Chất giọng từ Trình Liệt nghe không cảm xúc, chẳng cao chẳng thấp, chẳng giận dữ hay chất vấn, hoàn toàn lạnh nhạt y hệt vẻ mặt hắn lúc này.
Đối diện, Du Ca cười khẽ một tiếng, tự trách bản thân quá vội vã hấp tấp sau cùng bị người ta lật ngược lại. Nàng dẫu có thông minh suy tính cỡ nào cũng không bằng tâm cơ bất chấp của đối phương. Khá khen cho lòng trung thành tuyệt đối với chủ nhân, Mật Nương ở trước mặt nàng khai ra mọi chuyện cốt lấy niềm tin của nàng, xin qua ngày mai được hầu thánh giá để nàng ta trong đêm tự làm bản thân bị thương nghiêm trọng, tự bẻ ngón tay mình rồi ở trước mặt hoàng thượng kêu oan rằng nàng ta bị hoàng hậu tra tấn bức cung, ép làm nhân chứng giả đổ oan cho Triệu quý phi! Ngay cả dấu ấn trăng khuyết có lẽ là nàng ta dùng nến trong phòng giam đốt vai để xoá chứng cứ. Lâm nữ tuyển thị biết đâu cũng do chính cung nữ ghê gớm này siết cổ chết! Nên trách Mật Nương kia hết lòng vì chủ hay trách Triệu quý phi toan tính tài tình, từ kẻ sắp bị vạch trần lại xoay chuyển càn khôn đưa Du Ca lên giàn hoả thiêu?
Trước sự im lặng của Du Ca, tự khắc Trình Liệt hiểu nàng bây giờ chẳng khác gì kẻ đứng trước mũi đao, có biện luận đến mấy cũng không thể thanh minh khi nhân chứng đã khai rõ ràng như vậy, sau một lúc suy xét rồi cũng hạ lệnh:
Hoàng hậu Du Ca nguỵ toạ nhân chứng, lạm dụng tư hình, bức chết nữ tuyển thị đáng lý phạt nặng nhưng trẫm niệm tình hoàng hậu sai phạm lần đầu, trước giờ chủ quản lục cung công nhiều hơn tội, hôm nay là do hồ đồ mới gây ra sai lầm, truyền xử đánh hai mươi trượng, cấm túc ở Phụng Hoa cung hai tháng!
Trong khi Triệu quý phi hụt hẫng bởi hình phạt quá nhẹ thì Xuân Nhĩ kêu lên:
Hai... hai mươi trượng! Hoàng thượng xin khai ân với nương nương!
Không nghĩ Trình Liệt lại xử mình với mức độ nhẹ đến vậy, Du Ca liền nhắc nhở Xuân Nhĩ im lặng kẻo đến lượt nàng ta bị xử thì nguy! Tuy nhiên nàng đã nhầm là hắn có ý phạt nhẹ mình, bởi rất nhanh sau đó hắn tiến đến trước mặt nàng, khẽ khàng nâng khuôn mặt xinh đẹp bất khuất đó lên, vành môi kéo cong ác ý:
Nhưng chuyện hoàng hậu vu khống Triệu quý phi thì không thể bỏ qua. Ta sẽ nhắc cho hoàng hậu nhớ cái miệng nhỏ nhắn này về sau phải cẩn thận lời lẽ!
Và trừng phạt dành cho Du Ca chính là, Trình Liệt vung tay tát nàng một cách bất ngờ. Bị lãnh một cú đánh không chút thương tình, Du Ca hơi chới với nhưng chẳng hề kêu lên một tiếng mà chậm rãi quay qua nhìn vị hoàng thượng với vẻ mặt đáng sợ vô tình. Chưa ngừng ở đó, hắn tát nàng thêm hai cái nữa, xem như đây là phạt vả miệng. Đến lúc hắn dừng lại, Du Ca vẫn cắn răng chịu đựng dù khoé miệng đã chảy máu, búi tóc đơn giản trên đầu cũng do sức đánh mà bung xoã xuống vai. Nàng ho nhẹ một tiếng, bấy giờ hai thị vệ mới kéo hoàng hậu ra ngoài chuẩn bị phạt trượng. Xuân Nhĩ đứng dậy, khóc lóc đuổi theo. Và trong khoảnh khắc lướt qua mau, Liêu công công bắt gặp ánh mắt hoàng thượng nhìn mình truyền ám hiệu liền nhanh trí hiểu ý nên bước vội ra ngoài...
