“Á…không được…”
“…Hajime…đánh nó đi…”
“Cô vô tư quá đó”
Tại thời điểm hiện tại thì cả hai đang cố băng qua rừng cỏ dại, Yue hiển nhiên vẫn ngồi hiên ngang tại nơi có chủ quyền thuộc về mình, vai Hajime. Nói cỏ dại chứ ít nhất mỗi cây trong cái đống này cũng cao trên 1m6 tức là vừa vặn chạm đến vai cậu, với chiều cao khiêm tốn của mình, Yue sẽ lọt thỏm trong cái đống cây này nếu cô chịu khó xuống đi bộ. Nếu phải nói về lý do để phải lẩn tránh khỏi cái thảo nguyên cao vút này thì:
“Gruaaaaaaaaaaaaa” “Goauuuuuuuuu””Greoooooooooo”
Gần hai trăm con quái vật đang thương nhớ quấn quýt hận nỗi không thể cắn cặp đôi này vài miếng cho đỡ tiếc.
Kể đến lý do thì quay lại một chặp trước đó, sau khi tái chuẩn bị cho cuộc xâm nhập tiếp theo, 2 người đã thẳng tiến thêm được 10 tầng nữa. Quả là tin tốt lành, trong suốt chuyến hành trình trang bị cùng với các kỹ năng của Hajime hữu dụng không chê vào đâu được, còn ma pháp của Yue lại là một nhân tố không kém phần quan trọng trong tiến độ vượt tầng.
Yue có thể sử dụng bất cứ chủng loại ma pháp nào, Hajime cũng có thể hỗ trợ cô với các kỹ năng mà cậu có. Ngại nỗi rào chắn ma pháp cũng với tốc độ hồi phục ma lực của Yue thì tuyệt nhiên không cao lắm. Trước đây Yue sở hữu Tự Động Hồi Phục[1] nên việc phục ma lực hay rào chắn gì đấy không cần thiết với cô, Yue nghĩ vậy. Giờ đây khả năng đó đã không còn là vấn đề khó nhằn nữa nhờ có số Thần Thủy mà Hajime dự trữ.
Nhờ đó sự kết hợp gần như hoàn mỹ đó mà tổ đội 2 người này mới có thể tiến lên tầng hiện tại. Quang cảnh bao phủ tại tầng này là sự bao trùm của một cánh rừng bạt ngàn với những thân cây căng mọng cao vút lên hơn 10m tâm điểm nhô lên trên cả khu rừng, không khí trong này tràn ngập hương vị ẩm ướt. May là không quá nóng hơn so với mấy vùng rừng nhiệt đới trước đây Hajime từng bắt gặp.
Khi Hajime và Yue vẫn đang tìm cầu thang dẫn xuống các tầng sâu hơn thì mặt đất tại khu vực cả hai đang đứng bất chợt nổ tung. Những con quỷ hiện giờ đang bám đuổi theo cậu từ đây mà ra, chúng chắc thuộc chủng bò sát cổ đại khổng lồ. Trông nhó hệt như loài khủng lung bạo chúa, chỉ hơi khác mỗi điểm là đầu con nào con nấy đều được gắn thêm một bông hoa. Từng chiếc răng nanh sắc nhọn khát máu túa ra từ hàm những con quái thú hùng mạnh, trên đầu chúng những bông hoa hướng dương đung đưa qua lại. Quả thật là một trải nghiệm quái lạ.
Những con quái bắt đầu gào rống lên rồi bức tốc tiến sát lại họ.
Hajime bình tĩnh rút ra khẩu Donner…kế đó Yue cũng nâng cánh tay mình lên.
“Hồng Thương”
Những ngọn lửa hiện ra trên cánh tay Yue rồi xoắn lại thành thương. Đợt thương giáo bắn ra xuyên thủng cổ họng và qua cả lưng lũ quái thú. Sinh mệnh chúng tàn lụi đi như những con thiêu thân như tan mình vào trong không khí. Chúng rạp xuống như về với vòng tay ôm ấp của đất mẹ, những cánh hoa trên đầu cũng đứt gãy nằm lại trên mặt đất.
“…(im ắng)…”
Hajime đứng hình trong giây lát. Những ngày gần lại đây Yue thường xuyên biểu hiện phá cách có một không hai như vậy. Lúc mới bắt đầu thì cô dùng chính thân mình che chắn cho Hajime (Trans: Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất mà để thế à…), càng về sau thì cô hạ sát bất cứ thứ gì gây bất lợi cho Hajime. Điều này khiến vai nam chính thấy bản thân mình vô dụng quá mức rồi. Cậu mới chỉ nhấc bước chân vào thế chuẩn bị thì mọi thứ xong cả rồi. Tâm trạng Hajime vì thế mà bắt đầu sầu muộn, nếu mấy sự việc như vầy mà tiếp tục phô ra trước mắt thì lòng tự tôn và kiêu ngạo của Hajime sẽ không còn đọng lại chút nào hết.
Hajime nói với Yue trong khi nở nụ cười gượng gạo, mà khẩu Donner lúc này vẫn nằm trong tay :
“Yue này, cô hăng hái như vậy cũng tốt nhưng mà…thế này thì tôi thấy bản thân mình không được tích sự gì cả”
Yue ngoảnh mặt lại nhìn cậu, có thể nhìn thấy một nụ cười mang chút tự hào ánh lên trên khuôn mặt vốn đã thiếu xúc cảm của Yue.
