Chương 1: Cơ duyên

Chương 1 Cơ duyên

Trong trời đông buốt giá, gió thổi vù vù qua các tán cây tạo nên tiếng động ồn ào giữa đêm tĩnh mịch của thành phố Hải Dương. Ở một góc phố, một thân hình nhếch nhác, máu me đầm đìa, quần áo rách tả tơi, khuôn mặt gầy hốc hác đang lết từng bước vào một con ngõ cụt. Phía sau một nhóm người gồm hai mươi thằng, quần áo chỉnh tề mặc vets gọn gàng, chân đi giày đen bóng lộn, khuôn mặt nở một nụ cười nham hiểm, làm mất đi vẻ thanh lịch, quý phái. Một người đàn ông dẫn đầu nhóm bước từng bước chậm rãi đi phía sau người thanh niên nhếch nhác kia.

Thôi, đừng có cố cuộc chơi đến đây là hết, chú em mau giao ra bí mật thì anh còn tha cho một mạng - Người đàn ông lên tiếng.

Phía trước người thanh niên khuôn mặt hốc hác, thở hổn hển, lưng dựa vào tường ộc ra một ngụm máu huyết rồi thều thào đáp - Muốn lấy được cơ duyên của tao, đừng có mơ, chúng mày chỉ là một đám giang hồ vớ vẩn, sẽ có ngày chúng mày phải trả giá.

Khuôn mặt của người đàn ông tối sầm lại như đít nồi, chỉ ngón tay vào mặt của người thanh niên, khổ nỗi ngón tay tên này mất đi một đốt hắn lấy ngón giữa để thay cho ngón trỏ, hét lên. Mọe thằng chóe, tao nói tử tế mày không nghe, hôm nay tao cho mày chết. Nói xong người đàn ông rút trong đũng quần ra, một khẩu súng đen ngòm, một tiếng nổ vang lên. Xác của người thanh niên nằm xụi lơ trên đường, máu từ vết đạn loang dần ra quanh cơ thể hắn.

Người đàn ông hất tay về phía đám đàn em đằng sau rồi quay người đi. Đám đàn em nhao nhao lên lục soát cơ thể của người thanh niên nhưng không có thu hoạch gì.

Không ai để ý, trên giữa trán của người thanh niên phát ra từng đốm lân tinh, nhìn như một bầy đom đóm, từ từ bay lên trời, xuyên qua không gian rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt thằng tác giả.

Mặt trời lại tiếp tục ló dạng, làm dịu bớt cái lạnh giá mùa đông, nếu như ở trung quốc thì tuyết đã phủ kín mọi dấu tích, thế nhưng đây là an nam đại lục, nằm ở vùng khí hậu hôn hòa, có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Giữa các mùa nhiệt độ không chênh lệch nhau là bao nhiêu.

Tại tòa án nhân dân, trong phòng xét xử số 9 một thằng thanh niên khuôn mặt hốc hác, người gầy tong teo, ánh mắt nghếch lên trên bầu trời, đang nghe thẩm phán tuyên cáo tội trạng của mình.

Bị cáo Đạt, sinh năm 199x, ngụ tại thôn, xã..., huyện..., tỉnh Hải Dương. Biệt danh trên mạng xã hội là đạt sky, chuyên live tream, kêu gọi từ thiện kiếm tiền hợp pháp, theo điều tra cho thấy bị cáo đã ăn chặn 400 triệu tiền từ thiện, để làm của riêng. Tòa tuyên án bị cáo lãnh 3 năm 6 tháng tù.

Rồi một tiếng gõ búa vang lên, hai đồng chí công an đi về phía người thanh niên xách cổ lôi hắn đi xoành xoạch.

Thằng thanh niên ngoảnh lại gân cổ lên cãi, tôi bị oan, thả tôi ra, thả ra, tôi bị gài, á á đau, nhẹ tay thôi mấy anh công an.

Tiếng của hắn khuất dần sau cánh cửa, một chiếc xe thùng mang biển màu xanh nhả ra một luồng khói đen rồi bế hắn về resort Sơn La nghỉ dưỡng.

Sơn La, đâu đó tại một khu vực có dải đất rộng lớn, một tòa nhà ba tầng nằm gọn ở giữa. Xung quanh một bức tường cao 3 mét, chăng hàng rào gai. Đúng vậy đây chính là nơi của anh Đạt sẽ đến, resort Sơn La.

