Chương 6 : Hàn Quang Minh xong đời
Lúc này , Diệp mộ cảm thấy trong đan điền của mình , truyền đến một cảm giác hư thoát không thể ức chế
khi hắn đem đống súng toàn bộ vác đến đây , trong thân thể chân khí đã phi thường hao mòn ,nguyên bản là không còn nhiều chân khí ,hầu như đã tiêu hao không còn.
Lúc sau hàn quang minh muốn bay tới đá diệp mộ , diệp mộ vì né tránh , lại tiêu hao không ít chân khí . hiện tại chân khi trong đan điền cơ hồ đã trống rỗng .
cho nên , hắn dứt khoát té trên mặt đất mà hôn mê .
mọi người tại hiện trường , mỗi một cái không biết nên nói cái gì cho tốt ......bởi vì tình huống phát triển ,hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người .
Diệp mộ không có bị hàn quang minh đá chết , hàn quang minh ngược lại thua lỗ phải trả giá , ngã xuống đất chân còn bị lưỡi lê đâm hủng ......
Sau đó hàn quang minh ôm chân phải , nằm trên mặt đất lăn lộn mà gào khóc thảm thiết , còn diệp mộ lại lăn ra té xỉu .
"làm sao , làm sao chuyện lại biến thành như vậy ? " Chu đào đầu óc loạn thành một đoàn, chuyện đã xảy ra trước mặt đã vượt xa xa dự kiến của hắn, thật không nghĩ tới, diệp mộ thế lại có thể khiêng đến 84 khẩu súng , hơn nữa thời điểm hàn quang minh chỉnh hắn , ngược lại chính mình lại bị lưỡi lê đâm xuyên chân !
nhìn thấy Diệp mộ nằm trên mặt đất , dường như bất tỉnh nhân sự, chu đào đột nhiên cảm thấy căng thẳng, một loại khủng hoảng không nói nên lời xuất hiện ở trong lòng .
Diệp mộ Này, thật đúng là tà môn !
"ai nha , đừng nhìn nữa ! cứu người đi !'' nhìn thấy tất cả mọi người ngây ngẩn cả người , ngược lại Hạ Úy phản ứng đầu tiên , hét lên kêu người đưa Diệp Mặc đến phòng y tế ...
lúc Diệp mộ tỉnh lại , mở mắt nhìn trên đỉnh đầu vẫn là một trần nhà trắng như tuyết.
Còn có y tá trẻ áo xanh.
" Chúng ta thật là có duyên a. " Diệp mộ cười khổ một chút, nói: " Mỗi lần vinh dự bị thương,ta đều khiến ngươi lại phải tới đây.''
" cũng không phải lỗi của ngươi . " y tá trẻ cười xinh đẹp, như là gió xuân thổi qua khuôn mặt, rất đẹp :'' ai bảo thân thể ngươi lại yếu như vậy.''
Diệp mộ nháy mắt tức giận bất bình: " ta , thân thể ta yếu ? ta trẻ trung khỏe mạnh , long tinh hổ mãnh,cái gì dùng cũng tốt ! ngươi lại nói thân thể ta yếu .''
" Không để ý tới ngươi nữa ! " nữ y tá cảm thấy diệp mộ lời nói có nghĩa khác, có chút đỏ mặt , không nói.
Diệp mộ đột nhiên nhớ tới một việc, liền hỏi : "Bệnh viện Các ngươi..... Có hay không tiếp nhận một giáo quan? Bộ dạng cao lớn thô kệch, thoạt nhìn thực không có chỉ số thông minh. "
y tá trừng hắn một cái:'' Ngươi hỏi chính là hàn quang minh đi ! Ta cũng nghe nói một chút chuyện tình của các ngươi , hắn chân bị thương có chút nghiêm trọng,đã được chuyển đến bệnh viện huyện rồi .''
Diệp mộ gật gật đầu, trong lòng có chút áy náy.