“Tôi muốn…bản thân…hữu ích hơn…vì tôi...bây giờ là…cộng sự…của anh”
Có vẻ cô nàng chẳng lấy làm quan ngại với vài thứ làm Hajime khó xử. Hajime cũng đã nghĩ rằng cả hai nên tin tưởng vào nhau hơn kể từ ngày cùng nhau bước đi trên chuyến hành trình này. Cứ sau mỗi lần Yue phát động toàn bộ ma pháp thì cô lại thoát lực rồi khụy xuống. Hajime vẫn hay khuyên Yue mỗi lần sau khi cô làm như vậy. Nhưng mà, đâu đó sâu trong cô gái nhỏ, Yue vẫn muốn chứng tỏ giá trị của mình với người cộng sự mới này.
“Thật là, Yue đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Ma pháp của cô rất tuyệt vời thế cho nên hãy đứng ở phía sau ngắm thôi là tốt rồi, cận chiến không phải thế mạnh mà cô có, phía tiền tuyến cứ giao phó cho tôi là được rồi.”
“…Ổn mà…Hajime…”
Yue lặng im lại trước lời khuyên của cậu. Cậu bất chợt nhoẻn cười với cô nàng đang cố gắng hết mức để giúp đỡ mình. Để tránh việc bị hiểm nhầm là đang khó chịu với một ai kia, cậu giơ tay lên chạm vào mái tóc buông xõa của Yue. Nhờ vậy mà biểu cảm trên khuôn mặt phụng phịu kia trở lại như thường ngày, quả thật là cảm xúc khó nói thành lời.
Bởi vì không muốn trở thành kẻ lệ thuộc vào người khác cho nên cậu đã luôn cảnh báo bản thân mình…trong khi đang vẩn vơ suy ngẫm thì Hajime vô tình tự làm hại chính mình luôn, cậu ngẩn ngơ trong nghĩ về điều đó.
Trong thực tế mà nói thì cả hai lúc này nhìn không khác gì đang tán tỉnh nhau, nhưng kỹ năng Cảm Ứng của cậu đã phát hiện được vài vị khách không mời đang tiến về phía này. Gần hơn 10 con quái vật đang tiến về phía họ, dựa vào động tác chuyển động của mấy con đầu đàn thì có lẽ là loài Nhị Vỹ Lang. Để kiểm tra cho chắc chắn, cậu gọi Yue lại rồi cùng lướt đi. Hajime muốn chuyển sang một địa điểm thuận lợi hơn cho họ bởi sẽ rất khó di chuyển nếu đánh với số đông ở cái địa điểm này.
Khi những con quái thú cố gắng vây cậu lại, cậu nhanh chóng tiếp cận một trong số chúng rồi cố gắng giáng đòn chí tử vào nó, khó là khi cậu chưa kịp hạ sát một trong số những con bò sát cao hơn 2m đang nhảy xuống từ mấy cái cây quá khổ trong rừng thì đồng bọn của nó đã tiến sát đến bên Hajime. Chúng có vẻ như là dòng bò sát lai Thực Điểu, mà trên đầu con nào cũng mang một bông hoa điển hình.
“…Dễ thương…”
“…Cái thể loại thời trang nào đây”
Yue vô ý thì thầm trong khi thở lấy hơi sau khi bị tập kích, Hajime cũng liếc mắc có vẻ lạ lùng về phía mấy con quái này rồi lẩm bẩm câu hỏi chưa tìm ra lời đáp.
Mấy con Thực Điểu cùng với bọn khủng long này hiển nhiên không mù tới mức không nhận ra mấy bông hoa cắm trên đầu mình, nhưng có vẻ chúng thật sự không hay biết cũng như chút nào. Sự khát máu trong bầy quái tỏa ra theo từng tiếng gầm rú liên hồi. Lúc đàn quái chuẩn bị cho phát động tiến công, các bông hoa lay động…
“Gshaaaaa”
Chúng nhằm vào Hajime vì nhìn thấy trong tay cậu đang nắm giữ những bông hoa, từng cú vồ tới sát kèm theo những chiếc móng vuốt dài hơn 20cm mọc ra từ những bàn chân cứng ngạnh. Hajime và Yue phải cùng lùi lại, nhưng để chắc chắn quan điểm của mình, cậu dùng Không Bộ lướt qua đầu chúng rồi chía súng bắn những bông hoa trên đỉnh đầu mấy con Thực Điểu.
Bang!
Các cánh hoa tàn lụi theo từng tiếng súng vang lên, mấy con Thực Điều Nhân co giật trong chốc lát rồi cuộn tròn trong lúc rớt xuống mặt đất. Chúng lộn nhào đâm sầm vào các thân cây rồi mới chịu ngừng lại. Quang cảnh bất chợt im ắng lạ thường, Yue tiến lại gần cậu trong khi cô đang chăm chú nhìn vào mấy con chim cùng với những cánh hoa lác đác trên nền đất.
“…đã xong rồi ư…?”
“Không dễ vậy đâu, có vẻ như chúng vẫn còn sống…”
Quả đúng như Hajime nói, chúng co giật rồi ngẩng đầu dậy rồi nhìn quanh quất. Những con quái mới tỉnh dậy quên luôn mấy cánh hoa trên mặt đất mà mình đang dẫm đạp lên. Cả lũ còn bơ luôn cả kẻ mới vừa rồi là kẻ thù của mình luôn.
“Ế, cái thái độ đó là sao, chuyện gì đang diễn ra đây?”
