Chương 10: Đánh thảo khấu

Sáng sớm, trời chỉ mới tờ mờ sáng nhưng người dân trong thôn ai nấy đều đã thức dậy, mọi người tập trung mở một bữa tiệc chia tay nho nhỏ để tiễn đám trẻ trong thôn đến kinh thành, tất nhiên là Cơ Vân Vũ cũng tham gia.

Buổi tiệc cũng không quá cầu kỳ, chỉ nấu vài món đơn giản để mọi người ăn sáng quây quần bên nhau, sau đó là mấy lời dặn dò cùng đồ đạc của phụ huynh đưa cho con cái, không khí rất vui vẻ. Bên này Xuyên mẫu, tay đưa ba gói đồ cho ba người, bà chỉ dặn dò vài câu ngắn gọn nào là "Hai đứa phải nghe lời Vân Vũ, đừng có quậy phá", "Mạnh Xuyên đừng có phá phách, nhớ nghe lời Vân Vũ" hay "Ngươi đó liệu mà chăm sóc muội muội cho tốt, đừng có việc gì cũng sai đại ca con làm giúp"...

Xuyên mẫu càng nói, khuôn mặt Mạnh Xuyên càng tái lại, cuối cùng cũng không nhịn được liền phản bác:

"Mẹ, con đúng là hơi ham chơi một chút nhưng mà cũng không tệ đến mức mẹ mô tả chứ"

Mạnh Xuyên vừa dứt lời, Xuyên mẫu liền như cá gặp nước, thuận thế chất vấn:

"Thấy chưa, ta lo lắng có thừa đâu, tiểu tử ngươi nói một câu liền cãi lại hai ba câu, nếu ngươi ngoan ngoãn lên một chút thì ta có cần phải khổ tâm đến như thế không ?"

Cãi không lại, Mạnh Xuyên liền hướng ánh mắt cầu cứu đến hai người đang đứng nhìn hắn cười tít cả mắt:

"Đại ca, huynh nói gì giúp đệ đi".

Nghe Mạnh Xuyên cầu cứu, Vân Vũ cũng vui vẻ đáp ứng Xuyên mẫu:

"Vâng con sẽ chăm sóc đệ đệ và muội muội thật tốt. Người cứ yên tâm".

Mắt thấy khuôn mặt hài lòng của Xuyên mẫu, Mạnh Xuyên chính thức nhận thua, hắn bắt đầu nghi hoặc không biết mình có phải con ruột hay là được nhặt ở đâu đó về hay không.

Phải tới lúc khi đoàn xe đã chuẩn bị lên xong, trưởng đoàn lên tiếng thông báo lên đường thì cuộc trò chuyện mới chấm dứt, bầu không khí tuy có hơi khựng lại một chút nhưng thủy chung vẫn là cảm giác mong chờ vì tương lại, có chăng chỉ điểm thêm tí nỗi nhớ nhung cùng lo lắng mà thôi.

Đoàn xe có tổng cộng ba chiếc, may mắn là ba huynh muội bọn hắn được độc chiếm hoàn toàn một chiếc, như vậy cũng thuận lợi cho việc giữ bí mật chuyện nuốt đan tu luyện của Mạnh Xuyên và Vân Nhi.

Phụ trách bảo vệ đoàn xe gồm mười lăm quân lính mặc quân phục Thiên Thủy Quốc đều là Luyện Thể đỉnh phong riêng đoàn trưởng đã là tu sĩ Khai Mạch sơ kỳ, tất cả đều quân lính dưới trướng được lão trưởng thôn cử đến bảo vệ an toàn cho bọn hắn, nghe thế thì chắc lão cũng giữ chức vụ nào đó trong triều đình, Vân Vũ có lẽ là cỡ đội trưởng binh đoàn nhỏ.

Như để làm an lòng những bậc cha mẹ đoàn trưởng cũng lên tiếng trấn an:

"Mọi người đừng lo lắng, là người được đội trưởng giao nhiệm vụ bảo vệ đám trẻ, ta hứa dù có phải hi sinh tánh mạng cũng sẽ đưa đám trẻ đến kinh thành đầy đủ, không một vết xước".

Đoàn xe khởi hành dần đến kinh thành, khung cảnh thôn nhỏ dần rồi mất hút khỏi tầm mắt, muội muội Vân Nhi ánh mắt cũng dần ngấn lệ, dù sao lúc mười hai tuổi mới rời thôn Vân Vũ cũng rất quyến luyến, huống chi muội muội còn nhỏ như vậy. Mà lần rời thôn này không như hắn có dự tính sáu tháng sẽ quay về, lần này đi nhanh thì bị rớt cũng tầm một năm mới về, chậm thì mười năm, hai mươi năm,.. chắc mới có dịp quay trở về.

