Quả nhiên đúng với dự đoán, Trình Liệt ở trước mặt Du Ca mang dáng vẻ yên lặng thế nhưng cái sự không động tĩnh ấy còn đáng sợ lẫn ghê gớm gấp vạn lần cả khi tức giận, hiểm khí vờn quanh đuôi mắt còn tia nhìn bén ngót nếu có thể tựu trung thành một thanh đao thì đã chém ngọt đứt lìa chiếc cổ của nàng rồi. Hắn mặc áo khoác bào gấm màu đỏ hung, bụi đất bám li ti trên đó tạo nên phong trần khí phách, bên trong không mặc y phục để lộ khuôn ngực tráng kiện màu nâu đồng, dưới có lớp băng trắng quấn ngang bụng loang chút máu do vết thương.
Trình Liệt ngồi trên ghế tướng soái với dáng người hơi khom và hai tay chống xuống hai đầu gối, trông dáng ngồi thì rất nhẹ nhàng mà cảm giác tâm khí xung quanh lại nặng nề vô cùng. Ban nãy đang cùng Tần Chinh và binh sĩ bàn chuyện dàn binh, hắn nghe có người chạy vào báo hoàng hậu thân chinh đến doanh trại, nét mặt lập tức sa sầm như không tin vào điều vừa nghe. Chẳng cần phải đợi kiểm chứng vì không quá lâu, một thân ảnh áo lụa màu đỏ nhanh chóng đi vào, phải biết rõ bản thân làm chuyện khi quân vậy mà Du Ca còn bình thản nhìn hắn rồi hành lễ.
Tại sao nàng lại đến đây?
Cuối cùng Trình Liệt cũng cất tiếng, âm sắc nghe rõ ràng xem chừng còn sắc hơn chân mày mũi kiếm kia. Trái ngược với vẻ hàn khí lạnh lẽo từ quân vương, Du Ca chậm rãi quay qua Tần Chinh, từ tốn yêu cầu: "Bản cung có chuyện cần nói với hoàng thượng, Tần tướng quân có thể ra ngoài chốc lát". Tần Chinh đưa mắt nhìn thánh thượng đang trầm mặc, chẳng thấy người nói gì thêm đành vâng mệnh hoàng hậu mà cùng binh sĩ lui ra ngoài lều. Bấy giờ Du Ca mới tiến đến chỗ Trình Liệt, chẳng rõ là không thấy hay không để tâm biểu hiện lạnh lẽo in hằn trên khuôn mặt góc cạnh ấy, khẽ khàng chạm tay vào vết máu nhạt màu trên lớp băng trắng quấn quanh bụng cường tráng, cảm nhận cơ bụng bên trong co rút một chút.
Vết thương của hoàng thượng đã đỡ hơn chưa?
Nàng chưa trả lời câu hỏi của ta, vì sao lại đến đây?
Chàng xem, phải cẩn thận đắp thuốc nếu không vết thương sẽ trở nặng.
Trình Liệt thấy Du Ca nàng càng ngày càng to gan rồi, đừng nói bản thân ỷ vào chút quyền hành hoàng hậu mà nàng xem thường lời nói vạn trượng từ đế vương. Chẳng những bỏ qua lệnh phạt cấm túc, nàng còn không màng trả lời câu hỏi từ hắn, chưa hết ngón tay thon dài kia dù mềm mại mà sao chạm vào vết thương gây thốn một cách khó chịu, hắn nhịn không được liền cầm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, dứt khoát nhìn nàng và chờ đợi lời đáp ổn thoả. Hắn vừa hành động vừa dùng ánh mắt, Du Ca biết không thể làm lơ được nữa, mới điềm nhiên nói:
Ta hay tin truyền báo về chàng bị thương cũng như tình hình hiện nay của trận chiến nên không an tâm mà phải đến đây.
Đánh trận bị thương là lẽ đương nhiên, ta không cần nữ nhân như nàng phải ra đến tận biên cương nguy hiểm này.
Hoàng thượng bị thương, lẽ nào hoàng hậu ta có thể yên tâm.
Thời hạn cấm túc vẫn chưa hết, nàng tự ý rời cung là kháng lệnh.
Ta vừa đến đây cũng đã qua thời hạn cấm túc.