“…Đùa nhau ah”
“Không, nó không phải giống là cái trò dán giấy lên lưng nhau như của mấy đứa học sinh”
Lúc này chúng như thõa mãn rồi nhìn lên thiên đường rống thật to như muốn nói “A, hết cả sức lực rồi”, bất chợt một âm thanh trò chuyện của hai người khuấy động ảo tưởng, đưa hết bầy quái lại thực tại. Chúng giật nhìn nhận ra Hajime đứng đối diện.
“Cô nhận thấy gì chưa? Đây chính là bị thôi miên”
“…Kiểu gì rồi cũng chỉ là bị bắt nạt…”
Hajime cười hài hước, còn Yue cũng đưa ra cái nhìn đồng cảm. Mấy con Thực Điểu sựng người một thời gian, rồi chúng dần dần hạ thân mình xuống tiếp tục lấy thế tấn công một lần nữa, từng chiếc răng sắt nhọn nhô ra và rồi chúng bật lên. Khẩu Donner trên tay Hajime khai hỏa nhằm vào những con đang giương nanh vúa vuốt trước tiên.
Từng viên đạn xuyên tạc qua họng vài con quái rồi xuyên thẳng ra, mất hút dần sau những cánh rừng.
Từ đà của việc nhảy lên, bầy Thực nhân điểu trúng đạn rồi rớt xuống trượt dài trên mặt đất.
“Cái này, cuối cùng chuyện ở đây là sao?”
“…Chúng bị bắt nạt. Nói thẳng ra là bị đánh cho bầm dập…tội thật…”
“Không, không phải bắt nạt gi hết…hoàn toàn không.”
Hajime thôi cố gắng tìm ra lý do bao biện cho việc này, đơn giản vì cậu cũng không rõ là bầy quái đang nghĩ ngợi điều gì nữa. Hai người nhanh chóng rời đi đến một khu vực an toàn hơn bởi không thì đàn quái vật phía sau đang tiến sát lại gần rồi.
Trên con đường họ di chuyển cũng như khu vực hai người đang đáp xuống hiện tại có đầy rẫy những thân cây với bán kính thân cây hơn 5m. Những thân cây này có cành lá như đan xen vào nhau. Hajime sử dụng Không Bộ của mình kết hợp với ma pháp phong hệ của Yue để chuyền mình qua lại giữa các cây, nhìn kỹ thì giống như đang dạo bước trên một hành lang được kết lại bằng không khí thì đúng hơn. Hajime bắt đầu chĩa súng tiến hành không kích đàn quái từ trên cao.
Chưa đầy 5 phút sau, đàn Thực Điểu đã xuất hiện ngay phía dưới họ rồi. Hajime dự tính cho chúng nguyên một khối nhiên thiêu thạch, bất chợt , cậu sững sờ trong giây lát. Kể cả Yue đang chuẩn bị phóng thích ma pháp đã ngưng tụ lại trên tay cũng đồng dạng. Bởi vì…
“Tại sao tất cả cùng có hoa trên đầu?”
“…Vườn hoa…chăng”
Hơn mười con quái đang có mặt tại đây, và hiển nhiên đầu con nào con nấy đều cắm hoa. Mà còn là nhiều thứ hoa khác nhau nữa. Việc Hajime vô ý cười vào cái mặt chúng đã thu hút sự chú ý của bọn Thực nhân điểu, vấn như cũ, chúng cúi mình vào thế chuẩn bị tấn công rồi lao lên chớp nhoáng. Dự tính của Hajime vẫn là tránh ra khỏi phạm vi công kích của đàn quái vật rồi giải quyết chúng với khẩu Donner cùng với quả nhiên thiêu thạch.
Từng phát bắn liên tục được xuất ra, ánh sáng lóe lên rồi dận tắt để lại những xác chết nằm la liệt, bọn Thực Điểu từng con từng con một gục ngã với phần trên bị thổi bay đi. Yue cũng đã sử dụng Hồng Thương để làm gỏi hết những con quái xung quanh.
Chỉ 3 giây sau, khối nhiên thiêu thạch bùng nổ giữa đàn Thực Điểu, khoáng thạch Tar bùng cháy lên ở nhiệt độ 3000’C thiêu rụi đi tất cả. Hajime lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vì ít ra thứ vũ khí này vẫn còn có tác dụng lên những con quái cấp độ này, có lẽ con Bọ cạp Roi kia là đặc thù ngoại lệ.
Chưa đầy 10 giây, tất cả bọn quái bị tiêu diệt toàn tập. Tuy nhiên lúc này Hajime lại có cái nhìn khá u ám, Yue nhận ra điều này thế rồi cô nghiêm đầu như muốn hỏi trong khi bước lại gần cậu.
“…Hajime…”
“Yue, cô không thấy việc này có gì lạ sao?”
“…?...”
“Chúng...quá yếu”
Yue cũng nhận ra được sau khi nghe cậu nói. Quả thật, những con khủng long cùng với lũ Thực Điểu có thể dễ dàng bị hai người triệt hạ trước những đòn tấn công hết sức bình thường và cả việc chỉ thể di chuyển nhàn nhạ cũng có thể khiến những có vồ đến của đàn quái toàn hụt. Chúng di chuyển máy móc và rất không tự nhiên, mặc dù mang vẻ bề ngoài khát máu nhưng vẫn không giấu được những bước chuyển động ngệch ngoạc một cỗ máy. Sau khi xem khung cảnh đàn quái trong cơn giận dữ đã dẫm đạp lên những bông hoa, cậu nghĩ rằng những bông hoa đó hình như không phụ trợ chút gì cho đàn khủng long này.