Trở lại trên xe, Thằng Đạt đang ngồi khóc như cha chết, anh công an ngồi cạnh cau mày khó chịu. Thôi, thôi, thôi, thôi, thôi,...... Ông im mọe mồm đi, oan ức gì mà khóc, ông ăn cũng khối rồi, đến lúc người ta đòi không chịu nhả ra thì nó kiện là đúng rồi, ở cái xã hội này á, thì... à mà thôi. Như nghĩ ra chuyện gì anh công an không giảng đạo đức kinh cho hắn nghe nữa.

Anh thì biết cái gì - đạt cãi - nó gửi tiền cho em vì em đẹp trai, nó đòi thịt em, nhưng em không chịu nên nó úp sọt. Em có làm gì nó đâu.

Đến rồi, chú em cứ chịu khó cải tạo, yên tâm đi ở đây người ta sống tình cảm lắm, chú em sẽ tự hào khi được vào đây đấy, không có chỗ nào bằng chỗ này đâu.

Sau khi đi qua 3 cái cửa, quẹo 4 lần, đi qua 5 cái phòng, phía trước mắt là phòng số 86. Tiếng kẽo kẹt của cửa song sắt vang lên nghe rợn tóc gáy.

Trong phòng chẳng có gì nhiều, hai cái giường tầng, mỗi giường hai tầng, ba người đang ngồi xếp bằng trên chỗ của mình. Chỉ còn lại một chỗ duy nhất cho hắn. Đứng ngoài cửa một lúc thì mông hắn nhói lên một cái, rồi thân thể nhẹ bẫng hắn bay vào trong phòng, túi đồ của bộ đã sắp sẵn cho hắn cũng vèo vèo bay theo. Một tiếng rình vang lên rồi tiếp theo là tiếng khóa cửa, ổn định lại tinh thần hắn mới nhận ra chuyện gì xảy ra với mình. Người đưa hắn về phòng sút vào mông khiến hắn bay đi như tên lửa. Mọe nó chỗ này đúng là nhiều tình cảm thật, chút xíu là lấy mạng người ta rồi.

Lúc này, Đạt sờ cai mới nhìn kỹ tình cảnh xung quanh. Một người trung niên, thân hình phì nhiêu, tóc tôn trung sơn đậm chất tướng làm sếp. Tầng giường phía trên người trung niên là một lão già khọm khẹm, tóc muối tiêu, thân hình gầy gò ốm yếu. Chiếc giường còn lại nằm phía đối diện, trên tầng hai cũng có một ông già, nhưng thân hình khá đầy đặn, quả đầu trọc, à không lão già này chỉ hói thôi. Cái đầu bóng loáng phản chiếu lại ánh sáng, làn da căng mịn, chỉ cần liếc qua biết ngay đây là một nhà khoa học. Nhưng tướng tá của mấy tên này như nào đi chăng nữa, thì vào đây cũng chỉ như hắn, đi lên từ đáy xã hội rồi mặc áo pi - da - ma kẻ sọc.

Chào, chào mấy đại ca, em....em mới vào.

Ba người lúc này mới từ từ mở mắt, nhìn như cao nhân ẩn dật.

Người già nhất, lão già khọm khẹm tóc muối tiêu lên tiếng, ta đã tính trước cậu sẽ vào đây, sao, giới thiệu tên đi, tội gì mà phải vào đây.

Giọng lão già chậm rãi, nhưng lại rất có lực.

Dạ, dạ, mấy đại ca em tên đạt sờ cai, thường lai trym trên mạng xã hội sống qua ngày đoạn tháng, bỗng một ngày em chán quá em vào đây, lần đầu em đi tù mong mấy đại ca chiếu cố em, đạt rụt rè nói.

Căn phòng yên tĩnh, căng thẳng là thế, vậy mà cả ba người đàn ông không nhịn được mà phụt ra một tràng tiếng cười.

Thôi nào chàng trai, bọn ta không phải đầu gấu trong tù như mấy phim jang hồ mạng chú em hay xem đâu. Người đàn ông trung niên bước tới vỗ vai nói.