Nàng đừng có xảo biện, thời hạn phải tính từ lúc nàng bắt đầu rời cung.
Rõ ràng Du Ca muốn lươn lẹo nhưng Trình Liệt cũng không nhún nhường.
Thôi được, hoàng thượng đã nói như thế thì ta sẽ hồi cung, thế nhưng chẳng may trên đường trở về xui xẻo gặp phải quân nước Chu thì kể như xong. Nói đi nói lại, bị quân địch giết hoặc chờ chàng hồi cung xử tội ta cũng chẳng có gì khác.
Nàng đang uy hiếp ta?
Là do hoàng thượng không cho hoàng hậu ta đường lui...
Chẳng những ngạo mạn bất chấp, Trình Liệt còn thấy Du Ca miệng lưỡi chẳng rõ trở nên sắc bén từ khi nào, ngay cả đế vương mà nàng cũng dám mang mạng sống của mình ra mặc cả, cộng thêm việc kháng lệnh thì hắn đủ sức cho nàng bay đầu. Nhưng điều Du Ca nói khiến hắn không thể không suy tính, nàng đến được đây đã liều lĩnh lắm rồi, lỡ như lúc trở về đụng phải quân địch thì... Ý nghĩ trong đầu đều lộ ra hết trong đôi mắt thâm trầm kia, Du Ca biết Trình Liệt không hài lòng về việc nữ nhân có mặt trong doanh trại, liền lấy ra quân phục cùng áo giáp chiến mà lúc nãy đã nhờ một người lính mang đến. Nàng chẳng hề do dự trút bỏ xiêm y lụa là trên người xuống ở trước mặt hắn, rồi mau chóng mặc quân phục vào, tháo luôn trang sức trên mái tóc để búi tóc cột cao cho gọn ghẽ, cuối cùng hỏi:
Ta cải trang thành quân lính như thế này đã được chưa?
Vẻ băng lãnh trên mặt chưa hề vơi bớt, Trình Liệt vừa nhìn biểu hiện thản nhiên đến cao ngạo của Du Ca vừa lướt mắt xuống đống xiêm y mềm mại nằm dưới đất, trong lòng hệt có lò lửa muốn gây phát tiết nhưng đành phải kìm nén. Sao trên đời lại có nữ nhân như nàng vậy, bất chấp thay y phục ngay trong lều trại, giả như ban nãy Tần Chinh hoặc binh lính bước vào vô tình nhìn thấy phụng thể thì khéo hắn truyền lệnh xử tội luôn rồi! Được thôi, nàng muốn ở lại thì cứ việc ở, hà cớ gì bản thân phải bận tâm về hoàng hậu mà mình căm hận, hắn cười nhạt nhẽo quay đi bỏ mặc. Đối diện, Du Ca kín đáo thở phào trong lòng, quả là một vụ cá cược mạo hiểm.
Buổi chiều, Du Ca cùng Tần Chinh đi một vòng quanh doanh trại, ở đây ngoài chàng ta ra thì chẳng ai hiểu rõ tình hình cuộc chiến lúc này, nên nàng cũng hỏi:
Quân tiếp viện ở biên cương phía Tây bao giờ sẽ đến?
Bẩm nương nương, thư khẩn cầu viện cũng đã cho người gửi đi tầm bảy ngày, nếu có thể lên đường sớm và không bị gián đoạn thì hi vọng ngày mai sẽ đến.
Dẫn đầu quân tiếp viện là ai?
Thưa, là tướng quân Du Quánh.
Du Ca có chút bất ngờ, Du Quánh là biểu ca của nàng, ngày trước nhờ giao ước từ phụ thân nàng nên hầu hết nam nhân trong Du gia đều nhận lệnh trấn giữ biên cương phía Tây xa xôi khắc nghiệt. Trình Liệt vốn dĩ không thích gia tộc nàng vì vậy sau khi đăng cơ, những lúc Bắc Đại có giao chiến thì hắn tuyệt nhiên không truyền lệnh gọi Du Quánh làm gì. Nay hắn dùng đến viện quân ở xa như vậy, khiến nàng hiểu cục diện cuộc chiến bây giờ ưu thế đang nghiêng về nước Chu. Có âm thanh ồn ào cắt ngang dòng suy nghĩ, Du Ca hướng mắt về phía mảnh đất cách vài dặm, bắt gặp cảnh binh lính đang cưỡi ngựa reo hò khí thế liền thắc mắc:
Binh sĩ đang làm gì vậy?