Khoảnh khắc Hajime nhắc nhở Yue về việc cẩn trọng trong bước đi, kỹ năng Cảm Ứng Hiện Diện đã cảnh báo cậu về nhiều quái vật đang hướng đến đây từ mọi hướng. Trong cảm ứng bán kính 20m lúc này cảnh báo lại thì chúng đang tiến thẳng đến đây rồi.
“Tệ rồi, Yue. Tôi đếm được khoảng 30 con , không , là 40 hoặc có thể nhiều hơn nữa. Có lẽ ai đó đã ra mệnh lệnh cho chúng bao vây chúng ta lại từ tất cả mọi hướng rồi.”
“…Chúng ta…sẽ trốn chứ?”
“Không…Nhiều như thế này thì có trốn đường trời. Có lẽ cứ nên triệt hạ chúng từ trên mấy đỉnh cây đại thụ cao nhất là được rồi.”
“Được.... lui ra bên ngoài thôi”
“Vậy, tôi sẽ ngoặm một chút”
Di chuyển với tốc độ cao, cả hai nhanh chóng tìm thấy cây đại thụ mọc xuyên lên giữa khu rừng. Tiện tay hai người triệt hạ hết luôn những cành cây mà bọn quái vật có thể bấu víu vào để trèo lên.
Với khẩu Donner trên tay, Hajime tĩnh tâm chờ đợi. Yue khá hiểu tình hình hiện tại, cô khẽ nắm lấy vạt áo cậu. Với cánh tay bận bịu nắm khẩu súng, Hajime đành lấy thân mình như vật thế thân kề sát lại Yue, lần này là do cô kéo hơi bị mạnh tay.
Đợt đầu tiên tràn đến, không chỉ Thực Điểu mà còn đi kèm loài khủng long bạo chúa. Những con khủng long thì ráng gặm cái thân cây trong khi đàn Thực nhân điểu lại đang dùng móng vuốt cố gắng leo lên.
Hajime bóp cò khẩu súng , cậu nhắm xuống phía dưới mặt đất để hướng mũi tấn công vào những con quái đang cố leo lên. Ngay khi ổ đạn khẩu súng cạn kiệt, Hajime ngay lập tức rút khẩu súng lại. Với cú xoay người nhẹ nhành, ổ đạn được lau sạch sẽ nhờ vào bộ thanh lọc, bán súng được đặt lại tại dưới nách. Cũng trong khoảng 5s này, boom nhiệt lượng được Hajime ném đi trong lúc vung người đã phát tác nhằm thẳng vào giữa chúng. Với việc được tiếp tế đạn được, khẩu Donner một lần nữa khai hỏa. Tầm 15 con quái gục ngã dưới làn mưa bom đạn, nhưng với chỉ như vậy thôi thì vẫn chưa đủ.
Hơn 30 con Thực nhân điểu cùng với 4 khủng long đã sớm tiến đến bổ trợ đồng loại ngay phía dưới hai người. Chúng, phần thì cố gặm nát, phần thì ráng leo lên cái cây mà hai người đang thủ tại.
“Hajime”
“Vẫn chưa tới lúc…đợi một lát nữa.”
Hajime trả lời trong khi vẫn đang nã đạn vào những con quái đang leo lên. Yue vẫn cố gắng tập trung hết mức vào ma pháp phòng ngự, cô tin tưởng hết mực vào người đồng đội này.
Chỉ số quái vật cuối cùng đã chạm đến hơn 50 con rồi, cũng phải thôi, với cái tình huống này mà muốn im lặng được cũng khó. Cậu đưa ra tín hiệu cho Yue rằng lượng quái vật nằm trong Cảm Ứng Hiện Diện đã tập trung lại như dự tính.
“Yue”
“Hiểu rồi, Băng Ngục”
Vùng đất phía dưới nhanh chóng bị phủ kín bởi băng tuyết và đang lan ra các khu vực lân cận sau khi Yue kích hoạt ma pháp. Một vùng đất bị bao bọc hoàn toàn bởi màu xanh biếc nhàn nhạt của băng giá. Những con quái vật bị nhiễm phải nhanh chóng bị bọc lại trông như một chiếc hòm băng đang phủ lấy chúng. Hoàn toàn không có một chút kẻ hở nào để chống chọi, ánh sáng trong đôi mắt chúng tắt dần đi trong những chiếc quan tài xanh thắm kia. Vùng đất bán kính 50m xung quanh tràn ngập trong băng giá, không ngoa khi nói đây chính là dòng “Ma Pháp Hủy Diệt”.
“Hụ…Hụ…”
“Tuyệt lắm, không hổ là ≫Vampire Công Chúa≪.”
“…Kufufu…”
Với cảnh tượng trước mắt, Hajime không kìm được mà thốt lên lời khen. Khu vực quanh đây trông không khác gì băng ngục, giống hệt cái tên mà nó sở hữu cho mình. Sau khi ra một ma pháp thượng hạng, Yue đã mất một lượng lớn ma lực. Hơi thở cô lúc này đã không đều đặn, có lẽ cô đang trong trạng thái thoát lực kể từ lúc sử dụng nó.
Hajime ngồi xuống ngay bên cạnh, đỡ lấy hông cô rồi để hở phần gáy sau cổ mình ra, cậu chấp nhận việc cô uống máu mình như một cách để giúp Yue hồi phục ma lực. Có thể sử dụng Thần Thủy, bất quá với Vampire thì có lẽ sử dụng máu tươi vẫn là tốt hơn cả.