Hai chiêu của Hán Quang Minh thoạt nhìn như mất hết lý trí, nếu thật sự rơi vào người hắn, nói không chừng cũng là gãy cả xương, đứt gân, Diệp mộ cũng tức giận nên ném lưỡi lê vào anh ta.
Tuy nhiên, khoảnh khắc lưỡi lê thật sự đâm vào bắp chân của Hàn Quang Minh, diệp mộ cảm thấy trong lòng có chút không đành lòng...... Tuy rằng nhặt được kim đan, nhưng lại không có cái tâm sát khí của một người tu luyện.
. . . . . . . . . thời điểm diệp mộ và y tá nói chuyện , một sĩ quan cũng bước vào phòng bệnh của hàn quang minh
Người sĩ quan này, đồng nhất một bộ quân phục màu xanh cỏ, ăn mặc chỉnh tề, tư thế không hề tức giận và kiêu ngạo.
Hán Quang Minh nhìn thấy sĩ quan này , đột nhiên anh ta muốn bật khóc, giống như đứa trẻ bị đánh tơi tả mà lại gặp được cha mẹ của mình: "Đội trưởng Trương! Đội trưởng Trương ... anh đến rồi!
người được gọi là đội trưởng trương , là người phụ trách huấn luyện quân sự cho sinh viên Đại học Phúc Hoa lần này,Trương Minh Phong. (HTP)
Ở quân đội, hắn cũng là thượng cấp của Hàn quang minh.
Tuy nhiên lúc này đội trưởng Trương cũng không để ý tới tiếng gọi của Hàn quang minh , chỉ đi tới trước mặt anh và hỏi: "Chân của anh khá hơn chưa?"
Hàn quang minh động thử một chút , cảm thấy một trận đau nhói truyền đến ..... Nhất thời,giọng anh đầy nước mắt :'' đội trưởng trương , người nhất định phải làm chủ cho ta ! cái tên tiểu tặc kia , đem chân của ta biến thành cái dạng này , ta cả đời này, đều có thể như vậy mà phế đi ''
Hàn quang minh trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, một đại nam nhân ,lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, thật đúng là làm cho người ta có chút nổi da gà.
đội trưởng Trương mặc kệ anh ta, cau mày nói: "Không nghiêm trọng như vậy. Bệnh viện nói sau này chân của anh sẽ không có vấn đề gì lớn. Chỉ là đau vài tuần thôi.''
Hán Quang Minh lông mày nhíu lại ... Bởi vì hắn đột nhiên cảm giác được Trương đội trưởng dường như hoàn toàn không đứng về phía hắn.
Nghĩ đến đây, Hàn Quang Minh có chút hoảng hốt, trong giọng điệu càng thêm nức nở: "Đội trưởng Trương, trước hết phải chỉnh chết tên tiểu tặc kia ! Hắn đánh gãy chân của ta, công khai mắng chửi ta, thách thức uy quyền của ta." Nếu cứ tiếp tục như thế này thì làm sao đào tạo được, học sinh thì làm sao mà nghe lời được ”.
hắn đem việc này khóc lóc kể lể , quả nhiên là diễn thành nước mắt giàn giụa.
nói đến như vậy , tổng quát cũng được rồi đi !
Hàn quang minh nghĩ , chính mình dù sao cũng là thủ hạ của Trương minh phong , ở trong quân đội cũng đã nhiều năm , hắn nghe được chính mình khóc lóc kể lể, còn có sự thật bị bẻ cong, khẳng định sẽ phi thường phẫn nộ, đến lúc đó. . . . .cái tên tiểu tử diệp mộ, nhất định phải bị chỉnh đến mức sống không bằng chết !
nghĩ đến như vậy , trong mắt hắn hiện lên một tia tàn khốc .
Cũng càng thêm chờ mong mà,nhìn vẻ mặt của Trương Minh Phong,muốn nghe được hắn nói sẽ đi chỉnh chết tên diệp mộ .
