4.
Tiểu bảo bảo chào đời, hai bên gia đình yêu thích không buông.
Một câu hỏi được đặt ra lúc này là, cô bé tên gì?
Ai nấy điều tranh giành đặt tên, nội ngoại đều không nhường nhịn, quyết tâm đặt tên cho con bé.
Ba Triệu và ba tôi lúc đầu rất xôn xao nhưng về sau không làm lại các bà mẹ nên lui về hậu phương, các bà mẹ cải qua cải lại, tranh tới tranh lui, tranh lan tới cả các bật gia trưởng ở trên.
Cuộc chiến không hồi kết.
Cái tên nào đưa ra cũng bị bát bỏ, cuối cùng bé con tới tận một tuổi mới có cái tên của mình.
Cách đặt tên rất công bằng, mỗi người nghĩ ra một cái tên ngồi xung quanh con bé, con bé bò tới chổ của ai thì lấy cái tên do người đó chọn.
Sự kiện thu hút rất nhiều đông đảo các thành phần đến xem, Lý Vy, Triệu Dĩnh, Mặc Vũ, Tề Xuyến, Trịnh Uyển Ninh và rất nhiều người khác tới hóng.
Ai nấy điều háo hức, chỉ riêng tôi và Triệu Ưng cảm thấy không thú vị, cả hai người ngồi trên sofa ai làm việc người nấy, không có ý định tham gia.
Triệu Ưng hỏi tôi "Em không có chọn tên trước ư?"
"Không có, em cũng không nghĩ chỉ là một cái tên lại có thể náo loạn đến như vậy?" Tôi ngẩn đầu lên từ bệnh án nhìn đám người hò hét tranh giành.
Trận đấu bắt đầu, bé con được thả ra trong đám người, mọi người cầm những thứ đồ chơi lấp lánh màu sắc ra sức dụ dỗ.
Nó nhìn xung quanh rồi bò tới chổ mẹ Triệu trên tay bà cầm một con búp bê rất xinh xắn, đang bò giữa chừng đột nhiên chuyển hướng sang mẹ tôi.
Bé con lúc sinh ra đã đam mê tôi một cách vi diệu rồi nên khi thấy mẹ tôi có gương mặt với tôi không khác gì nhau con bé liền thích thú bò lại chổ bà.
Mẹ Triệu bị thất bại trong việc dụ dỗ bé ganh tị nhìn mẹ tôi, nhưng mẹ tôi còn chưa kịp vui mừng thì bị Triệu Mặc phá đám.
Thân là một người ba, Triệu Mặc hiển nhiên hiểu rõ đam mê của con gái mình, hắn lấy từ túi quần một con búp bê vải nhỏ mang hình dáng của tôi, mở miệng dụ dỗ.
"Bé con xem xem đây là gì này."
Bé con lúc bò tới chổ mẹ tôi mới nhận ra không phải là tôi thì dừng lại, nghe Triệu Mặc gọi nó quay quắc đầu lại nhìn, thấy con búp bê giống tôi thì hét "A, a, á." Bò hì hục lại chụp lấy ôm trong lòng.
Triệu Mặc tỏ vẻ ta đây ngẩn cao đầu, hắn thắng rồi, nhìn đi nhìn đi, nhưng hắn không phải là người chiến thắng cuối cùng.
Bé con phát hiện ra thứ gì đó hấp dẫn hơn, không nhân nhượng ném búp bê đi, mắt sáng lấp lánh, như bò tót thở phì phò bò đến đó.
Tôi đang tập trung xem bệnh án hoàn toàn không để ý gì vào trận tranh hùng kia, cho đến khi cảm thấy chân mình bị thứ gì đó tròn tròn, ấm áp ôm lấy, kèm theo đó là tiếng "A, a, a."
"Người chiến thắng Ngôn Kỳ Tuyết." Mẹ Triệu công bố kết quả, tất cả đều vỗ tay chúc mừng.
Triệu Mặc hóa đá.
"Tuyết vậy tên của bé con là gì?" Mẹ tôi hỏi, ai nấy đều mong chờ nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác, tên? ? ?
Thấy sự trông chờ của mọi người tôi lại không thể nói không biết được, để tránh một màng tranh hùng lần nữa diễn ra, tôi đành nghĩ ra một cái tên kết thúc sự kiện này.
Nhưng quả thật tôi không giỏi việc này, vốn dĩ chả nghĩ ra được quái gì, nhớ tới tối qua người nào đó háo hức cho sự kiện hôm nay mà liên tục làm phiền không cho tôi ngủ, miệng lải nhải bên tai tôi cái tên mình đã nghĩ từ lúc tôi mang thai.
Đã vậy thì nó đi "Triệu San San."