Yue đỏ mặt thẹn thùng, còn Hajime vẫn mỉm cười khen ngợi, bất chấp cái nhìn như ngây dại ra của cô. Yue đỏ mặt một lúc rồi cũng bẽn lẽn đưa chiếc miệng nhỏ nhắn lại gần cổ cậu.
Nhưng ngay tại lúc đó, Hajime bất dậy với biểu cảm ảm đạm toát trên mặt. Vẫn có hơn một trăm con quái khác đang tiến đến.
“Sẽ còn vài lần nữa đấy Yue”
“.?!”
“Nếu cứ tiếp diễn như vậy thì chắc là có chuyện gì đó đang ngầm diễn ra ở đây rồi, chúng ta chỉ cần loại bỏ tất cả là được. Nhưng, một cuộc tấn công như thiêu thân thế này…càng giống như là chúng bị bắt phải thực hiện…những bông hoa đó…có lẽ nào là….”
“…ký sinh”
“Cô cũng nghĩ như vậy sao Yue?”
Yue gật đầu biểu hiện sự đồng tình của mình.
“Chắc hẳn phải có một chủ thể nằm đâu đó”
“Có vẻ như miễn là những bông hoa vẫn còn tại vị thì chúng vẫn chỉ là những con rối. Và giờ thì chúng ta sẽ phải chống trả toàn bộ quái vật trong tầng này.”
Trước khi bị nghiền áp, cậu phải tìm ra cho bằng được chủ thể. Nhưng nếu không chăm lo kỹ lưỡng đàn quái vật cứ vật vờ thế kia thì tìm kiếm ở phía dưới sẽ còn khó hơn nữa. Vậy nên họ chỉ có thể lục lọi quanh trên đường đi mà thôi.
Không có thời gian phung phí cho việc hút máu của Yue nữa rồi, vậy nên cậu cố gắng đưa cho cô Thần Thủy. Yue từ chối, hiển nhiên. Cô giơ cả hai cánh tay nhỏ bé về phía cậu rồi nói trong bối rối…
“Hajime…ôm…”
“Cô bao nhiêu cái xuân xanh rồi hả? Cô vẫn cố muốn la liếm máu tôi trong khi chúng ta di chuyển phải không?
Hajime phán đoán cực chuẩn, Yue đành lòng cúi đầu đồng tình. Hồi phục ma lực chỉ với Thần Thủy là quá chậm với cô hiện tại, trong khi đó ngay lúc này họ lại có một cách dự phòng tốt hơn cơ mà. Nhưng cần thiết mà nói thì nó chẳng đứng đắn chút nào.
Hajime đành phải chấp thuận vì…kiểu gì rồi nó cũng sẽ như vậy thôi. Cậu đưa Yue lại phía sau để cõng rồi di chuyển đi trong khi vẫn tìm kiếm chủ thể đang nằm ở đâu đó.
Tình hình diễn biến cho đến hiện tại là như vậy. Sau lưng họ hơn 200 con quái vật đang gào rống đuổi theo không rời, trong khi các bụi cỏ chắn đường khiến cho tình hình thêm khó xoay sở, còn Yue sau khi tận hưởng một bữa ăn (uống) ngon lành thì cô cũng quên luôn việc rời khỏi lưng Hajime.
Graooooooooooooooooooooooooo
Đàn quái đang lao đến gần trong tiếng gầm rú điếc cả tai. Từng con từng con Thực Điểu ẩn nấp bên trong những bụi cỏ cao vút chỉ chờ đợi thời cơ lao lên. Hajime di chuyển nhanh đến địa điểm mà cậu cho là đáng ngờ vực nhất, trong khi vẫn đang phải cố tránh những đòn tấn công dồn dập bổ đến. Yue cũng không rảnh tay, cô sử dụng ma pháp để thoát khỏi vòng trói buột từ đàn quái để cả hai thoát thân.
Kapu, chu
Cả hai ánh mắt lườm về phía lối thoát ở đầu khu rừng. Nằm bên kia bức tường của mê cung, hàng tá vết rạn nức hiển hiện, trông giống như một hang động được tạo hóa bằng một vết rạn bắt nguồn từ sâu bên trong. Lẽ nào, nơi đây chính là mục tiêu mà hai người nhắm đến chăng.
Càng đi về phía hang động, lũ quái cùng liều mình hơn ngăn cản hai người lại như sợ sệt một điều gì đấy, chúng cố gắng hướng cả hai đi theo một hướng khác.
Hajime va Yue quyết định nhanh chóng tiến thẳng về đây, với tình trạng số lượng quái vật tăng lên chóng mặt như vậy thì việc ngừng lại kiểm tra chắc chắn không phải là phương án hay.
Hiển nhiên việc ẩn mình trong đám cỏ này là một lựa chọn sai lầm nhất thời. Hajime lập tức sử dụng “Không bộ” và “Thuấn Tốc” để thoát đi.
Kapu, chu[2]“Yue-san làm ơn thôi ngay cái việc liếm máu tôi đi có được không.”
“…Không thể trách được mà…”
“Xạo vừa thôi, cô đâu còn kiệt sức nữa”
“…Mấy kẻ mang hoa đó…cho nên…tôi…”
“Thế cái âm thanh như thỏa mãn bất thường đó là sao hử. Đừng cố đổ thừa. Ngốc. Tôi không đủ sức chịu lại cảnh vừa bị hút màu vừa phải di chuyển đâu đấy, Này….”
