Sau cuộc chiến.
Lúc này trời đã gần trưa, không biết qua bao lâu kể từ trận chiến trước Vân Vũ mơ màng tỉnh dậy. Hắn thấy bản thân đang ở trong một chiếc lều được dựng tạm, kế bên hắn là muội muội Vân Nhi đang ngủ say.
Vân Vũ đoán có lẽ đoàn trưởng đã cho dừng lại để chăm sóc, kiểm tra thương thế cho binh sĩ cùng đánh giá thiệt hại từ trận chiến xong mới tiếp tục lên đường. Sau khi đảm bảo muội muội không có bị thương gì, Vân Vũ mới an tâm bước ra ngoài.
Ngoài lều của Vân Vũ ở ra thì xung quanh còn có bốn cái lều khác, xung quanh trại chỉ có khoảng bảy- tám lính gác chắc là đang thay nhaug tịnh dưỡng trong mấy lều còn lại. Dò hỏi một hồi Vân Vũ mới biết bản thân đã ngủ một mạch hai ngày. Cuộc chiến tuy khốc liệt nhưng may mắn không có thương vong quá lớn.
Đám trẻ cùng Mạnh Xuyên thì đang điên cuồng tu luyện một bộ Quyền pháp hoàng giai sơ cấp võ kỹ, bộ võ kỹ này được lão trưởng thôn gửi về cho bọn hắn tu luyện, Vân Vũ lúc đó đang ở ngoài thôn nên không biết.
Dường như đã có lệnh từ trước, Vân Vũ vừa bước ra ngoài được một lát thì thấy đoàn trưởng Triệu Nam Phong đang tiến đến chỗ hắn.
"Tiểu tử, đã tỉnh rồi à. Cơ thể có gì không thoải mái không?"
Triệu Nam Phong chưa tới đã từ xa hỏi lớn, tâm trạng có vẻ là rất tốt, cũng đã không còn mặc giáp nữa mà chuyện sang một bộ thường phục, khi chất khác hoàn toàn với đoàn trưởng với khuôn mặt nghiêm nghị mà Vân Vũ thấy trước đây.
Vân Vũ cũng đã coi qua thông tin của vị đoàn trưởng này, mới hai mươi sáu tuổi, tư chất tứ phẩm có thể xe là nhân tài đáng bồi dưỡng. Gia đình cũng làm quan trong triều nên từ nhỏ đã xác định vào quân đội phục vụ quốc gia.
"Vâng đã khỏi rồi. Đa tạ đoàn trưởng, cùng các vị binh sĩ đã chiếu cố thời gian qua".
Vân Vũ đáp, trong lòng thật sự cảm kích những người binh sĩ này. Dù chỉ là nhiệm vụ, nhưng vào hiểm cảnh như thế mà vẫn bảo vệ bọn hắn thì thật hiếm thấy. Dù sao bọn hắn chỉ là đám nhóc ở nơi thôn hẻo lánh chả chứ chả phải con cháu của đại nhân vật gì, không đáng để họ đem mạng ra cược như vậy.
Triệu Nam Phong nghe vậy liền vui vẻ nói:
"Trải qua một lần sinh tử thì chúng ta đều có thể coi là anh em rồi, có gì phải khách sáo như thế. Sau này bình thường không cần câu nệ cứ gọi ta một tiếng Triệu đại ca là được, lại nói không nhờ có người thì bọn ta dù có hoàn thành nhiệm vụ thì cũng đánh mất hết mặt mũi rồi".
Vân Vũ nghe xong tâm trạng cũng tốt lên, hàn huyên cùng đoàn trưởng vài câu thỉnh thoáng ánh mắt lại đưa về phía đám trẻ đang luyện tập, Vân vũ chính là đang lo lắng cho đợt khảo thí sắp tới. Triệu Nam Phong là người tinh ý, sau khi quan sát Vân Vũ một hồi cũng đoán ra được phần nào suy nghĩ của Vân Vũ liền nghiêm túc đánh giá:
"Ngươi lo lắng cũng phải thôi, trong đám nhóc đó trừ Mạnh Xuyên và Vân Nhi có tư chất khá tốt chắc chắn sẽ được một tông môn nào đó thu nhận ra thì những đứa còn lại chỉ có thể thi vào quân đội, mà theo ta quan sát đám nhóc đó sẽ có hơn một nửa sẽ rớt".
Nghe xong phần "hơn một nửa sẽ rớt" khiến Vân Vũ giật mình một cái, tuy hắn đã đoán được phần nào kết quả sẽ không khả quan cho lắm nhưng không ngờ lại được "người trong nghề" đánh giá thẳng thừng như thế.
Như chưa thoát khỏi cú sốc Vân Vũ ngẩn ngơ hỏi:
"Triệu đại ca thật sự nghĩ như vậy sao?".
