Chương 7: Chương 2.1: Thanh Xuân Không Cạnh Anh

1.

Tôi học bác sĩ, Trịnh Uyển Ninh cũng đã học quản trị, Triệu Mặc và Tề Xuyến thì cùng nhau đi du học.

Mỗi một người đều đi theo con đường mà mình đã chọn.

Năm ấy tôi một mình tự thân vận động làm tất cả mọi thủ tục nhập học ở một thành phố xa lạ, nhìn những người khác đều có ba mẹ đi theo tôi chợt cảm thấy cô độc giữa đám người.

Ba mẹ tôi họ luôn bận rộn, hầu như không có thời gian dành cho tôi, từ nhỏ đã như vậy rồi, nhưng tôi hiểu rõ họ rất yêu thương tôi.

Bạn cùng phòng ký túc xá tôi có ba người, Lý Vy, Triệu Dĩnh, Phạm Băng.

Dựa theo thứ tự thứ tự ngày sinh chúng tôi lần lược xếp thứ tự cho nhau.

Lão đại, Lý Vy, 17 tháng 4, thân hình tròn trịa đáng yêu, tính tình lại vô cùng cứng rắn, quyết đoán, rất thấu hiểu người khác, là một người thích trãi nghiệm.

Lão nhị là tôi, 14 tháng 5.

Lão tam, Phạm Băng, 29 tháng 6, tên sao người vậy, là một người lạnh lùng, ít nói, bí ẩn nhưng rất quan tâm đến bạn bè.

Lão tứ, Triệu Dĩnh, 24 tháng 7, cô ấy có một giọng nói ngọt ngào cộng thêm vẻ ngoài lolita khiến ai nhìn vào cũng muốn được che chở.

Chúng tôi rất nhanh hòa nhập với nhau như một nhà, Lý Vy hào hứng lôi cả phòng ăn mừng gặp mặt.

Triệu Dĩnh là sâu rượu vừa vào quán đã gọi rất nhiều rượu, cả bọn cùng uống tới tận khuya, nói là vậy nhưng tôi là người không biết uống nên có thể nói là người tỉnh táo nhất trong đám bọn.

Lý Tín và Triệu Dĩnh say khướt, ôm nhau ca hát ầm ỉ không chịu về, Phạm Băng tuy uống nhiều những vẫn còn lý trí cùng tôi lôi hai người bọn họ về.

Ký túc xá có giờ giới nghiêm đã đóng cửa từ lâu, chúng tôi chỉ có thể leo rào vào, tôi và Phạm Băng thì vẫn còn tốt chán.

Lý Vy thân thủ cao cường dù đã say nhẹ nhàn leo vào thành công, Triệu Dĩnh leo qua được thì dở chứng ôm lấy thanh sắc không chịu xuống, miệng ca hát.

"Người ta là một con gấu, con gấu con, gấu con nhỏ."

Tôi chạy tới kéo cô ấy ra khỏi hàng rào, miệng khuyên nhủ "Đừng rộn nữa, mau về thôi để bị chủ nhiệm bắt là chết cả đám ấy."

Triệu Dĩnh chu mỏ phồng má "Đừng hòng bắt người ta, người ta sẽ gọi gấu mẹ tới đánh ngươi."

"Lão đại làm gì đó đi." Tôi bất lực gọi Lý Vy.

Lý Vy ngồi chồm hổm ngủ gật bên kia, nghe tôi gọi thì giật mình ngẩn đầu ngơ ngác nhìn xung quanh "Tôi là ai? Đây là đâu?"

Tôi "..."

Phạm Băng đá vào mông Lý Vy "Tỉnh táo đi, tìm cách lôi lão tứ về phòng."

Lý Vy không biết nghe có hiểu hay không, cô ấy quay đầu nhìn Triệu Dĩnh hát bài con gấu bên kia thì chạy lon ton lại, bức một cọng cỏ đưa đến trước mặt Triệu Dĩnh.

Triệu Dĩnh không chần chừ há miệng cắn lấy.

Tôi hoảng hồn bịch miệng cô ấy lại, thật sự cho mình là gấu rồi sao, thứ đó sao có thể ăn được.

Cuối cùng mất chín trâu mười sức mới lôi cô ấy ra được, tôi và Phạm Băng lôi hai con sâu rượu về phòng, còn chưa vào được phòng thì đã nghe thấy tiếng ho phía sau lưng.

Chủ nhiệm ký túc xã nữ là một phụ nữ trẻ đẹp nhưng nổi tiếng với danh hiệu ác ma của trường, luôn luôn hà khắc với học sinh, chúng tôi đã bị cô tóm được.

"Gấu mẹ." Triệu Dĩnh chán sống nói, sau đó nhảy khỏi người tôi chạy tới ôm lấy chủ nhiệm khóc lóc "Mẹ ơi họ bắt cóc người ta, muốn bán người ta lấy thịt."