Dẫu vậy thì Yue vẫn luôn bị cuốn hút bởi máu của Hajime. Cũng không thể làm khác được khi mà một cựu vương giả bị giam cầm lâu như vậy nên lại không thể kiềm chế được lòng thèm muốn theo bản năng của mình. Trong khi vẫn đang bán sống bán chết chạy đi thì cậu vẫn luôn dè chừng những pha tấn công bất ngờ của lũ quái thú đam bám dai dẳng này. Hajime tung người hết sức nhảy vào trong vết nứt kia, cũng giống như lúc cậu xuyên qua đàn quái vật hơn 200 mạng này.
Cái hang động nứt ra này rộng chỉ vừa chứa đủ hai người trưởng thành đứng cạnh nhau thôi. Tất nhiên tụi khủng long không chui lọt chỗ này rồi, bọn thực nhân điểu đỡ hơn đôi chút, 1 con 1 lần là cực hạn. Một con trong số chúng giương nanh múa vuốt về phía cậu đẻ rồi hưởng ngay viên đạn mới ra khỏi nòng từ khẩu Donner. Hajime nhanh chóng dùng Chuyển Đổi để hàn gắn vết nứt lại tạm thời tránh phiền phức.
“Phù, với cái này chúng ta sẽ ổn thôi”
“…Làm tốt lắm…”
“Nếu đã thế thì, xuống dùm đi”
“…Ư…cái này…không còn lựa chọn nào khác”
Yue miễn cưỡng bước xuống khỏi lưng cậu, giờ thì cái lưng cậu trông có vẻ thoải mái cứ như mọi cực khổ tích tụ nãy giờ tan biến đi hết thảy.
“Được rồi. Giờ nghĩ lại thì với vẻ tuyệt vọng của bọn quái thú lúc nãy, có vẻ chúng ta đã chính xác, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là buông lỏng cảm giác với nơi này.”
“Được rồi”
Từ điểm khởi đầu trong hang, cả hai bắt đầu cuộc hành trình đi xuyên xuống dưới.
Sau một lúc thì hai người đã tiến đến một đại sảnh, nhưng các vết nứt vẫn dường như vẫn còn kéo dài vào tận sâu bên trong. Chắc đây là cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Trong khi cảm ứng khu vực xung quanh, mặc dầu không phát hiện chú gì khác thường nhưng vẫn có một tồn tại nào đó khiến Hajime cảm thấy khó chịu. Cũng đã từng có rất nhiều con quái trong mê lẩn tránh được sự cảm ứng của cậu.
Khi cả hai tiến đến trung tâm khu vực, sự bất thường ngay lập tức ập đến. Từ mọi ngóc ngách, một lượng lớn quả cây xanh rờn bay về hướng hai người. Yue và Hajime ngay lập tức đối lưng nhau để ngạnh khánh. Hajime quyết định tạo ra một bức tường rào ngăn cản vì số lượng quả ném vào đã nhiều hơn hai con số. Các bức tường đủ mạnh để ngăn cản lực công phá dưới làn mưa quả. Dường những quả cây này được ném đi không mạnh cho lắm. Yue có thể dễ dàng đánh bật chúng bằng ma pháp của mình khi mà những quả này vẫn còn đang lao nhanh đến.
“Yue, đây có thể là đòn đánh từ chủ thể truyền đến, cô có thể cảm ứng được nó ở đâu không “
“……”
“Yue”
Hajime biết rằng tuy Yue không có khả năng cảm ứng mạnh như cậu, nhưng cô ấy là ≫Vampire≪ thế nên sự nhạy cảm của cô cao vượt trội. Tuy vậy, lúc này khi được hỏi đến cô lại chỉ đứng đó thẫn thờ. Trong cơn ngờ vực, Hajime tiếp tục hét to lên nhưng đáp trả cậu lại là… .
“…Chạy đi…Hajime”
Trước cả những khi mọi sự được hiểu ra, Yue giơ cánh tay khẳng khiu của mình với Hajime, tay cô lúc này hội tụ cuồng phong. Theo bản năng mách bảo mãnh liệt, Hajime bật mạnh sang bênh cạnh với toàn bộ sức mạnh. Lưỡi gươm gió chẻ đôi cả vách đá nơi mà Hajime đứng trước đó.
“Yue, đã có chuyện gì vậy”
Trước đòn tấn công bất ngờ không chút thông báo nào, Hajime cất cao giọng hỏi lại, chỉ là khi cậu nhìn thấy trên đầu cô bé thì có vẻ không cần phải hỏi thêm nữa. Một bông hoa đang nở rực rỡ đang hiện diện trên cái đầu nhỏ nhắn của Yue. Một bông hoa đỏ thẵm, liệu đây có phải là sự trùng hợp với cô bé Vampire này hay không.
“Chết tiệt, là do những trái cây kia.”
Quả thật lúc này cậu đang muốn đấm thật mạnh vào chính bản thân mình vì sự bất cẩn này. dẫu vậy Hajime tiếp tục phải né tránh những đòn đánh từ Yue.
“…Hajime…Ư…”
Cảm xúc ngây ngô trên khuôn mặt Yue bất chợt tan biến. Hajime nhớ lại rằng khi cậu bắn vỡ những bông hoa trên đầu lũ Thực điểu thì chúng giận dữ dẫm nát ngay những bông hoa, vậy đồng nghĩa với việc ý thức của những nạn nhân này vẫn còn hiện diện, chỉ là cơ thể bị thao túng nên mới mất quyền kiểm soát mà thôi.