Triệu Nam Phong phì cười trước biểu cảm ngớ ngẩn của Vân Vũ, nhưng cũng không châm chọc chỉ chậm rãi giải thích:
"Nếu là đợt khảo thí lần trước, thì đám trẻ này hoàn toàn có khả năng đậu nhưng tiếc là từ đợt khảo thí lần này trở đi độ khó của nó đã được nâng cao lên hơn một so với trước một chút".
Vân Vũ cẩn thận suy nghĩ, hắn cũng lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Có lẽ là liên quan đến việc được đất nước mới được thăng lên trung đẳng.
Triệu Nam Phong thấy biểu cảm suy tư của hắn, cũng không giấu diếm gì liền nói tiếp:
"Tiểu đệ người ta thấy cũng thông minh biết các quốc gia bậc thấp phải công nạp một lượng tài nguyên, mỗi năm cho các quốc gia cao hơn để bảo toàn lãnh thổ, dẫn tới Thiên Thủy Quốc ta thời gian trước không đủ tài nguyên tu luyện, đành phải lấy số lượng bù chất lượng. Tuy nhiên về lâu dài, thì chất lượng mới là thượng sách.
Được thăng lên trung đẳng đồng nghĩa với việc nước ta đã có thêm một lượng không nhỏ tài nguyên tu luyện đồng thời kẻ địch cũng hùng mạnh hơn.Nhờ nguồn tài nguyên thêm này, hoàng đế đã tính toán và đưa ra độ khó tuyển bình nhằm giảm quy mô quân đội để dồn tài nguyên đủ cho những tinh binh nâng cao cảnh giới".
Tuy đã dự đoán từ trước, nhưng Vân Vũ xem ra bản thân còn đánh giá thấp độ khó của lần khảo thí này. Hết cách Vân Vũ cũng mặt dày hỏi thăm vị trưởng đoàn một chút.
"Vậy không biết Triệu đại ca chỉ giáo cho tiểu đệ này mở mạng tầm mắt một chút được không?"
Triệu Nam Phong mặt hơi trầm xuống nhưng cũng không từ chối trả lời:
"Đệ có vẻ thông minh như vậy nên chắc đã biết rồi nên ta nói thẳng, lần này tuyển chọn tiêu chuẩn tối thiểu là tư chất Tam Phẩm, thêm nữa khác với tông môn quân đội còn có tiêu chuẩn phụ là kỹ năng thực chiến, người đủ Tam phẩm sẽ được thả vào khu vực phụ hợp với độ tuổi để săn giết yêu thú".
Vân Vũ cẩn thận nghiền ngẫm từng lời nói của Triệu Nam Phong, được một lát Vân Vũ mới nhận ra được tí ý đồ trong lần khảo thí này. Khuôn mặt từ suy tư, dần biến đổi sang hứng thú. Lập tức hỏi lại:
"Khoan đã vừa này huynh nói là theo độ tuổi ?".
Tất cả biểu cảm của Vân Vũ đều được Triệu Nam Phong thu vào trong mắt, thấy Vân Vũ hỏi như vậy vị đoàn trưởng cũng gật đầu đắc ý nói:
"Sao nhận ra rồi hả? Tư chất là yêu cầu để tham gia khảo thí thôi, sau đó ngươi vẫn phải theo kịp tiến độ tu luyện trung bình của tư chất đó. Làm như vậy để đảm bảo "tuổi tác tu luyện". Trong đám nhóc đó đa phần cũng chỉ tới chuẩn tư chất tam phẩm nên tốc độ có lẽ sẽ thua một chút so mức trung bình, hay những người tu luyện muộn cũng vậy. Dù sao Luyện thể sơ kỳ mới cũng không mạnh bằng luyện thể sơ kỳ kỳ cựu".
Luyên thuyên một hồi, Triệu Nam Phong mới ý thức mình nói hơi quá, nhìn Vân Vũ hơi áy náy một rồi nhanh chóng "chữa cháy":
"Mà đệ cũng không phải lo, chỉ cần tới Luyện thể đỉnh phong chắc chắn sẽ được vào quân đội, không kể tuổi tác tư chất. Lão sư đệ chắc cũng an bài cho ngươi cả rồi phải không?"
Vân Vũ mỉm cười gật đầu ngầm thừa nhận, thì lúc này Mạnh Xuyên cũng đã nghe tin hắn tỉnh dậy đã vội vàng chạy tới. Vừa đến liền xổ một tràng câu hỏi:
"Đại ca, huynh tỉnh rồi à? Trong người thế nào rồi? Đã khỏe hết chưa?".
Vân Vũ còn chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng thút thít của tên đó.