Hồi nương nương, chẳng là thần cho binh sĩ thi thố với nhau, vừa để rèn luyện vừa khích lệ tinh thần. Họ đang thi trò cưỡi ngựa đoạt cờ.
Rất thú vị, bản cung cũng muốn giãn gân giãn cốt đây.
Du Ca và Tần Chinh mau chóng đến mảnh đất nơi các binh sĩ đang thi nhau rất sôi động. Quan sát biểu hiện vui vẻ khí thế của họ, nàng liền yêu cầu một binh sĩ đem hai con ngựa đến, một con dành cho mình và con còn lại là cho Tần Chinh. Vẻ như vị tướng quân này vẫn chưa hiểu rõ nên nàng cười bảo:
Bản cung một thời gian rồi không luyện tập cưỡi ngựa, nay thấy binh sĩ hào hứng đến thế lý nào lại bỏ qua? Nào, Tần tướng quân hãy cùng ta đấu một trận!
Thần không dám, nương nương là thân ngọc mình ngà đừng nên tham gia vào những cuộc thi thố thế này, lỡ như phụng thể xảy ra chuyện gì thì thần có mười cái đầu cũng không thể tạ tội trước hoàng thượng!
Tần tướng quân xem bản cung là phận nữ nhi yếu đuối à? Ngài quên rằng lúc nhỏ, hai ta cùng luyện võ nghệ, đánh kiếm bắn cung cưỡi ngựa đều có hết! Cho dù trở thành hoàng hậu thì ta hằng ngày vẫn luyện tập chăm chỉ, nếu nghĩ ta thua thì ngài nhầm to rồi đấy! Không nhiều lời nữa, hoàng hậu ta lệnh cho ngài phải thi!
Tần Chinh đâm ra khó xử, ngày trước khi cả hai còn nhỏ Du Ca đã rất bướng bỉnh thích gì làm nấy, trưởng thành hơn thì tính cách quyết liệt chẳng thua nam nhân, nay đã trở thành mẫu nghi thiên hạ nhưng xem chừng nàng vẫn không khác gì, chẳng rõ thánh thượng làm sao có thể khuất phục được nữ nhi mạnh mẽ này. Đứng trước mặt chàng ta là một Du Ca trong quân phục màu đỏ, áo giáp chiến, tóc cột cao thật giống một tướng soái lẫm liệt, không luận về uy quyền hoàng hậu thì nàng cũng khiến tướng quân như chàng phải kính nể, sau cùng chỉ biết vâng mệnh.
Nhận ra Tần Chinh đã có ý thuận theo, Du Ca hài lòng liền leo lên yên ngựa, quay qua nhìn chàng ta cũng leo lên theo, buông lời rành rọt:
Tần tướng quân không được nhường bản cung đâu đấy!
Cung kính không bằng tuân mệnh, thần hiểu rồi thưa nương nương.
Sau tiếng hô bắt đầu, hoàng hậu và tướng quân cùng thúc ngựa chạy đi, hướng đến là cây cột cờ ở phía xa, trong tiếng reo hò cổ vũ từ các binh lính. Không những cưỡi ngựa mà hai người còn tung võ nghệ đánh nhau cốt giành lấy cây cờ được cắm lỏng lẻo trên mảnh đất, ai nấy đều không khoan nhượng với đối phương tuy nhiên chỉ dùng tay mà tung cước chứ không dùng đến vũ khí. Võ nghệ của họ đều tinh thông, hành động đá chân cho đến vung tay đánh, uyển chuyển cúi rạp người xuống để tránh đường quyền, đều trở nên tuyệt hảo trong vô vàn ánh mắt tại đây.