Triệu Mặc vốn đang hóa đá nghe nói vậy thì như được hồi sinh, mặt sáng rỡ nhìn tôi đầy cảm động.
Bé con cũng thích cái tên này kêu a a không ngừng.
Sự kiện tranh bá kết thúc tại đây.
5.
Cha con Triệu Mặc là fan não tàn của tôi.
Tiểu San San trong phòng thay vì búp bê công chúa nhưng bé chỉ toàn mẹ, mẹ và mẹ thôi, ảnh của tôi được dán khắp phòng.
Con bé rất thích dính lấy tôi, lại còn thêm người truyền lữa Triệu Mặc con bé nhanh chóng mù quáng.
Triệu Mặc lúc đầu còn vui vẻ vì tìm được người có chung chí hướng, nhưng rất nhanh sau đó hắn nhận ra sai lầm của mình, tiểu San San cứ bám lấy tôi không rời, mọi lúc mọi nơi, thậm chí mỗi buổi tối lúc ngủ con bé cũng chen vào giữa ôm tôi ngủ.
Tôi ngày bận rộn về đến nhà thì chơi với tiểu San San, Triệu Mặc cứ như vậy trở thành người dư thừa của cái gia đình này.
Triệu Mặc cuối cùng cũng trở mặt với con bé, hắn lôi con bé ra khỏi người tôi chửi.
"Con đúng là không có tiền đồ, sau con không biết xấu hổ độc chiếm vợ ba như vậy, buông vợ của ba ra."
"Đây là mẹ của con." Con bé liều mạng ôm chặc lấy hông tôi, hét lớn.
Triệu Mặc cũng không vừa gì hét lên "Là vợ của ba."
Sau đó là một màng tranh giành nãy lửa của một lớn một nhỏ.
"Của con."
"Của ba."
Tôi bị xiết đến phát đau, hai cái người này...
Sau đó trận chiến kết thúc với một giọng nói của một người phụ nữ "Của ta."
"Mẹ." Tôi quay lại nhìn mẹ Triệu vào nhà đứng phía bọn tôi từ lúc nào.
Cả hai người Triệu Mặc cứng người, buông tôi ra, Triệu Mặc không đấu lại bà, tiểu San San lại càng không, nhưng cả hai người vẫn cảnh giác nhìn mẹ Triệu.
Vì mẹ Triệu so với Triệu Mặc và tiểu San San về độ cuồng tôi thì chỉ hơn chứ không kém, tuyệt chiêu của bà thường là giả bệnh để tôi qua chăm sóc bà, lần gần nhất là hơn nữa tháng trời.
Được giải thoát tôi đứng dậy tránh xa chiến trường này, đi tới cầm lấy túi lớn túi nhỏ của mẹ Triệu.
"Mẹ sau người không gọi con ra lại tự cầm nhiều đồ thế này."
Mẹ Triệu lườm lườm hai cha con kia sau đó quay quắc qua tôi cười híp mắt "Ta vừa đi mua sắm cùng mấy bà bạn thấy chúng đẹp nên mua một ít về cho con."
Tôi trừng mắt nhìn một đống đồ, một ít á? Tôi nghĩ hình như bà đi mua sắm là để mua đồ cho tôi thì có.
"Mẹ ngồi đi con pha trà long tĩnh cho mẹ." Tôi để đồ lên sofa, đỡ bà ngồi xuống rồi đi vào bếp pha trà.
Tôi vừa đi mẹ Triệu liền hiện nguyên hình mặt âm trầm nhìn hai con người kia "Mấy đứa đều lớn cả rồi, sau lại cứ như trẻ con như vậy, Tuyết bình thường đã rất mệt mỏi ở ngoài rồi về nhà còn không được yên thân với hai đứa nữa."
Triệu Mặc và tiểu San San cuối đầu không nói gì.
Tôi bưng trà ra mẹ Triệu liền lật mặt yêu thương nhìn tôi "Con cần gì phải cực như vậy chứ, tới tới."
Tôi cười với bà nhìn sang hai cha con nào đó đang cuối mặt như đứa trẻ mắc lỗi bên kia cũng hiểu được phần nào, xem ra lúc tôi không ở đây hai con người này bị mẹ Triệu dạy dỗ.
Mẹ Triệu nhíu mi, cả người mệt mỏi dựa vào ghế giọng nói "Gần đây mẹ thường hay làm mệt, ăn uống cũng không ngon miệng...."
Còn chưa nói hết hai con người kia đã nhảy dựng cả lên "Không được."
Sau đó lại mở ra cuộc chiến mới với ba đội tham gia tranh tài, mục đích là có được tôi.
Tôi nhìn ba người bọn họ rồi chợt phát hiện ra một điều, sự cuồng si này có lẽ là do di truyền từ đời này sang đời khác.