Hoàng Liên Sơn, Lào Cai.
Hoàng Liên Sơn là dãy núi dài thứ hai Việt Nam chỉ sau Trường Sơn. Nơi đây có đỉnh núi Phan - xi - păng được gọi với biệt danh: nóc nhà của Tổ quốc.
Du khách đến đây chủ yếu với nhiều lý do, nhưng hơn hết vẫn là cảnh sắc của mây trắng và núi non bao la hùng vĩ.
Theo một số dẫn chứng lịch sử thì từ thời Hậu Lê, nơi đây đã thường là nơi được vua chúa xa giá đến ngắm cảnh, tế thiên, được cho là gần với cánh cửa bước lên Tiên giới nhất, đáng tiếc là nó không có thực. Vì vua chúa hay đến ngắm cảnh nên những công trình kiến trúc đều bằng đá và hơn cả, chính là các bậc thềm đá cực kì cổ lão được dựng rất dài với hơn một vạn bậc.
Một người thanh niên đang bước tùng bước dài lê thê lên trên bậc đá, gần như sắp nằm bò ra đây. Mệt quá, hắn ngồi bệt lên bậc đá, thở "phù" một hơi rồi đứng dậy leo tiếp
Thanh niên tên Lý Dương, tuổi hai mươi, hacker có tiếng, con người không có gì đặc biệt.
Nay đã là năm thứ năm hắn leo núi. Là một hacker, cũng là một lập trình viên, khối lượng công việc đè đầu cưỡi cổ, nhưng năm nào hắn cũng bắt buộc phải để ra một ngày để leo.
Bước chân càng ngày càng hụt hẫng, bỗng Lý Dương bước hụt, đập đầu vào bậc thang đá. Hắn "ai da" một cái rồi đứng dậy, xoa xoa chỗ trán bị đập kia:
"Mé nó đen!"
Thốt ra một câu cảm khái liền đứng dậy chuẩn bị đi tiếp, nhưng chú ý lại lại nhận ra chỗ bậc đá bị va đập kia có một viên bị rơi ra. Lý Dương ngạc nhiên:
"Wtf!!! Đầu mình cứng đến vậy?"
Nói xong hắn quay loanh quanh chú ý tìm viên đá kia. Nhưng nó thì chưa thấy đâu mà lại tìm được một viên lập phương vuông màu đen kì lạ.
Lý Dương nhặt nó lên, đảo mắt như chong chóng nhằm quan sát kĩ, một thứ trạng thái huyền ảo mà không nói lên được xuất hiện tại trong lòng của hắn. Biết rõ thứ này bất phàm, Lý Dương bèn nhặt lên để vào trong ba lô rồi tiếp tục leo núi.
Rốt cuộc cũng sau khoảng một ngày, hành trình vật vã của hắn mới kết thúc được. Về tới khách sạn, Lý Dương ném ba lô sang một bên, nằm thoải mái lên giường hình chữ đại.
"Tắm chút vậy!"
Vừa tắm xong được một lúc, hắn lại nhanh chóng xuống khu ăn uống thoải mái đánh chén một buổi.
Lên tới phòng, đôi mắt hắn cứ díp lại đòi ngủ, đành nằm vật ra giường.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, trạng thái huyền ảo kia lại quanh quẩn trong đầu, Lý Dương bèn lấy ra xem lại kĩ chút.
Viên lập phương trông rất bình thường, nhưng Lý Dương lại cảm nhận từ trong ánh mắt nhìn nó một thứ trạng thái rất huyền diệu mà không có lời nào để diễn tả. Gần như là ngày bây giờ hắn đầu óc thanh minh có thể viết cả chục cái chương trình vậy.
Lý Dương lật hết tất cả các cạnh khác nhau lên để nhìn, nhưng vẫn không tìm thấy điểm đặc biệt.
Buồn bực, hắn đặt nó xuống bên cạnh, mắt nhắm lại. Ngủ.
Khoảng một lúc sau khi Lý Dương vào mộng, viên lập phương chợt động.
Một thứ quang mang nhu hoà toả ra xung quanh, còn viên đá thì lại dần dần tan biến đi, cuối cùng thì biến mất vô tung vô ảnh.
