Chương 2 : Thời Gian Như Thần Tiên
'' Ngươi đấy , mới vừa tỉnh lại liền quan tâm người khác, chính ngươi đều té xỉu vì kiệt lực , ngươi cũng không trước tiên quan tâm mình một chút " y tá cầm một cái nhiệt kế trực tiếp đưa qua , một bên vừa đo nhiệt độ vừa oán trách , nhưng nàng vẫn là nói :'' cô gái ấy không có chuyện gì , chỉ là uống hơi nhiều nước , phỏng chừng cần khoảng một lúc để tỉnh lại , nếu muốn nàng khôi phục hoàn toàn lại cần phải tốn một chút thời gian nữa ''
Diệp Mộ nga một tiếng nói :'' nếu không có sao thì ta am tâm rồi , ta phải đi đây ....''
'' không thể được , các lão sư đều đã căn dặn ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt '' y tá lo lắng nói '' các bạn học khác cũng nhất trí yêu cầu cho ngươi nhận được điều kiện nghỉ ngơi tốt nhất.....'
Diệp Mộ trợ tròn mắt , bỗng nhiên nghĩ tới một việc....
Hắc!
bản thân phải nằm viện , không phải được phép danh chính ngôn thuận mà khỏi phải đi huấn luyện quân sự sao? đây thật sự là một chuyện tốt .
Ngay sau đó, hắn làm ra một bộ dạng bị ý tá thuyết phục , nói "Được rồi, đã như vậy, ta sẽ nghe lời vậy , tuy rằng nói, ta một lòng nhiệt quyết muốn xong pha sân tập luyện đầy cát vàng kia , nhưng ta nghĩ vẫn nên nghe bác sĩ là tốt nhất !''
'' Đúng rồi! " y tá trẻ cười nhẹ , làm lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ : "Đúng rồi.... Nghe nói là ngươi giống như dùng lăng ba vi bộ mà đạp nước đi bay qua hồ sao , trời ạ ..... chẳng lẽ ngươi có khinh công sao ?''
"Khinh công? Đạp nước bay qua hồ ? "Diệp Mộ không thể không cảm khái lời tồn cũng thái quá đi , lập tức hắn nói: "Ngươi đừng nghe người ta thổi loạn,ta cũng chỉ là có năng lực ở trên mặt nước nhảy vài bước thôi , sau đó liền té xuống nước.... nếu không thân thể ta có thể ướt sao ?"
Tuy rằng hắn cũng muốn nổi bật , nhưng hắn lại sợ long tổ của hoa hạ gì gì đó tới xẻ thịt bắt hắn đi bảo vệ địa cầu .
cô ý tá suy nghỉ , chính xác có vài phần hợp lý , liền nói : " nghỉ cũng đúng nha , lúc ngươi được đưa tới đây cả người ngươi ướt sủng , bất quá ngươi như thế không quan tâm an nguy bản thân mình mà đi cứu người, thực làm cho người ta cảm động."
Diệp Mộ làm ra bộ dạng xua tay , trên mặt lại tràn ngập vẻ đắc chí:'' không nên đánh giá ta cao như vậy ......... trên thực tế ta là người rất khiêm tốn ''
".... "(HTP)
Diệp Mộ lúc này vừa mới bị thương ,đoàn đội của học viện cử người đến thăm hỏi . đi tới là một gã lưng gù , mang kính đen , mặc bộ âu phục có nhiều nếp nhăn , đi theo kế bên là một cô gái một thân đồ rằn ri màu xanh , tóc buộc đuôi ngựa. cô gái lớn lên rất xinh đẹp , con mắt như tranh vẽ , chiếc mũi cao cùng với đôi môi nhỏ nhắn đỏ mộng . Bởi vì mặc bộ đồ có hơi chật nên bộ đồ ôm sát người làm cho chân nàng hiện ra vẻ thon dài thẳng tắp , vừa nhìn khiến cho người ta không khỏi rời mắt .
'' bạn học Diệp Mộ ,Ta đại biểu cho học viện đến hỏi thăm ngươi .'' gã nam mặt âu phục điều chỉnh mắt kính nói ;'' hy vọng người sớm ngày hồi phục .''
người nam này là người huấn luyện phụ đạo Chu Đào , là một nghiên cứu sinh.
Hôm nay bọn học viện nói có nam sinh đạp nước cứu một cô gái , cả học viện đều muốn đến nhìn xem anh hùng , hiện nay đã muốn náo loạn khu huấn luyện ...
Chu Đào là một nghiên cứu sinh , được an bài làm huấn luyện phụ đạo , trên người chịu không ít áp lực , hắn lo mình không thể phục chúng. cho nên. Gặp phải loại chuyện này thật vất vả mới bị huấn luyện viên áp đảo xuống lúc này thấy nguồn gốc của sự việc Diệp Mộ thì sinh ra cảm giác ác cảm — — ngươi cứu người được rồi còn phải thể hiện như thế làm gì ?