Trình Liệt yêu cầu đưa cung nữ Mật Nương đến thái y viện chữa trị, nhưng nàng ta nói bản thân đã thành người tàn phế, sống không được nữa liền cắn lưỡi tự vẫn! Triệu Mỹ Nhân trong lòng mười phần thoả mãn, tự hiểu đây chính là lòng trung thành từ người cung nữ đó, có những bí mật đến chết cũng phải mang theo! Trình Liệt lệnh cho người lôi cái xác xuống dưới, sau đó quay qua giai nhân vẫn còn bày ra điệu bộ nũng nịu lẫn sợ sệt, bảo rằng:
Được rồi, chuyện đến đây chấm dứt, nàng không cần lo lắng nữa.
Hoàng thượng anh minh, nếu không có người thì chẳng biết hoàng hậu nương nương còn chèn ép thần thiếp ra sao!
Chẳng mấy để ý đến lời nỉ non kia, Trình Liệt đột ngột nhìn sang Thu Tạ, bảo:
Lời định tội từ hoàng hậu không sai, ngươi thân là nha hoàn thân tín mà lại tắc trách đáng lý phải bị phạt nặng. Nhưng Triệu quý phi vừa mất con tinh thần chưa ổn định vì vậy trẫm không muốn để Nhàn Ninh cung xảy ra việc gì nữa nên tạm thời bỏ qua, nếu còn để chuyện này xảy ra lần nữa thì ngươi mang đầu đến gặp trẫm!
Thu Tạ lật đật quỳ xuống, miệng cảm tạ thánh ân. Về phần Triệu Mỹ Nhân, không muốn hoàng thượng trách phạt Thu Tạ nữa liền chuyển sang vấn đề khác:
Thần thiếp thấy hoàng hậu nương nương không còn công tư phân minh, lòng dạ trở nên hẹp hòi hiểm ác khó lường, hoàng thượng nghĩ xem có nên phế hậu lập người khác lên thay không?
Thật chẳng rõ Triệu quý phi này quá ỷ vào việc được độc sủng nên mới bạo gan buông những lời đại kỵ như vậy không, bởi ánh mắt Trình Liệt đang dịu dàng bỗng nhiên lập tức chuyển qua thâm sâu tối sầm như hố sâu vạn trượng vô đáy, cơ hồ nụ cười trên môi cũng mất đi vài phần con người, phút chốc muốn đóng băng cả người nàng ái phi thị sủng sinh kiêu không biết trời cao đất dày kia.
Hoàng thượng tha tội! Thần thiếp không nên nói về hoàng hậu nương nương như vậy, chỉ vì nghĩ cho đại cuộc, cho hoàng thượng và hậu cung...
Triệu Mỹ Nhân lập tức quỳ xuống nhanh chóng chữa lửa cứu nguy, lát sau chẳng dám ngẩng mặt nhìn lên chỉ thấy phần vạt áo bên dưới của người chí cao vô thượng đó yên lặng không động, trên trán đổ vài tầng mồ hôi lạnh toát. Rất nhanh, nàng ta nghe hoàng thượng nói, ngữ khí vẫn còn lạnh: "Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm còn phải duyệt tấu chương" tiếp đến liền quay đi rời khỏi Nhàn Ninh cung.
Bấy giờ Triệu Mỹ Nhân mới thở phào, cái nhìn đáng sợ khi nãy khiến nàng ta cảm giác toàn thân tê liệt. Thu Tạ liền đỡ chủ nhân đứng dậy, khuyên nhủ:
Nương nương hàm hồ quá rồi, dẫu có nóng lòng đến mấy cũng không nên nói vậy trước mặt hoàng thượng. Nói về Mật Nương, trong chuyện này đã chịu nhiều thiệt thòi nhưng cuối cùng hoàng hậu nương nương vẫn bị xử phạt nhẹ.
Là do Mật Nương thông minh và trung thành, nếu không thì ta đã bị hoàng hậu đó kéo xuống vực rồi! Tuy hình phạt chưa đúng ý ta muốn nhưng thiết nghĩ hai mươi trượng đối với nữ nhân chẳng hề nhẹ, khéo không còn đi đứng bình thường như trước đâu. Chưa kể, hoàng thượng còn tự tay đánh ả ba cái nữa.
Dù sao nô tỳ cũng nhắc nương nương cẩn thận. Người nghĩ mà xem, hoàng hậu nương nương bao năm qua chẳng hề sinh được đứa con nào chưa kể lại còn bị thất sủng, dòng dõi Du gia lại không có chỗ đứng trong triều chính, thế lý do gì hoàng hậu mất chỗ dựa như Du Ca vẫn còn ngồi yên trên phụng toạ? Chứng tỏ trong lòng hoàng thượng, người nữ nhân mang họ Du đó có vị trí không hề nhẹ!