...........

Đã qua một tuần kể từ lúc khởi hành, lúc này mọi người cũng phần nào thích nghi được với hoàn cảnh xung quanh. Trời cũng đã điểm giờ trưa, Vân Vũ đang ngồi tu luyện trong xe, tuy cảnh giới Luyện Thể đòi hỏi luyện tập kết hợp kết hợp tu luyện để đạt hiệu quả tốt nhất nhưng do đang trên đường nên hắn cũng không tiện lắm, chỉ có thể chầm chậm dùng linh khí vừa bào, vừa ép tạp chất ra ngoài.

Bên cạnh Vân Vũ là đệ đệ Mạnh Xuyên cùng muội muội Cơ Vân Nhi cũng đang nỗ lực luyện hóa phần tư chất đan theo lệnh của Vân Vũ, nhất quyết phải luyện hóa hết đám đan dược này trước khi tới kinh thành tuyệt đối không được lười biếng, hai người cũng rất vâng lời không trễ nải bằng chứng là một tuần nay bọn họ đã luyện hóa hết ba viên, tuy nói đan dởm này của hắn hiệu quả có kém nhưng tốc đó đó có thể coi là rất nhanh rồi.

Mấy đứa trẻ khác có lẽ cũng an tĩnh tu luyện, có lẽ là do ảnh hưởng của ba người Vân Vũ nên cũng quyết tâm đạt được thành tích trong kì khảo thí. Nhìn bọn trẻ như vậy hắn cũng thấy vui vẻ, đám trẻ này tương lai dù gia nhập tông môn, quân đội hay trở về đều có thể giúp thôn ngày càng phát triển.

............................

Hai tháng kể từ lúc khởi hành, đang lúc Vân Vũ nghĩ tưởng cuộc sống trên xe sẽ trôi qua một cách bình yên cho đến lúc tới nơi thì đoàn xe bất ngờ bị một nhóm thảo khấu tập kích.

Gần trưa, Vân Vũ vẫn đang tu luyện như thường ngày thì bất ngờ xe ngựa bỗng dừng lại đột ngột, bên ngoài còn nghe thấy tiếng "vút" "vút" có lẽ là của mũi tên bắn tới cùng mệnh lệnh của đoàn trưởng:

"Có địch tập kích, tất cả mau vào đội hình, sẵn sáng nghênh địch, nhất quyết không được để bọn ác tặc này đến gần đám trẻ".

Đoàn lính rất thuần phục, nhanh chóng xếp thành đội hình vòng tròn bao quanh xe ngựa trước mặt là những tấm khiên khá to, dùng để chặn tên là vô cùng hiệu quả, ở giữa là đoàn trưởng bảo vệ ở trung tâm nơi nhưng tấm khiên không che chắn tới tạo nên một màn phòng thủ tương đối chắc chắn. Quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi, mượt mà chứng tỏ đây không phải lần đầu họ đối mặt với tình huống này.

Mắt thấy mũi tên do đám thuộc hạ bắn ra không có kết quả tên thủ lĩnh hơi mất kiên nhẫn trực tiếp ra lệnh tiến lên đánh giáp lá cà với đoàn bảo vệ. Cũng không quên hù dọa:

"Để lại xe ngựa cùng đồ đạc, bọn ta có thể tha mạng cho các ngươi cùng đám người khác trên xe".

Bọn cướp có tổng cộng ba mươi người có yếu nhất cũng là Luyện Thể hậu kỳ, tên thủ lĩnh có vẻ cũng chỉ mới là Luyện Thể đỉnh phong nhìn sơ qua bên quân lính hoàn toàn có thể chiến thắng, tu sĩ Khai Mạch Sơ Kỳ hoàn toàn có thể một chấp mười Luyện Thể đỉnh phong, Luyện Thể đỉnh phong lại có khả năng cầm chân hai ba Luyện Thể hậu kỳ.

Nhìn qua lực lượng hai bên khá đồng đều, thậm chí bên quân bảo vệ còn có vẻ nhỉnh hơn nên việc giành chiến thắng là hoàn toàn có thể. Tuy nhiên điều đó chỉ đúng khi nhiệm vụ hai bên là đánh nhau tới chết nhưng đây là nhiệm vụ bảo vệ, khi chiến đấu quân đội không thể tập bảo vệ bọn Vân Vũ hoàn toàn được thành ra nếu giao tranh bây giờ, người gặp nguy hiểm nhất chắc chắn chính là bọn hắn.