Vì thế,khi thấy Diệp Mọ hắn nghiêm nghị nói
Diệp mộ nghe giọng điệu của phụ đạo viên này không được tốt lắm , đây là đến hỏi thăm hay chất vấn hắn ?
Lập tức, hắn nhíu nhíu mày, nói: "Cảm tạ học viện quan tâm, ta ở chỗ này ở chỗ này rất khá,ăn uống rất ngon ''
Chu Đào nghe xong câu này của Diệp Mộ ác cảm trong lòng lại tăng lên , hắn hừ một tiếng , liền tính bỏ đi .
" bạn học Diệp Mộ " Bên cạnh cô gái xinh đẹp thấy tình hình có vẻ căng thẳng nói :'' Hiện tại trường học thực quan tâm đến chuyện này , ngươi thật sự làm một chuyện tốt.''
Diệp Mộ trong lòng mới cảm thấy thoải mái một chút , mà nữ sinh kia nói tiếp ;'' người ngươi cứu cũng là sinh viên của học viện , ta là Hạ Úy hôm nay cùng phụ đạo viên đến đây chính là để thăm ngươi một chút , hy vọng ngươi sớm ngày khỏe lại ''
Chu Đào ở một hừ một tiếng rồi nói ;'' Ngươi cũng phải chú ý thời gian , huấn luyện quân sự cũng là một việc quan trọng , ngươi cũng không thể ở trong bệnh viện suốt ''
Diệp Mộ trong lòng lại có lại có cơn tức nổi lên , Hạ Úy mới cho hắn chút cảm giác ôn hòa , bên này Chu Đào đã làm mất hoàn toàn . vừa muốn phản bác lại , thì bên này Hạ Úy nhíu nhíu mày , nói: "Chu lão sư,bạn học Diệp vừa mới tỉnh lại, hiện tại lại muốn anh ta huấn luyện ,ít nhất cũng phải để hắn khỏe lại chứ ''
Chu Đào thấy mình đem Hạ Úy đến đây, vậy mà giời nàng lại bênh vực cho Diệp Mộ , trong lòng càng thêm mất hứng. Vốn hắn không phải người lòng dạ rộng rãi , hắn tức giận đi ra ngoài .
Diệp Mộ cũng nhíu mày , tại sao lại có phụ đạo viên như thế?
Nhìn thấy phụ đạo viên đi ra ngoài,Hạ Úy bất đắc dĩ lắc đầu , nói với giọng hối lỗi :'' Mấy ngày nay, chu lão sư có thể là gần đây nhiều sự vụ , cho nên ngữ khí không tốt lắm, ngươi cũng đừng để trong bụng .''
Hạ Ùy nói vài câu dễ nghe ,lại là một mỹ nữ nên Diệp Mộ liền hướng nàng cười cười nó :'' tốt, ta đã biết .'' bất quá trong long đối với Chu Đào lại cực kỳ phản cảm.
nói với nhau một lúc , Hạ Úy cũng cáo từ , rất nhanh đã tới buổi cơm chiều .
Vừa mới cơm nước xong xuôi liền có một nhóm sinh viên tiến vào để thăm hỏi Diệp Mộ , hơn nữa có nhiều người hỏi hắn sự tình việc đạp nước phi hành ..... Diệp Mộ đương nhiên không thể nói chính mình trên người có kim đan, cũng chỉ có thể tìm lý do khác , nói chính mình trước kia có luyện qua .... Nhưng chỉ có thể bước được vài bước , bằng không cũng sẽ không tới giữa hồ mà bị té.
Các học sinh nửa tin nửa ngờ rồi rời đi , chỉ còn lại mấy người trong ký túc xá của hắn ở lại .
phòng ký túc xá Diệp Mộ ở có bốn người , hiện tại đang vây quang hắn .
nhóm người đối với năng lực của hắn cực kỳ kinh ngạc . Diệp Mộ Đang pha trò đùa .
'' Các ngươi đi ra ngoài trước , người bệnh cần tĩnh dưỡng '' một ý tá bận đồ màu xanh đi vào đuổi đám người đi ra .
'' các ngươi giử ta lại, cái tên tiểu tử này chính là đang sống như tiên đi'' thấy như vậy trong đám người ở ký túc xá một người rất béo là Mã Phi lập tức bất bình đứng lên :'' ngươi không cần phải đi huấn luyện , còn có mỹ nữ hầu hạ bên người ..... Điều này làm cho anh em chúng ta sao mà chịu nổi , sao mà chịu nổi ''
Diệp Mộ trong lòng vui vẻ , ở ngoài mặt lại làm bộ công chính nghiêm minh nói :'' các ngươi , còn không đi ra ngoài không nghe bác sĩ nói sao ? ta hiện tại là người bệnh cần phải tĩnh dưỡng , tĩnh dưỡng đấy có biết là có có ý tứ gì không ? "
các huynh đệ không thể làm gì khác hơn là bất bình đứng lên, trước khi đi đương nhiên không quên tặng cho Diệp Mộ ngón tay giữa .(HTP) 🦥