Chương 20: Chương 5.1: Cuộc Sống Sau Hôn Nhân

1.

Lúc tôi mang thai người phát hiện ra đầu tiên là Triệu Mặc, không phải vì tôi thèm chua ngọt hay ói mửa mà vì hắn phát hiện tôi bị trễ.

Cái con người này rất kỳ lạ, rõ ràng là chu kỳ kinh nguyệt của tôi nhưng hắn lại nắm rõ trong lòng bàn tay, bị bao lâu, nhiều ít ra sau đều hiểu rõ như thể chính mình mới là người bị vậy.

Bửa nọ khi tôi đang ngồi trên sofa xem bệnh án, Triệu Mặc vừa đi làm về đã đi tới đưa que thử thai mới mua cho tôi.

"Gì vậy?" Tôi nhìn nó rồi lại nhìn hắn.

"Em bị trễ một ngày hơn rồi." Hắn nói mà vẻ mặt rất nghiêm trọng như thể tôi bị trễ rất kinh khủng vậy.

Tôi bật cười, lắc đầu xem tiếp bệnh án "Chỉ là tháng này em ăn nóng hơi nhiều nên bị trễ thôi, không thể nào đâu."

Triệu Mặc không nhúc nhích cau mày nhìn tôi, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Tôi bị hắn nhìn đến cả người không thoải mái không thể tập trung được, đành chịu thua.

"Được rồi, được rồi em biết rồi."

Cầm lấy que thử thai hai vạch ra khỏi nhà vệ sinh tôi vẫn không thể tin vào mắt mình, tôi có thai rồi, có thai rồi, có rồi!!!

Triệu Mặc như đã biết trước được điều này, nên cũng không bất ngờ lắm.

Tôi ngơ ngác quay sang nhìn Triệu Mặc "Sao lại mang thai?? Em nhớ chúng ta luôn dùng biện pháp an toàn mà!!"

Triệu Mặc lững lự một chút rồi nói "Thật ra, cũng không phải là luôn, nhiều lúc anh kìm lòng không kịp nên không có dùng."

2.

Thời kỳ mang thai của tôi khác những người khác, không thèm ăn gì, không nổi quạo cáu gắt, cũng không nôn khan, trông tôi chả khác gì là có thai cả.

Triệu Mặc thì giống như đang mang thai hơn, hắn bị áp lực khi tôi đang mang giọt máu của mình, cả ngày cứ không yên lẽo đẽo bên tôi, sợ tôi xảy ra chuyện gì.

Triệu Mặc cũng thèm ăn đồ chua, nhìn thấy đồ tanh thì nôn khan, cả người không có tinh thần khiến tôi phải chăm sóc ngược lại cho hắn.

Mẹ Triệu thấy vậy thì tức giận đánh hắn "Ui trời, ui trời con có cần làm tới mức độ đó không, con bé mang thai cũng không yên với con nữa, bắt đầu từ ngày mai con bé sẽ qua ở với mẹ, mẹ sẽ chăm sóc con bé còn con tự mà lo liệu cho mẹ."

Tôi bị mẹ Triệu bắt đi, mọi người ai nấy cũng đều thới thăm tôi, bọn Lý Vy cũng tới thăm tôi thường xuyên.

Có lần Lý Vy cùng đồng bọn tới nhưng cô ấy tới trước cùng tôi chị dâu Phạm Băng cùng nói chuyện trong vườn hoa.

Mặc Vũ bữa đó cũng tới chơi, thấy tôi đang ngồi với bạn thì lưỡng lự tính về.

"Không sau cùng ngồi đi." Lý Vy sản khoái nói.

Mặc Vũ vốn kiêu ngạo nhưng không hiểu sau lại nhập bọn cùng bọn tôi, lúc nói chuyện hắn cũng chỉ nghe chứ rất ít tham gia.

Lý Vy đột nhiên nhìn Mặc Vũ nói "Trong cậu rất quen, chúng ta có phải đã từng gặp nhau không?"

"Đúng vậy, từng học chung trường, lớp giáo sư Trương, khi ấy chị vào giáo sư rất "tương tác" với nhau" Mặc Vũ gật đầu.

Tôi và Phạm Băng bất ngờ, Mặc Vũ lại có khi để ý tới một người như vậy à, có gian tình!

Lý Vy đen mặt khi nghe câu thứ hai của Mặc Vũ, đó là ác mộng trong đời sinh viên của cô ấy, bị rớt hơn năm lần môn ấy khiến cô ấy bị gán cái biệt danh "học trò cưng của giáo sư Trương".

Tôi và Phạm Băng tránh đi nhường không gian lại cho hai người bọn họ.

Tôi vừa vào nhà đã thấy Triệu Mặc sau bao ngày không gặp, mặt mài xanh xao trên bàn là tệp bệnh án.

Tôi đi tới cầm bệnh án lên xem, cứ tưởng là hắn mang đến cho tôi, ai dè vừa mở ra thì đập ngay vào mắt hai chữ "Triệu Mặc."

Triệu Mặc rút mặt vào cổ tôi uất ức nói "Bác sĩ nói anh bị căn thẳng quá độ nên gây ra ác mộng không ngủ được và nôn khan nữa."

Ui trời cái người này, thật muốn vả cho một cái nhưng lại không nỡ.

3.

Lúc tôi nằm trên giường mổ, Triệu Mặc xin phép bác sĩ để có thể vào trong cùng tôi.

Hắn luôn túc trực cạnh bàn mổ nắm lấy tay tôi, giúp tôi tiếp thêm sức mạnh.

Cảm giác sinh đẻ đau đớn ấy, khiến tôi như bị xé rách thành hai, đau đớn tột cùng như chết đi sống lại, Triệu Mặc cũng không khá hơn tôi là bao, mặt hắn tái mét không một giọt máu, tay đổ ướt mồ hôi nhưng vẫn nắm chặc tay tôi, nắm đến trắng bệch.

Y tá thấy Triệu Mặc có vẻ không ổn khuyên hắn ra ngoài nhưng người này chết cũng không rời tôi.

Tôi hét đến lạc cả giọng, không biết là đã trôi qua bao lâu cuối cùng tôi nghe tiếng khóc thét của trẻ con cùng tiếng chúc mừng của bác sĩ.

Tay tôi vẫn bị nắm chặc không hề buôn bởi Triệu Mặc, tôi nhìn sang, hắn nhìn tôi không chớp mắt, khóe mắt đỏ hoe không biết khóc từ lúc nào.

Lòng tôi ngập tràn trong sự ấm áp quan tâm của hắn, đưa tay lau đi nước mắt cho ai kia giọng khàn đặc nói "Khóc gì chứ?"

Triệu Mặc giọng lạc đi, cả người cương cứng "Bụi bay vào mắt. "

"Ừ ở đây bụi quá." Tôi sủng nịnh nói.

Bác sĩ và y tá trợn mắt hung tợn nhìn hai con người ăn nói lung tung hạ thấp uy tín của bệnh viện kia.

Sau đó, không có sau đó, trước khi tôi ngất vì kiệt sức hình ảnh nhìn thấy cuối cùng chính là Triệu Mặc ngất xỉu, các bác sĩ lôi hắn ra ngoài hồi sức.

Cái con người này, tôi sinh hay hắn sinh vậy chứ.