Bất ngờ thay, ngoài những binh lính ra thì còn một kẻ chẳng rõ xuất hiện từ bao giờ cũng đang chăm chú quan sát cái màn thi thố đáng ngưỡng mộ giữa hoàng hậu và tướng quân, đó là Trình Liệt! Ban nãy ở trong lều nghe bên ngoài có âm thanh huyên náo, hắn hỏi một tên lính xảy chuyện gì thì được báo rằng nương nương cùng Tần tướng quân đang cưỡi ngựa tranh tài, tức khắc trong lòng có chút không vui liền đi xem thử thế nào. Vừa ra đến nơi đã thấy hai bên cưỡi ngựa tung cước quyết liệt, trò vui này khiến các binh sĩ say sưa quan sát đến nỗi chẳng hay biết hoàng thượng đang đứng cách đấy vài bước chân. Hắn cũng yêu cầu tên lính tháp tùng đừng hô báo, tất nhiên muốn tận mắt thấy cảnh tâm đầu ý hợp kia, liền nghĩ Du Ca vừa đến doanh trại thì đã cùng "hôn phu hụt" tạo không khí náo nhiệt rồi.
Trình Liệt nghe binh sĩ reo hò lên, luồng mắt hướng về phía cây cột mới biết Du Ca đã đến đích và giành được cây cờ, tiếp theo nàng cùng Tần Chinh xuống ngựa, hai bên nói qua lại điều gì đó khó mà nghe rõ bởi khoảng cách khá xa. Có điều hắn trông rõ nụ cười tươi tắn nở trên đôi môi của nữ nhân kiêu sa, sau đó là cảnh vị tướng họ Tần đặt tay lên đầu vai hoàng hậu định vỗ nhẹ một cái thì chẳng hiểu sao nàng thoáng giật mình nhăn mặt, cánh tay liền rút lại phía sau. Quan sát được đến đấy thì hắn vô cảm quay lưng, lòng nghĩ gì đó liền yêu cầu tên lính bên cạnh:
Nói với hoàng hậu nương nương đến gặp trẫm ngay!
Trở về lều trại chưa bao lâu thì Trình Liệt thấy Du Ca bước vào, vẻ mặt hết sức bình thường xen lẫn khó hiểu khi được hoàng thượng gọi đến, khiến hắn không kìm nổi buồn cười khoé môi kéo nhếch lên. Hoàng hậu vừa cùng tướng quân tranh tài vui vẻ và còn trò chuyện rất thân mật, thế mà còn tỏ ra như không có gì. Đối diện, Du Ca bắt gặp biểu hiện khác lạ từ Trình Liệt, lòng chẳng hay biết hắn đã quan sát tất thảy mọi chuyện liền chậm rãi đi đến chỗ ngồi của hắn, hỏi:
Chàng gọi ta có chuyện gì sao?
Đến lúc thay cái mới rồi và ta muốn nàng làm.
Vừa nói Trình Liệt vừa vỗ nhẹ vào lớp băng trắng quấn quanh bụng mình, trong đầu lại nghĩ ra một mưu kế thú vị nào đó. Với Du Ca mà nói, chuyện thay băng này chẳng có gì to tát nhưng vấn đề rắc rối ở chỗ, bả vai phải vừa bị trật khớp! Hiển nhiên là do màn thi thố hăng say ban nãy, lúc vươn tay ra chụp cây cờ do quá sức nên nàng bị trật vai, đó là lý do khi Tần Chinh định vỗ lên vai thì nàng nhăn mặt đồng thời rút tay lại. Bây giờ Trình Liệt đã đưa ra yêu cầu, Du Ca khó lòng không vâng mệnh, dù có đau thế nào bản thân cũng phải chịu. Nếu để hắn biết nàng vì ham vui phút chốc mà để bị thương thì nhất định bắt nàng hồi cung.
Trước cảnh Trình Liệt sốt ruột chờ đợi, Du Ca giấu tiếng thở dài trong lòng, mau chóng vòng tay qua bụng hắn chậm rãi tháo lớp băng cũ ra. Bả vai bị trật nên mỗi lần cánh tay dịch chuyển là cảm giác đau buốt, nàng cắn răng chịu đựng dù trán đã rịn mồ hôi, động tác càng lúc càng trở nên chậm chạp. Du Ca cứ tưởng Trình Liệt không nhận ra biểu hiện kỳ quặc cũng như cái đau âm thầm mình đang chịu đựng, thế nhưng sự thật hắn trông thấy rất rõ. Đôi mắt thâm trầm ấy quét hết khuôn mặt cam chịu của nàng, giọt mồ hôi ngoằn ngoèo chảy bên màng tang, cả cái gáy nhỏ trắng trẻo mỗi khi nàng nhoài người đến gần hơn, tất cả đều thu vào trong lòng hắn tạo thành cái gai gây thốn thốn. Rõ ràng đang đau mà nàng vẫn im lặng, tức thì hắn nắm lấy bả vai bị trật kia khiến nàng suýt kêu lên.