Vậy nên giờ thì Hajime đã biết cách giải thoát sự tự do cho Yue, cậu cố định vị mục tiêu trên những bông hoa, có điều kẻ thao túng không cho phép điều đó diễn ra giống như trước đây, khi mà cậu hạ hết những bông hoa trên đầu lũ quái vật. Cơ thể của Yue đã bắt đầu phản ứng che chắn lại bông hoa kia. Cơ thể cô chuyển động nhằm tránh né những viên đạn nhắm vào. Hajime đành phải bất chấp tiến sát lại để hạ thủ với nó, nhưng lúc này Yue lại tự đánh vào đầu mình.
“…Anh cần phải kiên định hơn nữa…”
Lời cảnh báo được buông ra dành cho Hajime để cậu phải lùi ra. Các đòn đánh của Yue tiếp tục khóa mục tiêu vào Hajime nếu cậu không ngay lập tức tránh ra khỏi phạm vi thì sẽ phải lãnh đủ. Yue chắc chắn là bất tử rồi, nhưng Hajime cũng không phủ nhận rằng cô có khả năng tự hủy bản thể của mình cũng như ngăn chặn sự phục hồi này. Trong tình hình này thì cũng có khi Yue sẽ tự thiêu thân mình chứ chả chơi. Nhưng Hajime lại không thích cách làm tự tổn thương bản thân này.
Nhô lên từ dưới các vết rạn nức, chủ thể của đàn quái đã lòi mặt ra khi thấy được sự hoang mang và do dự trong mắt Hajime.
Một con quỷ mang hình hài tựa như sự trộn lẫn của một người phụ nữ chen chúc với những thân cây xù xì đưa ra. Tương tự như một câu chuyện thần thoại hay như Quỷ Hoa Man Đà La trong mấy trò RPG. Có một truyền thuyết kể lại rằng có những nữ thần quản lý cả khu rừng đều là những người phụ nữ đẹp tuyệt trần vậy nên khi họ xuất hiện thường mang theo sự may mắn chứ không phải là thù hận. Bất quá hình tượng nữ thần rừng đang hiện diện trước mặt Hajime thì hình như không mang chút xúc cảm nào như vậy cả. Quả vậy, tuy rằng mang khuôn mặt nhân loại nhưng lại tràn ngập sự tà ác và xấu xa của loài quỷ dữ. Vô số những dây leo xung quanh vung vẫy như thể vui vẻ với tình hình hiện tại. Miệng “Cô” nhấc lên vệt cong nhỏ như cười thoải mái vì một điều nào đó.
Khẩu súng của Hajime ngay lập tức chĩa vào nó, nhưng rồi Yue tiến đến chắn giữa đường đạn.
“…Xin lỗi…Hajime…”
Yue nghiến răng nói với khuôn mặt ngày càng khó xử. Cô không thể chấp nhận được việc mất kiểm soát bản thân bởi một thứ như vậy. Yue vẫn kháng cự một cách tuyệt vọng. Từng giọt, từng giọt máu chảy ra từ đôi môi khi cô gắng mình để xin lỗi. Có lẽ đôi răng nanh của cô chính là nguyên nhân cho việc này. Là Yue thất vọng với bản thân hình, hay nguyền rủa nó mà cũng có khi là cả hai, cô cũng không biết chính xác nữa.
Quỷ Man Đà La lại phóng từng đợt trái lạ nhằm vào Hajime trong khi vẫn không chế Yue như một lá chắn che đậy cho mình. Hajime giải quyết hết chúng chỉ với khẩu Donner, mặc dù không thấy rõ nhưng gần như tất cả quả bay đến đều bị phá hủy, chúng nằm rải rác xung quanh khu vực và không có một bông hoa nào nở trên đỉnh đầu Hajime. Con quỷ bắt đầu bối rối nhiều hơn là cười như lúc đầu. Các mầm hoa đã không có tác dụng trên Hajime.
Có vẻ là vì kháng thể toàn diện của mình chăng.
Quả như cậu đoán, các hạt mần này mang trong mình chất độc làm ảnh hưởng đến hệ thần kinh, bất quá với khả năng ≫Kháng Độc≪ mà Hajime sở hữu thì điều đó gần như là không thể. Quả là may mắn cho Hajime. Yue cũng không cần phải phải trách cứ bản thân điều gì và cô cũng không cần phải đau lòng vì khiến cậu vướng phải điều không may.
Quỷ Man Đà La nhận thấy rằng tấn công theo cách này là vô dụng với Hajime, nó lầm bầm như ra lệnh cho Yue sử dụng ma pháp tấn công. Một lần nữa những lưỡi gươm gió được bắn đi. Hajime nghĩ rằng vật chủ thể này không thể kiểm soát hoàn toàn kỹ năng của những vật bị chiếm đoạt, những con Thực Điểu chính là minh chứng tốt nhất cho việc này.
Đây liệu có phải là lời nguyện cầu trong thầm lặng chăng.
