3.
Hôm ấy tôi, Phạm Băng và Triệu Dĩnh đang định viết kiểm điểm thì Lý Vy đi ra từ nhà vệ sinh nói "Không cần viết đâu."
"Tại sao?" Tôi hỏi.
"Chủ nhiệm Lý Nhã Kỳ là chị ruột của tớ, tớ đi năng nỉ một chút là được rồi." Lý Vy thờ ơ nói.
Chúng tôi ngạc nhiên nhìn nhau, thật sự không nhìn ra hai người họ là chị em ruột ấy.
"Ổn không, chuyện hôm qua cũng không nhỏ, lỡ liên lụy cho chị cậu, tới tai hiệu trưởng rằng chị cậu bao che cho chúng ta thì liệu có bị mất việc hay phạt lương gì không?" Phạm Băng lườm Triệu Dĩnh.
Triệu Dĩnh ngoan ngoãn cuối đầu.
"Sẽ không sao đâu, nếu thật như cậu nói, cùng lắm là bị la một chút thôi, ba sẽ không đuổi hay cắt lương gì chị ấy đâu." Nói xong câu này Lý Vy thấy mọi người đều nhìn cô ngỡ ngàng.
Lý Vy chớp chớp mắt, tự hỏi "Tớ chưa nói cho các cậu biết ba tớ là hiệu trưởng sao?!"
Đồng loạt lắc đầu.
"Giờ các cậu biết rồi đấy, gia đình tớ khá có tiếng trong nghành giáo dục." Lý Vy nhún vai.
"Còn ai nữa không? Cậu nói ra một thể luôn đi." Tôi nói, theo như câu nói vu vơ của cô ấy thì chắc hẳn không phải chỉ đơn giản như vậy.
"À thì..." Lý Vy tựa hồ nhớ lại một chút rồi nói "Mẹ tớ là phó hiệu trưởng trường, còn ông nội, lần cuối cùng gặp ông thì hình như vẫn còn làm bộ trưởng bộ giáo dục."
Cả phòng yên lặng năm giây, đây mà là khá có tiếng sao? Chị hai, gia đình chị vô cùng trâu bò trong nghành giáo dục thì có.
"Đây là con ông cháu cha trong truyền thuyết." Tôi sững sờ nói.
"Hóa ra lâu nay chúng ta gần quan mà không biết." Phạm Băng cũng bình luận.
Triệu Dĩnh trực tiếp chạy tới ôm lấy đùi Lý Vy nịnh nọt "Lão đại cầu bao nuôi, dân nữ nguyện núi đao biển lửa vì người."
Chuyện kiểm điểm đã được Lý Vy lo liệu xong, chủ nhiệm cũng không bảo chúng tôi phải nộp nữa.
4.
Tôi bắt đầu một chuyến hành trình học tập dài triền miên không hồi kết, trong khoảng thời gian học đại học Triệu Mặc cũng thỉnh thoảng liên lạc với tôi.
Chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe của nhau, hắn kể tôi nghe rất nhiều điều thú vị ở nước Anh, đôi khi tôi cũng có phần hâm mộ hắn.
Những năm đại học, tôi cũng nhận được rất nhiều lời tỏ tình nhưng lúc ấy tôi chỉ muốn chú tâm vào chuyện học nên đều từ chối.
Nhưng đều không có hiệu quả, liên tục bị làm phiền khiến tôi rất đau đầu, không biết Triệu Mặc bên Anh làm sao biết được việc này đã gọi cho tôi hỏi.
Tôi nói mình bị làm phiền như thế nào thì Triệu Mặc bên kia yên lặng một lúc, hắn nói.
"Lần sau cứ nói cậu đã có bạn trai rồi, đừng để lãng phí thanh xuân của người ta."
Ý kiến này cũng không tồi, tôi dùng thử vài lần liền có hiệu quả, không còn bị làm phiền như trước, từ đó hễ cứ ai tỏ tình với tôi thì tôi luôn dùng biện pháp ấy từ chối.
Buổi tối bọn Lý Vy tra hỏi tôi.
"Lão nhị có bạn trai thật à" Triệu Dĩnh tò mò hỏi.
"Sao lại hỏi vậy?"
"Bọn họ cả ngày hôm nay cứ chạy đến tìm bọn mình để hỏi cậu thật sự đã có bạn trai sao." Lý Vy bực tức nhớ tới.
Phạm Băng cau mày gật đầu.
"Lão nhị có bạn trai sao bọn này không thấy gì cả, lẽ nào... là cái chàng thường gọi điện cho cậu ấy à?" Triệu Dĩnh nhớ tới Triệu Mặc hay cùng tôi gọi điện cho nhau.
"Không phải, cậu ấy chỉ là bạn thôi, thật ra tớ không có ý định yêu đương nên mới nghĩ ra lý do từ chối bọn họ." Tôi thở dài đưa tay lấy quyển sách y để lên đầu bàn bắt đầu đọc.