Tôi và Phạm Băng lạnh sống lưng.

Mặt chủ nhiệm đen lại, vì trời đã tối và mọi người cũng đều đã tắt đèn đi ngủ nên cô không chửi lớn được, cô lôi Triệu Dĩnh ra mắng.

"Buông cô ra, em mất trí rồi sau, cả người nồng nặc mùi rượu còn ra thể thống gì."

Nhưng Triệu Dĩnh đeo cô ấy như sam làm thế nào cũng không lôi ra được, chủ nhiệm bất lực nhìn sang tôi và Phạm Băng.

"Còn trơ người ra đó làm gì mau lôi con bé ra."

"Vâng." Tôi là người phản ứng đầu tiên chạy tới lôi phụ, Phạm Băng cũng chạy tới giúp.

Triệu Dĩnh khóc lóc càng lớn cố ôm lấy chủ nhiệm "Đừng mà, đừng bán người ta lấy thịt mà."

Cảm thấy cứ như vậy tất cả các phòng sẽ bị Triệu Dĩnh gọi dậy, chủ nhiệm lần đầu tiên gặp phải tình trạng này cảm thấy thật đau đầu, cuối cùng đen mặt run rẩy mở miệng dụ dỗ.

"Ngoan, mẹ, ra ngoài kiếm thức ăn mang về cho con, đi theo các chị đi ngủ đi, chóc lát ta sẽ về."

Tôi và Phạm Băng "..." Sau hôm nay liệu chúng tôi có bị diệt khẩu?

Buồn cười nhưng cố nhịn xuống, phụ họa theo "Đúng vậy, gấu con ngoan ngoãn nghe lời mới được thương."

Sau một hồi dụ dỗ Triệu Dĩnh cũng nuối tiết buôn chủ nhiệm ra theo bọn tôi vào phòng, trước khi vào chủ nhiệm nói một câu hung dữ rồi quay về.

"Cả phòng làm bản kiểm điểm sáng mai nộp tôi."

Lúc cô đã đi tôi mới phát hiện Lý Vy ngồi trên đất úp mặt vào tường ngủ từ lúc nào, đỡ Triệu Dĩnh vào tôi chạy ra vỗ vai Lý Vy.

"Dậy vào phòng mà ngủ."

Lý Vy giật mình, mơ mơ màng màng lẩm bẩm "Tôi là ai? Cậu là ai?"

Cái người này.

2.

Hôm sau mở điện thoại, đều có rất nhiều người gọi nhỡ cho tôi, ba mẹ, Trịnh Uyển Ninh còn có cả, Triệu Mặc.

Vì cả phòng còn ngủ nên tôi ra ban công gọi điện thoại cho ba mẹ nói qua loa rằng hôm qua để quên điện thoại ở chổ chủ nhiệm nên giờ mới thấy được, báo cáo chuyện học hành hỏi thăm sức khỏe rồi kết thúc cuộc gọi.

Gọi Trịnh Uyển Ninh kể cho cô ấy về hành trình kinh động hôm qua, cô ấy cười điên cuồng tỏ vẻ vô cùng muốn kết nghĩa huynh đệ với Triệu Dĩnh.

Còn về Triệu Mặc, tôi chần chừ rồi bỏ qua không điện lại, nhưng vừa lúc đó hắn gọi lại, tôi nghe máy, đây có lẽ là cuộc gọi đầu tiên của chúng tôi, Triệu Mặc lo lắng hỏi.

"Hôm qua cậu uống say à, giờ đã tỉnh rượu chưa? Uống giải rượu chưa? Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?"

"Vẫn ổn, nhưng sao cậu biết hôm qua tớ uống rượu." Tôi nhớ mình đâu có kể cho ai nghe ngoài Trịnh Uyển Ninh.

"Hôm qua cuộc gọi cuối cùng cho cậu, có một cô gái đã nghe máy, cô ấy nói mình là gấu con kêu tớ không được ăn thịt cô ấy."

Tôi đen mặt, kiểm tra lại cuộc gọi, quả thật cô có nhắc máy tầm hai ba giờ sáng, giờ đó cô ngủ say rồi, Triệu Dĩnh cậu giỏi!

"Đó là bạn cùng phòng của tớ, hôm qua cô ấy say quá, cậu đừng để ý, tớ tỉnh rồi, cảm ơn cậu."

Triệu Mặc bên kia yên lặng không nói gì.

"Hôm qua cậu gọi cho tớ có gì không?"

"Chúc mừng cậu đã trở thành sinh viên." Triệu Mặc nói.

Tôi cười, Triệu Mặc là người thứ hai sau Trịnh Uyển Ninh nói câu này với tôi, thật sự rất vui vì tôi cũng không cô độc như tôi tưởng.

"Cảm ơn cậu, thật đấy."