Sau một đêm ngủ thoải mái, Lý Dương ngày hôm sau nhanh chóng thu dọn sắp xếp đồ đạc dọn về Hà Nội.
Khoảng chừng mười giờ sáng hắn đã có mặt tại chung cư. Mở cánh cửa ra, vất ba lô sang một bên, Lý Dương lập tức đến bên bàn PC, viết nốt phần code đang dang dở.
Mọi thứ vẫn cứ bình bình trôi qua như thường ngày.
Nhưng sự lạ xảy ra, khoảng lúc mười giờ hắn chấm dứt viết code, âm thanh ảo diệu, máy móc vang lên trong đầu:
[Chào mừng tân khống giả đã tiếp nhận hạt giống của Siêu Việt tộc. Mời tự tìm hiểu các chức năng! ]
"???" (Anh da đen????.jpg)
Một đống dấu hỏi đi qua đi lại trong đầu Lý Dương, hắn tự hỏi, phải chăng làm việc quá nhiều khiến đầu óc không được mình mẫn?
Nhưng cũng không phải, hắn một ngày làm việc mười tiếng, chế độ ăn uống rất bình thường, sao lại có vấn đề được?
Hỏi thế bố thằng nào biết được!
"Mẹ nó ít ra phải chờ ta biết hệ thống éo gì như thế này chứ!"
[Giải đáp: Vẩy hai tay giữa không trung để mở bảng điều khiển]
Tò mò, Lý Dương cũng học tập mà vẩy hai tay giữa không trung.
Xoạt!
Một khung bảng điều khiển màu lam hiện lên trước mắt với hai ô cửa sổ:
[Khởi sinh]
[Nhân giống]
Lý Dương chọn Nhân Giống, lại ba ô cửa sổ hiện ra:
[Chọn tỉ lệ]
[Chọn vùng nuôi cấy]
[Đưa gen mẫu]
[Chọn năng lực thành tựu] (đã tạo ra)
"Khoa học của tương lai? Quá kì lạ, nhưng cũng quá thú vị đi! Vậy Siêu Việt tộc phát ngôn, các ngươi là thứ gì?"
[Không hợp lệ!!! Vui lòng khởi sinh để tăng quyền hạn!]
"Ặc, đợi tí làm xong mấy web nữa đã!"
Lý Dương vẩy vẩy tay một lần nữa làm bảng hệ thống biến mất, vùi đầu vào viết code nhằm chạy deadline vỡ mặt.
Khoảng mười giờ đêm, Lý Dương đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay run run đứng không vững tới lại chiếc tủ lạnh.
Hắn dùng sức mở ra, một luồng khí lạnh đập thẳng vào mặt làm hắn tỉnh ngủ.
"Lạnh!"
Với lấy một chai sting bên trong ra Lý Dương trở lại bàn làm việc. Mà vừa mới đặt người xuống ghế, một tiếng chuông reo làm hắn ngạc nhiên, nhưng lập tức hắn đoán ra ai gọi rồi, bèn nhấc máy nghe:
"Lương? Có vấn đề gì mà đêm hôm khuê khoắt gọi tôi thế bạn? Lại có món gì à?"
"À đoán đúng rồi đấy Dương, mau ra quán bà Hằng có món thịt rắn tao mới mua được từ ông cậu!"
"Thịt rắn? Luộc chiên xào hay hấp? Món mới món mới!"
"Sang đi rồi biết, thế nhá!"
"Ok!"
Lý Dương cúp điện thoại, tắt máy tính, cất chai nước, khoác cái áo mỏng rồi đi ra khỏi phòng.
Quán nhà bà Hằng cũng không phải cách quá xa, khoảng cách tầm ba cây số, mất mười phút để đến.
Vừa đến chỗ vỉa hè một mùi thơm nức mũi đã xông lên bỗng khiến bụng hắn sôi ùng ục.
Chợt có người trong nhà như đã thấy hắn, bỗng gọi to:
"Dương... Dương... Đến đây đến đây!"
Lý Dương vừa xốc lên tấm màn mỏng che cửa đã thấy tiếng gọi thiết tha, lập tức tốc hành tiến lại.