Đoàn trưởng cũng hơi có vẻ lưỡng lự, y có vẻ cũng đã đánh giá được tình hình hiện tại. Đang lúc không biết phải làm thế nào thì tiếng Vân Vũ bỗng vang lên:

"Mười phút, tôi có thể bảo vệ đám trẻ mười phút, nhiêu đó thời gian có đủ không ?".

Đoàn trưởng hơi bất ngờ liên quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa đầu tiên nơi phát ra tiếng nói, giọng nói có vẻ là của tên lớn nhất trong đám trẻ. Khoan hả nghĩ đến chủ nhân của câu nói đó là ai, có thật hay giả, thì lời chào mời này chính xác là có sức hấp dẫn lớn với hắn.

Nếu chấp nhận lời đám thảo khấu thì tuy có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dù hắn đã chọn đúng thì chắc chắn cũng sẽ bị gắn mác yếu đuối chưa đánh đã chạy, danh dự bản thân sẽ bị tổn hại. Còn lại nếu nghe theo tên bí ẩn trong xe thì sẽ là một canh bạc lớn, thắng hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa có được danh dự lẫn danh tiếng, còn thua đơn giản là mất trắng. Tuy nhiên con người hắn hoàn toàn từ khi nghe lời đề nghị bí ẩn cũng đã xác định lựa chọn của bản thân rồi:

Ngửa mặt cười lớn đoàn trưởng không chần chứ đáp ứng:

"Được, hảo tiểu tử mười phút thì mười phút. Triệu Nam Phong ta giao uy tín, danh vọng lẫn sự nghiệp cược hết cho ngươi. Toàn quân tấn công".

"Tiến lên.."

Vừa nghe lời tuyên chiến hai bên cũng không chần nữa mà lao thẳng vào nhau.

Bên này Vân Vũ đã tập hợp xong đám trẻ trong xe, hắn móc ra bốn bộ ám khí bằng tên hình. Mỗi bộ to cỡ bằng ba lần bắp tay người trưởng thành, có ba chốt kích hoạt để bắn tương ứng với ba mũi tên tất cả đều là do bản thân Vân Vũ nâng cấp, chế tạo. Sát thương thứ vũ khí này hoàn toàn đủ để gây thương tích, thậm chí giết chết một tên Luyện Thể bất kì.

Luyện Thể Cảnh tuy sức mạnh, cường độ, độ cứng cáp của thân thể đều hơn người bình thường nhiều lần nhưng thủy chung vẫn là chiến đấu bằng quyền cước vũ khí thông thường, hoàn toàn có thể bị thương bởi vũ khí bình thường. Đó cũng là chênh lệch sức mạnh rõ rệt giữa tu sĩ Khai Mạch Cảnh và người Luyện Thể Cảnh.

Đám trẻ lúc này đều run rẩy lo sợ, nằm rạp xuống chỉ biết nghe lời Vân Vũ, chỉ có Vân Nhi cũng chỉ đỡ hơn một tí, may mắn là còn có Mạnh Xuyên cũng gần tuổi hắn, tên này lại thường theo người trưởng thành trong làng ra ngoài săn giết yêu thú nên tự nhiên đối mặt với tình huống này cũng khá bình tĩnh.

"Đám ám khí này cho ngươi, khi thấy kẻ đích nhắm thứ này về phía hắn rồi rút chốt tên sẽ được ra. Ngươi ở yên trong này bảo vệ mọi người. Ta ra ngoài xem tình hình thế nào".

Giao đám trẻ cho Mạnh Xuyên xong, Vân Vũ đeo một nửa số ám khí trên người phóng ra ngoài. Hắn muốn quan sát tình hình bên ngoài, dù sao nhìn thấy hành động đối phương thì sẽ chủ động hơn là ngồi trong xe đợi người đến giết.

Hai phút trôi qua Triệu Nam Phong cuối cùng đã giết được một tên, đồng thời cũng có vài tên thảo khấu đã xuyên qua được hàng phòng thủ của quân bảo vệ tiến đến chỗ bọn hắn. Mục tiêu có lẽ là bắt giữ bọn hắn để ép quân đội đầu hàng. Vân Vũ thấy hai tên đã tiến vào bên trong thì hắn liền lẩn trốn vào đám đông tìm vị trí thích hợp tiến hành ám sát.

"Phập Phập Phập"

Ba mũi tên bắn ra một cái cắm thẳng vào đầu tên thứ nhất, hai mũi còn lại ghim thẳng vào tay tên còn lại khiến hắn đau đớn ngã lắn ra đất, Vân Vũ cũng không chần chừ thuần phục tiến tới cắt đứt cổ họng tên đó rồi nhanh chóng lẩn vào trong đám đông, tất cả mọi thứ đều diễn ra vô cùng nhanh chóng, mượt mà cộng với việc mọi người khác đang tập trung chiến đấu nên hầu như không ai có thể thấy được hành động của hắn.