"Ôi trời ôi trời, Lão nhị cậu phải tỉnh táo lại, thanh xuân mỗi người con gái chỉ có một lần, cậu định chôn vùi thanh xuân của mình trong đống sách này sao, đứng lên, ra ngoài trải nghiệm cuộc sống muôn màu đi." Lý Vy nắm lấy vai tôi lắc mạnh rồi cướp đi quyển sách dày cộm trên tay tôi.
"Ngày mai tớ có kỳ thi giữa kỳ." Tôi chớp mắt.
Lý Vy nhét lại quyển sách vào tay tôi, nhanh nhẹn lật lại đúng trang tôi đang xem miệng trách móc.
"Yêu đương gì chứ, học hành quan trọng hơn, không thể để rớt môn được, cậu phải học thật châm chỉ, thanh xuân tuy quan trọng nhưng so với tương lai vẫn không thể sánh bằng."
Phạm Băng và Triệu Dĩnh liết mắt xem thường ai kia.
5.
Năm hai Triệu Dĩnh rơi vào lưới tình, cô ấy giấu không cho chúng tôi biết vì sợ chúng tôi sẽ ngăn cản cô ấy, vì sao cô ấy nghĩ chúng tôi sẽ ngăn cảng?
Vì người Triệu Dĩnh yêu lớn hơn cô ấy mười hai tuổi, lại quen qua mạng, mọi thứ đều không nổi bật.
Lúc đầu mọi người nghe tin đều có chút tức giận việc cô ấy giấu diếm nhưng rồi cũng thôi, việc cô ấy yêu ai chúng tôi không có quyền ép cô ấy từ bỏ.
Chúng tôi chỉ khuyên vài câu rằng cô ấy phải biết bản thân mình làm gì, và phải tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.
Được nữa năm thì Triệu Dĩnh rủ chúng tôi đi uống rượu, cô ấy uống rất nhiều sau đó khóc rất thê thảm, dù bọn tôi có nói gì cũng không chịu nói.
Lý Vy tức giận nhưng thấy Triệu Dĩnh khóc thê thảm như vậy lại không nỡ mắng chửi đành uống cùng cô ấy.
Đây là lần thứ hai sau vụ say rượu ầm ỉ của năm nhất, chúng tôi lại về trễ, lại leo rào, lại bị bắt.
Lý Nhã Kỳ đau đầu nhìn đám nhóc say xỉn trước mặt "Mấy đứa sao lần nào cũng để tôi bắt gặp trong tình trạng thế này."
"Mẹ gấu ơi." Triệu Dĩnh nũng nịu gọi.
"Còn nữa."
Lý Nhã Kỳ đen mặt chỉ vào Triệu Dĩnh đang đu lên người cô "Sao con bé này lúc nào say cũng như vậy?"
"Em cũng không biết cậu ấy bị thế nào nữa?" Tôi cười như muốn khóc tới nơi, sao tôi có thể quên rằng Triệu Dĩnh khi say sẽ nổi "thú tính" với chủ nhiệm Lý chứ.
Triệu Dĩnh khóc thúc thích trong lòng chủ nhiệm, khiến cho cô ấy muốn mắng chửi cũng không xuống tay được.
"Tối nay để con bé ở chổ tôi đi" Lý Nhã Kỳ thở dài, lại nhìn qua Lý Vy ngồi chồm hổm ngủ gật bên kia "Con nhóc kia nhờ hai đứa rồi."
"Vâng ạ." Tôi và Phạm Băng cùng cuối đầu một gốc độ tiêu chuẩn.
Hôm sao nghe Lý Nhã Kỳ kể lại, Triệu Dĩnh được bạn trai cầu hôn nhưng cô ấy vẫn chưa sẵn sàn cho chuyện này, lại sợ trễ nảy chuyện nối dõi cho người ấy nên đã đề nghị chia tay.
Người ấy nghe Triệu Dĩnh nói vậy cũng không nói gì thêm, cả hai người cứ như vậy mà kết thúc.
Lý Vy nghe vậy thì nổi khùng đòi tìm tên đó tính sổ, bạn gái đề nghị chia tay không dỗ dành, không hỏi lý do, không níu kéo cứ như vậy kết thúc, đây là thể loại đàn ông gì vậy.
"Đây là chuyện riêng của Triệu Dĩnh, cái các em cần làm là an ủi con bé không phải là làm mọi chuyện rùm ben lên." Lý Nhã Kỳ đẩy mắt kính cú vào đầu Lý Vy.
"Chị đang nói dưới tư cách là chủ nhiệm sao?" Lý Vy đau đớn ôm đầu.
"Một người chị." Lý Nhã Kỳ trừng mắt dung dữ.
Lúc ra về cùng Triệu Dĩnh, Lý Nhã Kỳ chợt gọi chúng tôi lại.
"À đúng rồi trở về mỗi đứa một bản kiểm điểm đầu giờ chiều nộp cho tôi."
Chúng tôi kêu lên đau đớn "Chị à."
Lý Nhã Kỳ nhấn mạnh "Lần này là tư cách một chủ nhiệm."