Trong phòng là cái chiếu trải dưới sàn, xung quanh bày mấy cái đĩa, xào chiên luộc hấp đều có cả. Lý Dương bèn nói đùa:
"Tao nói món nào là có món đó sao, ha ha..."
"Cười gì, ngồi xuống, anh em đang đến!", Trần Văn Lương cười cười, chỉ chỉ bảo hắn ngồi xuống chiếu.
" Lâm, Hoàng, Đạt, Chinh, mấy thằng kia chưa đến à?"
"Đang đến! Đang đến! Mày cứ ngồi xuống đã! Bà Hằng mang cho thùng bia 333!", Trần Văn Lương vừa nói vừa cười híp mắt.
Trong lứa bạn cấp ba mà chơi thân với hắn nhất, Lương có lẽ là xếp thứ nhất. Tuy không chơi từ bé, nhưng lên cấp ba do tính tình hợp nhau nên thành hai cái thằng bạn thân.
" Yến đâu? Mày không gọi nó à?", Lý Dương chợt hỏi.
"Hử? À, em ấy đang ngủ rồi!", Lương sắc mặt ửng hồng lên lời nói có vẻ ấp úng.
Lý Dương cười ha hả, vỗ vỗ vai hắn rồi ngồi xuống chiếu, lấy điện thoại ra lướt Borynew.
[Phát hiện nguồn gen |rắn| mời thu thập!]
Một thứ âm thanh máy móc vang lên trong đầu hắn, nhắc nhở.
" Gen rắn? Ở đâu? Chẳng lẽ là trong mấy món về rắn này? Hệ thống, giải đáp chút đi chứ?"
[Gen có thể được thu thập bằng tất cả các bộ phận của loại động thực vật: lông, tóc, răng, máu, lá cây, ...]
Lý Dương tuy không phảu chuyên sinh, nhưng học qua di truyền của đại lão Menđen, biết rằng gen di truyền có thể tồn tại ở bất cứ một bộ phận của động thực vật nên đạo lý này vừa nhìn hắn đã hiểu cần phải làm thế nào.
Nhưng giờ lấy đũa gắp dù sao cũng hơi ngại, hắn bèn tự nhủ một lúc nữa ăn sẽ chừa chút thịt.
Đàn đúm với đám bạn vào đêm khuya, vả lại hắn chưa viết chương trình xong nên cũng uống rất ít bia, cáo lỗi rồi xin về sớm. Đương nhiên là sẽ không quên cầm chút thịt rắn về rồi.
An vị trên bàn máy tính, Lý Dương mở bảng điều khiển. Hắn ngẫm lại, gen đã có, nhưng chưa có nơi để nuôi. Mắt lại quan sát kĩ xung quanh căn phòng.
"A, có cái bồn hoa!"
Hắn bước lại chỗ một cái chậu hoa to bằng một cái chậu nhỏ, lập tức mở bảng điều khiển, chốt lại thông tin:
[Chậu hoa]
[Đã xác định]
[Rắn cỏ]
[Tiến hoá biến dị - cấp 1]
Lại thêm một ô cửa sổ hiện ra.
[Tốc độ thời gian: 10000 năm/ngày]
Lý Dương lại xách chậu hoa ra ban công rồi bỏ mặc lại đấy, vào nhà tiếp tục viết chương trình.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu thẳng vài mặt Lý Dương làm hắn bừng tỉnh sau giấc ngủ.
"Oáp~"
Ngáp nặng một cái, Lý Dương đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Hắn đến trước bàn máy tính, chợt nhớ đêm qua, hắn bèn đi ra ban công xem một chút.
"Hệ thống, diễn hoá đến đâu rồi?"
[Do Khống giả chưa cài đặt tỉ lệ sinh vật, chương trình tự động ở trạng thái chờ!]
Lý Dương bất giác chửi tục một cái, chợt nhớ tới hôm qua cũng không thấy hệ thống thông báo, cũng kì, nhưng không nói nhiều hắn lại chọn tỉ lệ bằng một nửa con kiến, sau đó lại rời phòng kiếm ăn.