Chương 9: Phong Tiểu Tử, Tên Quái Thai!

Keng!

Keng!

Keng!

Tiếng đánh không nhanh không chậm vang lên trong tầm mắt Đường Hạo.

Bé trai chỉ cao bằng nửa người mình cầm lấy búa lớn không sai biệt lắm với thân thể của hắn.

Một chút, lại đập một cái khối sắt ban đầu kia!

Tốc độ không nhanh.

Nhưng lại rất vững vàng!

Đến đằng sau, rất vững vàng, cơ hồ lực lượng mỗi một chùy đều không có thay đổi chút nào!

Đây là hết sức kinh khủng!

Phải biết, dùng búa lớn thối luyện sắt ban đầu, khống chế lực lượng mỗi một chùy đều hết sức khó khăn!

Đường Hạo vốn đã từng là Phong Hào Đấu La, bây giờ vùi ở Thánh Hồn thôn, đánh sắt mấy năm, tự nhiên sẽ hiểu khó khăn trong đó.

"Mười. . . 20. . . 30. . . 50. . ."

Đường Hạo đứng từ một nơi bí mật gần đó, đếm số lần Vương Phong gõ một chùy.

50 nện!

Khó có thể tưởng tượng được, tên này Phong tiểu tử bình thường lười nhác vô cùng, lại rất là thông minh, không có chuyện còn ưa thích đến lùi về ăn cơm, bị chính mình một chân đá đi ra.

Hắn nhìn tiểu gia hỏa này lớn lên từng ngày!

Vậy mà nắm giữ lực lượng có thể sánh vai với Tiểu Tam thiên sinh thần lực!

Cái này thực sự để Đường Hạo cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Mà chỉ sợ thiên phú dị bẩm, của tiểu tử này còn muốn mạnh hơn Tiểu Tam!

Bởi vì, tuy là Tiểu Tam cũng thông minh, nhưng rất khó làm giống Phong tiểu tử này, khống chế lực đạo mỗi một chùy lại tinh diệu như thế! Chênh lệch rất lớn!

Càng về sau, càng là như thế!

"Nếu như nói mười chùy trước đó Phong tiểu tử huy động búa phát lực còn có chút vấn đề, dẫn đến lực lượng không đều. Nhưng bắt đầu từ chùy thứ mười một. . . Hắn đã khống chế lực lượng của mỗi một chùy rất xảo diệu."

Đường Hạo càng xem càng giật mình.

Điều này đại biểu cho tiểu tử này cầm giữ lĩnh ngộ lực không có gì sánh kịp, cùng chưởng khống mỗi cái bắp thịt của thân thể mình!

Mới có thể làm được như thế thì sẽ nhanh chóng lĩnh ngộ được kỹ xảo rèn sắt!

Đây vẫn là dưới tình huống không có ai chỉ điểm!

"Mặc dù lực lĩnh ngộ của Tiểu Tam không tệ, lực chưởng khống đối với thân thể cũng không tệ, ta cũng không có chỉ điểm. Nhưng cũng sau một ngày gõ mới miễn cưỡng bắt đầu học lực lượng khống chế lực lượng mỗi một gõ. Nhưng cho dù vậy Tiểu Tam còn thiếu rất nhiều. Ít nhất phải qua hơn mười ngày. . . Mới có thể thấy hiệu quả."

Ánh mắt Đường Hạo lấp lóe.

Ánh mắt rơi vào trên thân Phong tiểu tử.

Dường như Đường Hạo nhìn đến trái tim của Vương Phong, giống như cầm giữ vô tận lực lượng phun ra ngoài một cỗ huyết dịch, tựa như lực lượng bản nguyên.

Bàn chân giống như dính ở khắp nơi, trái tim phun lực lượng ra ngoài, dường như hóa thành một cỗ năng lượng thể có màu sắ, từ mặt đất mà phát, từ chân nhỏ mà sinh trưởng, lại truyền về phía bắp đùi chảy qua phần eo làm trục, lưng, cánh tay, sau cùng hội tụ ở tay cầm búa lớn.

Keng!

Một kích có thể xem là hoàn mỹ gõ ở phía trên khối sắt!

Phát ra âm thanh êm tai mà lại hoàn mỹ!

"Ta còn không có dạy bảo những kỹ xảo này cho Tiểu Tam, bởi vì vung chùy đối với Tiểu Tam thì còn có chút sớm, đến mức Loạn Phi Phong Chùy Pháp thì càng sớm hơn! Cần qua ít ngày nữa."

Đường Hạo lẩm bẩm nói "Thật không nghĩ đến. Những kỹ xảo này mà Phong tiểu tử lại tự mình lĩnh ngộ được? Thiên tài?"

Đường Hạo cảm thấy cái này chỉ sợ không thể dùng từ thiên tài để hình dung.

Nếu có người dạy, rất nhanh học được thì đây là thông minh.

Nếu có người dạy, vừa học đã biết thi đây là thiên tài.

Nhưng nếu như không có ai dạy, tự mình lĩnh ngộ. . . Cái này? ? ?

Thiên tài trong thiên tài?

"Chỉ là vung mười chùy đã có thể lập tức lĩnh ngộ được kỹ xảo mà ta tổng kêt nhiều năm như vậy. . ."

Đường Hạo nhìn lấy bóng người nhỏ bé kia, vẫn chăm chỉ không ngừng khua búa lớn trong tay.

Hắn đột nhiên tuôn ra một cỗ cảm giác đặc thù đã lâu.

Năm đó, hắn cũng là thiên tài. ..

Nhưng bây giờ. ..

Đường Hạo cảm nhận được một loại cảm giác chênh lệch đã lâu, tuy nhiên rất nhỏ, rất nhỏ, hắn cũng không thèm để ý, rất nhanh đã tiêu tan.

Nhưng khiến cái giếng cổ không gợn sóng, phế mấy năm như hắn nhiều hơn mấy phần cảm giác đặc thù.

Đương nhiên là Đường Hạo không biết.

Vương Phong có thể lĩnh ngộ những kỹ xảo này nhanh như vậy. . . Là bởi vì hắn nắm giữ tri thức dự trữ ở kiếp trước.

Nói một cách khác, những kỹ xảo này thả trên địa cầu là chuyện ai cũng biết, chớ nói chi là hắn chả nhìn qua Đấu La Đại Lục.

Thân là người xuyên việt, ngoại trừ hệ thống cho ngón tay vàng, Vương Phong tự nhiên cũng muốn phát huy ưu thế của người xuyên việt.

Nếu không, coi như người xuyên việt thì Vương Phong cũng không muốn cho các tiền bối người xuyên việt mất mặt.

Nhìn xa trông rộng, tiếp nhận lực mạnh, kiến thức đặc biệt, các loại tri thức dự trữ đều là ưu thế của người xuyên việt.

Mà có ngón tay vàng, những ưu thế này được sử dụng phát huy một cách tốt nhấ!

Cho nên, Vương Phong chỉ lđang nhanh chóng thuần thục sử dụng những kỹ xảo này mà thôi, cũng không phải là do hắn tự lĩnh ngộ. ..

Nhưng mà lúc này hắn đang tập trung tinh thần đánh sắt ban đầu, hoàn toàn căn bản không có phát giác được nhất cử nhất động của mình bị Đường Hạo quan sát được!

Một cách tự nhiên, đã trở thành thiên tài trong thiên tài!

Từ mỗi một chùy được gõ, Vương Phong cảm giác thể nội cực kỳ ấm áp.

Một chùy này đi xuống, tiêu hao lực lượng đều lớn hơn bất cứ cách tập luyện nào trước đó!