Ta là hoàng, ông chủ công ty sản xuất phần mềm, còn đây là ông long, võ sư top 10 quốc gia, người đàn ông chỉ về phía lão già khọm khẹm giới thiệu, còn người này là giáo sư minh, chuyên nghiên cứu về cấu tạo gen góp phần rất lớn cho sự phát triển của đất nước. Cứ thoải mái lên không cần đặt nặng vấn đề cứ gọi ta chú hoàng là được rồi.

Đạt sờ cai nghe xong mà cảm thấy hoang mang, đầu óc quay cuồng rối tung lên như tổ quạ.

Mẹ nó chứ toàn nhân vật, máu đầy mặt mà bảo không phải đầu gấu, hắn nhỏ giọng tự nhủ.

Dạ cháu biết rồi ạ, nhưng cháu thắc mắc mọi người ở đây đều là nhân vật máu mặt, mắc tội gì mà phải vào đây.

Giáo sư minh cười cười lắc đầu nói, tại vì bọn ta quá xuất sắc, nên có thời gian rảnh rỗi tạo ra đột phá khiến nhân loại chấn động.

Ngừng lại một lát như hồi tưởng giáo sư minh tiếp tục nói, như anh hoàng vừa giới thiệu ta nghiên cứu về gen của loài người, ông long là võ sư có tiếng, còn anh hoàng lại là chủ của một công ty sản xuất phần mềm, ba người chúng ta vô tình gặp nhau trong một buổi triển lãm công nghệ do tập đoàn lâm phụng mở ra. Chủ tịch của tập đoàn tài phiệt này là lâm tùng phương, mang quốc tịch Trung Quốc. Lúc đó anh hoàng có mang đến buổi triển lãm giới thiệu với công chúng một loại phần mềm giúp con người có khả năng tăng sức đề kháng với các loại vi rút. Ông Long và ta ngồi cùng một bàn tiệc cũng không để ý tuy nhiên sau khi nghe anh hoàng giới thiệu về các chức năng của phần mềm này ta và ông long có ra một ý tưởng khác, đó chính là tạo ra một con chip cấy ghép trực tiếp lên cơ thể con người như công nghệ hiện nay vẫn làm.

Nhưng so với chức năng của anh Hoàng có cải đổi một chút, vậy là sau buổi triển lãm, ta cùng với ông Long đã đến bàn bạc về ý tưởng này với anh Hoàng. Không hổ danh là người có đầu óc, dẫn đầu cả một công ty phần mềm lớn, tầm nhìn rộng. Anh Hoàng đã hiểu ngay ý tưởng của ta và ông Long.

Vậy con chip kia có chức năng gì, nhưng nó liên quan gì đến việc các ông vào tù nghỉ mát. Đạt sờ cai chen ngang hỏi.

Một chiếc dép tổ ong ố vàng cũ rích từ đâu bay vù vù vào mõm thằng Đạt.

Chiếc dép bay thẳng vào mõm thằng đạt khiến nó kêu ôi ối, á trời sập cứu cứu trời sập mọe rồi.

Im mọe mồm đi cho cậu Minh kể chứ, ông Hoàng mặt đỏ tía tai quát.

Con chip này được chúng ta nghiên cứu 10 năm, hệ thống giao diện cùng chức năng tầng thứ nhất đã hoàn thành, tuy nhiên có ông lớn là Lâm Phụng nên chúng ta cũng phải cẩn thận che giấu thông tin, tránh bị nhòm ngó, giáo sư Minh nhìn về phía ông Hoàng và ông Long rồi lại tiếp, nhưng không biết sao trong lúc chúng ta bắt tay vào lập trình tầng thứ hai của hệ thống thì bị tố là nghiên cứu sinh học gây nguy hiểm đến an ninh thế giới. Bằng vào một số chứng cứ do Lâm Phụng ngụy tạo, chúng ta bị tuyên án chung thân.

Đôi mắt thằng Đạt đang trợn trừng trừng nói, thế con chip đấy bị nhà nước thu rồi à, bằng chứng giúp các ông nằm ở con chip đó tại sao không lấy ra chứng minh trong sạch.

Ba người lại bật cười ha hả, chúng ta biết chỉ là châu chấu đá xe nên ngầm xóa hết thông tin về việc chế tạo chip, ngoài ra có 5 chip chúng ta đều đem theo bên người, có ba con chip đã được cấy vào cơ thể chúng ta, còn lại hai con chip dành cho người có duyên đã có một tên đã ra tù, và người nhận được cơ duyên còn lại là cậu.