. Cứ tưởng tượng vận động viên tập thể thao mệt quá phải hít thở sâu cho đỡ mệt đơn giản vậy thôi. Còn cách thứ hai là ăn uống, hệ thống chia năng lượng vào bảng năng lượng còn dinh dưỡng thì sẽ phân tán đi khắp cơ thể.
Tu vi là cấp bậc sức mạnh tu luyện, khi kinh nghiệm của cậu đạt tới mức nhất định cậu có thể thăng cấp tu vi.
Muốn kiếm được kinh nghiệm thì cậu có ba cách thứ nhất là tự diễn luyện chiêu thức, giống mấy vận động viên thể thao phải tập nhiều thành quen, thứ hai là vận dụng chiêu thức đánh lên vật thể khác, thứ ba chính là giết địch.
Công pháp cậu có thể tìm và thăng cấp trình độ đến viên mãn bằng ba cách trên.
Cuối cùng là cường độ thân thể, thường thì người tập võ phải rèn luyện cho cơ thể đạt đến mức dẻo dai, chống chịu tốt, và có lực lượng mạnh mẽ. Cường độ thân thể bao quát hết các thứ này ở trong. Bây giờ thì đi lĩnh cơm cân cái đã rồi ngày mai bắt đầu tu luyện.
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời dần dần bò lên tường rào gai, trong căn phòng 86 có ba người đang ngồi thiền, một ông già khọm khẹm tóc muối tiêu, một lão trung niên tóc tôn trung sơn và một người thân hình đậm với quả đầu hói bóng loáng, ngoài ra còn có một thằng thanh niên nằm sấp, mông chổng lên trời, mồm há hông hốc, rớt rãi chảy thều lều. Cả bốn người này không ai khác chính là Đạt sờ kai, ông Long, ông Minh và ông Hoàng.