Nếu Hajime né tránh những đòn phong bạo kia thì con quỷ Man Đà La sẽ chỉ việc đe dọa tổn thương Yue. Cậu dùng kỹ năng≫Cường hóa≪lấy được từ bọn khổng lồ một mắt Cyclops trước đây cậu từng hạ để chặn lại đòn đánh. Kỹ năng này có khả năng cường hóa bản thể và phân tán ma pháp đánh vào lên cả người. Kỹ năng này đáng tin tưởng giống như cái tên mà nó mang trên mình. Bất quá với việc kém thành thạo trong việc kiểm soát nó, Hajime chỉ có thể vận dụng tầm 1/10 khả năng mà ma pháp này mang lại. Các đòn đánh mặc dù sắc bén nhưng không mang nhiều năng lượng hủy diệt, nhờ điều này mà cậu vẫn còn có thể trụ vững.
Phải có cách để giải quyết dứt điểm việc này…nếu không…càng về sau thì. Hay là cứ nhiên thiêu thạch giải quyết.... .
Trong khi Hajime vẫn đang phân vân với những lựa chọn rối bời, tiếng nói của Yue cất lên trong đau đớn.
“…Hajime…cứ bắn đi…tôi sẽ ổn…thôi…”
Yue đã chuẩn bị sẵn cho việc này rồi. Nếu cô không thể lấy lại quyền kiểm soát bản thân thì thà cứ để Hajime bắn đi cho rồi. Ánh mắt cô đặt tất cả niềm tin vào Hajime.
Nhưng không đời nào Hajime có thể làm như vậy được. Chắc chắn cậu sẽ cứu cô, như một tình tiết trong một viễn cảnh nào đó, nam chính sẽ làm như vậy để giải thoát cho nữ chính vậy. Nếu là trước đây thì thể nào Hajime cũng sẽ quyết định như vậy, nhưng với hiện giờ thì cậu thất vọng hoàn toàn với sự mong đợi này.
“Eh,Điều này ổn mà đúng không? Tôi sẽ được giải cứu thôi mà”
Bang!
Tiếng đạn nổ vang lên trong đại sảnh. Khi Hajime nghe thấy Yue nói như vậy, cậu bóp cò không chút do dự.
Sau khi tiếng súng vang lên, quang cảnh lúc này im ắng và ảm đạm đến đáng sợ. Từng cánh hoa đỏ thẵm rơi lả tả xuống như đang nhảy múa giữa không trung rồi mói chịu đáp xuống nền.
Yue ngạc nhiên nhấp nháy đôi mắt trong veo của mình, ngay cả con quỷ Man Đà La kia cũng kinh ngạc không kém. Để xác nhận sự thực ấy, hai cánh tay nhỏ nhắn của Yue giơ hai lên kiểm tra lại trên đầu mình. Mái tóc vang óng ả giờ đây xơ xác, chưa kể còn có chỗ bị đứt gãy nữa. Con quái vật nhanh chóng hiểu tình trạng hiện giờ của mình, nó lườm ánh mắt như đổ hết mọi tội lỗi lên Hajime.
“Đừng nhìn ta với ánh mắt ấy”
Bang!
Cậu buông khẩu súng xuống với nụ cười chọc tức trên môi, đầu con quái vật giờ đây tràn ra một chất lỏng màu xanh đặc, nó vùng vẫy một chặp rồi mới chịu gục ngã.
“Giờ thì, Yue cô ổn đấy chứ, có chút khó chịu nào không”
Hajime nhận ra rằng giờ đây trông Yue đã có vẻ rất thoải mái. Tuy vậy, Yue lườm ánh mắt về phía cậu trong khi vuốt lại mái tóc mình.
“Anh…đã bắn…”
“Eh, không phải chính cô đã nói sao”
“…Không chút do dự…”
“Ah cái đó, đến cuối thì tôi đã quyết định nổ súng, tôi thừa nhận đó là mục đích của mình, nhưng mà, không phải Yue cũng đã mặc kệ thôi không hỏi han gì về chuyện đó nữa mà. Thôi được, lần sau tôi sẽ cân nhắc kỹ lại trước khi đưa ra quyết định được chưa.”
“…Tôi bị bong một mảnh da đầu rồi này…chắc là vậy”
“Uh thì, cô có khả năng phục hồi mà? Không có vấn đề gì đúng không”
“Uwaaaauu……”
Yue bắt đầu thụi mạnh liên tục vào bụng Hajime trong khi khuôn mặt như muốn nói “Dẫu có vậy thì anh cũng nên…”. Quả thật cô có nói việc anh nên bóp cò và chính Yue cũng đã tự chuẩn bị cho bản thân mình trong tình huống này. Nhưng có thế nào đi nữa thì Yue cũng là con gái và cô hiển nhiên cũng ấp ủ vô vàn ước mơ kiểu như được giải cứu như một vị công chúa yếu đuối…vậy mà. Cậu ta cũng phải do dự một chút đi chứ. Khi ánh sáng đó lóe lên, cô quả thực muốn than phiền với Hajime ngay lập tức.
Hajime không hề lo lắng chút nào với mấy cú đấm gần như gãi ngứa không mang chút ma pháp cao cấp nào của Yue. Có rất ít ma pháp có thể vượt qua được bức tường bất tử tồn tại trong Yue. Quả thật có chút khó xử khi mà không do dự lúc bóp cò. Dù cho đây có là điều cấm kỵ lớn nhất trong trận chiến đi chăng nữa. Cậu nghiêm đầu cố suy diễn thử tại sao cô ấy lại khó chịu cơ chứ. Yue bĩu môi hờn dỗi trong khi quay bước đi sau khi đánh Hajime không thành.
Hajime thở dài trong lòng, làm sao giải quyết ổn thỏa chuyện này đây, Cậu thà tiếp tục đi bắt nạt con quỷ Man Đà La còn hơn phải chịu cảnh này.