Ta bỗng nhiên thấy buồn bực trong lòng.
Chàng yêu cầu ta thay băng, bây giờ bảo buồn bực, rốt cuộc là muốn thế nào?
Muốn hoàng hậu nàng giải khuây cho ta một chút.
Trình Liệt chẳng hề nương tình kéo bả vai đang bị thương đó để người đối diện kia áp sát lại gần, hành động này khiến Du Ca khẽ nghiến răng chịu đau, nhanh chóng hắn đem môi mình phủ chụp lên môi nàng. Không nhanh không chậm, không mạnh không nhẹ, hắn rất thư thái thưởng thức hai cánh môi anh đào thơm ngát đang hé mở do bất ngờ. Du Ca vừa đau vừa kinh ngạc, trong vô thức cũng đón nhận hắn, chỉ là một lúc sau cố gắng mở miệng nói gấp gáp:
Hoàng thượng... ta đang ở doanh trại...
Chưa có lệnh của ta, ai dám bước vào!
Nhưng còn việc băng bó...?
Đừng bận tâm!
Ngay cả trả lời cũng keo kiệt, Trình Liệt rõ ràng không muốn rời môi khỏi môi giai nhân, nói ra câu nào cũng ngắn gọn dứt khoát. Du Ca chẳng mấy thích hành động thân mật bộc phát này, nhưng còn có thể làm gì ngoài việc ngồi yên chấp nhận nụ hôn càn quấy đó. Không thể trách được vì hắn là quân vương, đừng nói đến đôi môi mà ngay cả mạng sống lẫn thân thể của nàng đều tuỳ thuộc vào hắn, thánh thượng muốn đem nàng ra giải khuây há có thể kháng lệnh. Thế rồi một cách bất ngờ, cái đau buốt đến say sẩm mặt mày từ bả vai truyền lên tận đầu, đến lúc này nàng không chịu nổi phải kêu khẽ: "A! Đau...!". Hoá ra là Trình Liệt nhân lúc hôn nhau say sưa đã mạnh tay bẻ vai phải nàng, nhưng hắn không nhẫn tâm đến nỗi cố tình đạp lên vết thương của đối phương mà là chỉnh khớp vai lại cho nàng. Bằng chứng là sau cơn đau bất ngờ, Du Ca cảm nhận bả vai đã lành như cũ, cái tê buốt biến mất. Bấy giờ hắn mới ngừng hôn, đẩy nhẹ nàng ra xa, lãnh đạm nói:
Cả việc bản thân đang chịu đau đớn mà nàng cũng cố chấp đến vậy.
Thế ra ngay từ đầu chàng đã biết vai ta bị trật nên cố tình bắt ta thay băng?
Nàng là hoàng hậu, làm gì cũng phải để ý trước sau, đừng vì ham vui bồng bột mà quên đi phép tắc tỏ ra gần gũi quá mức với tướng quân lẫn binh sĩ.
Trình Liệt cũng là cao thủ che đậy cảm xúc, rõ là trong lòng khó chịu trước việc Du Ca thân mật với Tần Chinh, ấy thế ở trước mặt lại mang vẻ lãnh đạm buông mệnh lệnh cảnh cáo nàng. Về phần Du Ca, vừa bị hôn bất ngờ xong giờ đến việc bị đẩy ra cũng bất ngờ chẳng kém, nàng ngồi bệt dưới đất và chăm chú nhìn hắn. Phải thừa nhận đế vương như Trình Liệt tâm tư thâm sâu khó lường, làm gì cũng có suy tính, chẳng những biết chuyện nàng thi thố với Tần Chinh mà còn lợi dụng nụ hôn cốt chỉnh lại bả vai cho nàng, từ đó đưa ra cảnh cáo khiến nàng chỉ biết nhận sai. Trước cái nhìn băng giá đó, nàng hiểu hắn đối với mình là mang cái tâm lạnh, bất kỳ việc gì cũng dụng tâm dụng ý có mấy phần thật lòng chứ.