"Đệ xin lỗi, rõ ràng đã hứa bảo vệ huynh, vậy mà lúc đó ta lại sợ hãi chẳng thể làm được gì? Nếu không huynh đã không bị thương như thế này rồi?".
Nghe xong Vân Vũ cũng bật cười trách móc:
"Khóc lóc cái gì? Đại ca ta lớn hơn người một tuổi thì gan hơn người phải rồi? Lại nói nhờ đệ bảo vệ đám trẻ chúng ta mới yên tâm đánh cướp, sao lại nói không giúp gì được?".
An ủi đệ đệ vừa xong thì bên kia muội muội tỉnh lại không thấy hắn cũng khóc rống lên, phải đến khi thấy hắn đi lại mới chịu nín dần:
"Ca ca, muội sợ huynh đi mất, huynh đi có đi bỏ muội mà".
Vân Vũ ôm cô bé, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi:
"Vân Nhi ngoan, ca ca đây rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa.."
Phải đến tối cô bé nghe Vân Vũ kể chuyện một hồi mới vui vẻ trở lại. Tối đến Vân Vũ lại như cũ nằm suy nghĩ lung tung. Hắn đã quyết sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện nguy hiểm kể từ lần ở Hắc Sâm Lâm, nên mấy tháng tiềm tu trong rừng hắn chỉ loanh quanh ở chỗ an toàn, nhưng lần này nghĩ đến an nguy của đệ muội, khi thấy có hi vọng hắn không chần chừ liền lao ra đánh đám thảo khấu, may mắn là kế hoạch thành công.
Sáng hôm sau, vì Vân Vũ đã tỉnh lại nên Triệu Nam Phong quyết định nhổ trại tiếp tục hành trình, quân lính bị thương cũng đã đi lại bình thường. Lần này hắn đã cho gia tăng cảnh giác tốc độ vì thế cũng chậm lại không ít.
.........
Bốn tháng năm ngày sau, vào xế chiều đoàn hộ tống cuối cùng đã nhìn thấy xa xa Quốc đô của Thiên Thủy Quốc, tuy tốc độ có giảm lại một chút nhưng may mắn là khoảng thời gian sau bọn hắn không hề gặp bọn cướp hay yêu thú tập kích nào.
Cảnh tượng trước mắt khiến bọn Vân Vũ đều ngây người ngạc nhiên, bọn hắn đã đến trước hơn một tháng nhưng xung quanh thành đã đông nghịt người chiếm chỗ, dựng trại chờ ngày diễn ra khảo thí, nhiều đến mức phải cỡ ba- bốn trấn Hương Thủy mới chứa hết, đấy là còn chưa kể, Quốc đô cũng đã lớn hơn trấn Hương Thủy đến bảy- tám lần.
Vân Vũ đã tận mắt thấy qua thành nhỏ, đọc qua mô tả của Quốc đô, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thế giới quan của Vân Vũ vẫn như thế bị phá vỡ. Vân Vũ còn đỡ một lát liền lấy lại tinh thần, còn đám Vân Nhi Mạnh Xuyên thì trực tiếp dại ra, kêu gì cũng không nghe nữa. Không tính kiến trúc bên trong, riêng diện tích thôi cũng khiến người quê như bọn hắn ngây ngốc rồi.
Triệu Nam Phong thấy bọn Vân Vũ như vậy cũng không nhịn bật cười rồi lên tiếng nhắc nhở:
"Này này tỉnh lại, ta phải đi tìm chỗ đóng trại nữa".
Bọn nhóc nhanh chóng bị kéo vệ thực tại, nhưng vẫn còn ngơ người lẳng lặng đi theo quân lính, riêng Vân Vũ lúc này mới dò hỏi Triệu Nam Phong:
"Triệu đại ca, năm nào cũng đông như thế à? Phải cỡ bao nhiêu người vậy?".
Như liệu Vân Vũ sẽ hỏi, Triệu Nam Phong nhanh chóng đáp:
"Phải mấy trăm vạn người tham gia khảo thí. Nếu tính luôn người thân, người hộ tống thì con số có thể lên tới mấy ngàn vạn người. Cái các ngươi nhìn thấy chưa đủ đâu, ngày sau chắc chắn sẽ có thêm người tới nữa đó, cho nên ta mới bảo là phải chiếm chỗ".
Cuối cùng đoàn xe cũng kiếm được một chỗ khá tốt, xung quanh cũng là những người ở vùng ngoại thành như bọn hắn, nên nhanh chóng hai bên đã nhanh chóng kết bạn với nhau. Khi mọi chuyện ổn thỏa, Vân Vũ liền lệnh cho Mạnh Xuyên và Vân Nhi tiếp tục tu luyện, theo như trong Thông thiên sách với năm viên đan còn lại của mỗi người đã thừa để cả hai có thể chân chính nâng cao tư chất lên một phẩm.