Nhưng mà !
Hắn vừa dứt lời!
" Ba! "Chỉ nghe đến một tiếng lớn , chiếc ly trên tay Trương minh phong vỡ nát trên mặt đất . Trong phút chốc, gân xanh của Trương minh phong lộ ra, liền đưa tay phải chỉ vào đầu anh ta, tức giận hét lên: "Hàn quang minh! Ngươi thật sự làm ta thất vọng ! Cùng một học sinh tranh chấp không nói, thế nhưng còn muốn bẻ cong sự thật! mặt mũi của quân nhân chúng ta , đều bị ngươi vứt sạch sẽ ! Ta thật sự là bị ngươi làm nhục ! Thật là xấu hổ! Có một thuộc hạ như vậy!Vốn dĩ không biết bơi nên không cứu người cũng không trách , nhưng rồi lại dùng biện pháp để chỉnh học sinh, thật sự là ghê tởm! Diệp mộ không làm gì sai , ngươi như thế mà lại trực tiếp động thủ ! Ngươi. . .. . . Ngươi . . . . Ngươi. . . . . "
đội trưởng Trương tức giận đến đỏ bừng cả mặt, dựng cả tóc gáy: "Tôi, Trương Minh Phong, đã ở trong quân đội nhiều năm như vậy,đây là lần đầu tiên gặp cảnh giáo viên mang theo nhiều học sinh như vậy kiếm ta để điều tra rõ chân tướng!! Nhìn những việc tốt ngươi đã làm xem !rồi xem lại thái độ của ngươi ... Tiểu đoàn 3 của chúng ta, mặt mũi đã bị ngươi làm cho ô nhục! Nhục nhã! "
Nói xong lời cuối cùng, trương đội trưởng tức giận đến thân mình lung lay, cơ hồ đứng thẳng không xong.
Đích xác, ban đầu, hắn nghe nói Hàn quang minh bị một học sinh làm bị thương , cũng là phẫn nộ vạn trượng, hận không thể lập tức lột da cái tên có gan khiêu chiến với quyền uy của bọn họ, nhưng lúc sau chủ nhiệm Văn phòng Giáo dục của đại học phúc hoa đến tìm hắn .
Chủ nhiệm kia , nói với hắn, hy vọng hắn điều tra rõ chân tướng. . . . . Chuyện này, làm cho hắn thật sự mất hết mặt mũi . . . . . .
sau khi điều tra rõ chân tướng hắn cũng biết, chuyện xảy ra đều do Hàn quang minh gây nên , dù sao cũng là tay chân thủ hạ nhiều năm, hắn không đành lòng làm ra phản ứng quá lớn .
Chỉ muốn đến đây để anh ta thừa nhận sai lầm ...
Ai biết, người này vừa không tỉnh ngộ, lại còn muốn bẻ cong sự thật!
Vì vậy, đội trưởng trương tức giận đến mức không nói được gì.
"Đội trưởng Trương ... à ..." Hàn Quang Minh đang đợi đội trưởng trương nói sẽ chỉnh tên tiểu tử kia , nhưng không ngờ rằng thứ mà anh ta chờ đợi chính là cơn thịnh nộ của đội trưởng Trương.
Trương Minh Phong phẩn nộ lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Hàn Quang Minh lúc này không biết phải nói gì, trái tim như rơi xuống vực thẳm ... Nghĩ đến cậu học sinh đó, nghĩ đến tương lai của chính mình ...
hắn biết rằng tương lai của mình sẽ bị hủy . Chuyện này đủ để trở thành vết nhơ lớn nhất trong quân ngũ của hắn ... Nhìn thấy Tiểu đoàn trưởng đang rất tức giận trước mặt, hắn sợ tới mức không biết phải nói gì.
trong lúc nóng vội, anh không may ngã xuống, chân phải rơi xuống đất.
"Ầm ầm..." (HTP)🦥