Riêng đoàn trưởng Triệu Nam Phong vô cùng bất ngờ, tuy nói hắn đánh thẳng tay nhưng thủy chung cũng không có cách nào rời mắt khỏi chiếc xe tập trung đám trẻ, khi thấy Vân Vũ một mình bước ra hắn lờ mờ đoán được cậu là chủ nhân của lời đề nghị đó. Nhưng việc diễn ra sau đó mới khiến hắn thật sự bất ngờ một tên Luyện Thể sơ kỳ vậy mà giết được hai tên Luyện Thể hậu kỳ, tuy không đánh trực diện nhưng điều đó cũng đủ để chứng minh tên nhóc đó không phải là nói chơi cho vui.

"Tiểu tử, thú vị lắm. Qua được trận ngày, ta sẽ bồi người một bữa hoành tráng".

Như thể an tâm, Triệu Nam Phong chính thức tập trung hoàn toàn với cuộc chiến, hắn điên cuồng đánh tới bộc phát hoàn toàn thực lực của Khai Mạch tu sĩ, tay chưởng ra một quả cầu lớn đánh bay một Luyện Thể đỉnh phong, một đao trảm tới liền chia Luyện Thể hậu kỳ thành hai nửa.

Tám phút trôi qua tổng cộng đã giết được mười ba tên thảo khấu, Triệu Nam Phong giết mười một, Vân Vũ giết hai, quân bảo vệ nhiệm vụ cầm chân là chính nên toàn là đánh với hai ba tên thành ra bảo toàn được mạng là giỏi lắm rồi. Lúc này phía khác cũng có bốn tên thảo khấu đang xông thẳng về phía xe ngựa. Vân Vũ liền lên tiếng nhắc nhở:

"Mạnh Xuyên đằng sau có bốn tên đang tiếng tới, sử dụng hết đừng tiếc".

"Vâng, đại ca".

Mạnh Xuyên nghe xong cũng vô cùng bình tĩnh đáp rồi nhanh chóng bắn cả hai bộ ám khi về bốn tên thảo khấu, sáu mũi tên làm ba tên đi trước ngã xuống tạm thời mất khả năng chiến đấu, nhưng tên còn lại như đã cảnh giác tránh được mũi tên rồi tiếp tục lao lên.

Vân Vũ lúc cũng đã trở về trực tiếp lao thẳng đến tên thảo khấu, hắn muốn kéo sự chú ý của tên đó vào người, liên tiếp bắn ra ba mũi tên về phía tên đó, một phát dính ngay tay, một phát sượt nhẹ qua chân, phát còn lại bị tên đó né được nhưng như vậy cũng đủ chọc tức tên đó. Tên thảo khấu hung dữ cầm đao lao thẳng về phía Vân Vũ, cả tốc độ, sức mạnh của tên đó đều hơn hẳn Vân Vũ khiến hắn chỉ có thể lui về liên tục tránh né.

Thực lực chênh lệch thấy rõ, nếu không nhờ kinh nghiệm chiến đấu trước đó hắn đã chết mấy lần rồi, tuy nhiên khắp người Vân Vũ cũng chi chít những vết thương to nhỏ, máu cũng đang chảy liên tục. Lúc này mắt Vân Vũ dần lờ mờ, hắn biết bản thân cũng đã mất khá nhiều máu cứ như vậy là không ổn liền dùng sút sức lực cuối cùng lao thẳng vào người tên thảo khẩu, rồi dùng toàn thân ôm chặt tên đó.

Vân Vũ dùng chút ý thức còn lại ôm chặt, hắn biết bây giờ mà thả ra thì mọi người chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Tên thảo khấu cũng liên tục vùng vẫy, nên Vân Vũ xuống đất, vào thân cây nhưng Vân Vũ nhất quyết không buông. Lúc ý thức sắp biến mất, tuyệt vọng thì Vân Vũ nghe được tiếng cười của đoàn trưởng:

"Tiểu tử thú vị lắm, mau thả tên đó ra, giết xong hắn là chúng ta chiến thắng rồi".

Vân Vũ nghe xong thì cũng buông tên thảo khấu ra hết sức lực ngã nhào xuống đất.

Lúc mơ màng, hắn có nghe loáng thoáng tiếng oán hận của của thủ lĩnh:

"Chết tiệt, tất cả mau chóng rút lui".

Tiếng hô đầy dũng mãnh của đoàn trưởng:

"Mười người ở lại, năm người còn sức chiến đấu theo ta đi truy sát bọn chúng".

Như thể đã an tâm, Vân Vũ chính thức ngất đi.