Phải công nhận mang theo Thu Tạ từ Việt Lương sang đây là điều đúng đắn bởi nàng ta đã khai thông cho Triệu Mỹ Nhân, khiến nàng ta phải nhớ lại cái ánh mắt khát cầu vô hạn mà Trình Liệt dành cho Du Ca trong lần múa điệu Vũ Mộng. Cho dù nàng ta có được ân sủng cỡ nào, bên cạnh hoàng thượng bao nhiêu đêm thì cũng chưa bao giờ thấy đôi mắt si tình như thể cam tâm trầm luân ấy dành cho mình. Để đế vương sủng hạnh là đã khó, nhưng khó nhất chính là làm sao bước chân vào trái tim lạnh lẽo của người đang ngồi trên vị trí cao nhất thiên hạ đó!
Nói về Du Ca sau khi bị đánh hai mươi trượng thì nửa tỉnh nửa mê, được Xuân Nhĩ cùng vài cung nữ dìu về Phụng Hoa cung, bên tai mơ hồ nghe tiếng khóc của nha đầu thân tín. Nàng tuy là nữ lưu có võ nghệ nhưng thân thể vẫn là nhi nữ mảnh mai bị đánh cùng lúc hai mươi trượng gỗ dĩ nhiên làm sao không bị thương, đau đến từng đầu ngón tay ngón chân, cả người gần như mềm nhũn bước đi không nổi. Đến khi nàng ngất lịm suýt ngã xuống thì đúng lúc mơ màng cảm nhận có vòng tay mạnh mẽ đỡ lấy mình nhưng rồi nàng cũng bất tỉnh...
Khi mở mắt ra, Du Ca thấy mình đã nằm trên giường, khẽ nhích người một chút đã đau rần từ vùng thắt lưng xuống dưới chân, bấy giờ mới biết Xuân Nhĩ đang ngồi bên giường lo lắng. Thấy Du Ca tỉnh lại, nàng ta mừng rỡ bật khóc nói nương nương sốt mê man hơn nửa ngày, còn trách hoàng thượng lần này nhẫn tâm với hoàng hậu nương nương quá! Nghe vậy, Du Ca bất giác buồn cười:
Ta bị đổ lên đầu bao nhiêu tội nặng như thế, đáng lý phải bị đày vào lãnh cung hoặc gánh án tử, nhưng hoàng thượng phạt trượng, cấm túc và phạt vả miệng thế này là du di với ta lắm rồi, nha đầu ngươi đừng oán than nữa.
Xuân Nhĩ ngừng khóc, vô tình buột miệng: "Vậy lẽ nào khi nãy nương nương bị đánh xong thì hoàng thượng..." nói đến đấy tự dưng ngưng bặt, bắt gặp ánh mắt khó hiểu từ Du Ca thì nàng ta liền lắc đầu vì nhớ ra mệnh lệnh bí mật kia, sau đó liền bẩm lại một việc:
Mật Nương kia đã cắn lưỡi tự vẫn rồi ạ.
Đó cũng không phải là điều không đoán trước. Nàng ta tự làm mình trọng thương đến nông nỗi như vậy, dĩ nhiên sẽ tự sát để giữ tuyệt đối lòng trung thành.
Ả ta chết rồi, nhưng cái oan của nương nương...
Anh hùng cũng có lúc thất thế, các nhân chứng quan trọng đều không còn, tình hình đã như vậy thì Du Ca này trước mắt đành chịu ấm ức thôi. Trong thiên hạ có rất nhiều chuyện phải đợi đến thời điểm thích hợp nào đó thì chân tướng mới có thể phơi bày. Ngươi an tâm, người làm trời thấy, Triệu Mỹ Nhân đó cũng không tránh khỏi nghiệp báo.
Xuân Nhĩ thở nhẹ một tiếng, tiếp theo chỉ nói rằng thái y vừa đến xem vết thương cho hoàng hậu, dặn phải uống thuốc nghỉ ngơi mấy ngày mới khoẻ được. Du Ca cười gật đầu, chậm rãi nằm xuống giường. Khi Xuân Nhĩ đã rời đi, Du Ca nhìn chăm chú lên tấm rèm vải buông nhẹ ở đầu giường, tự nhớ đến tình huống khổ sở ban nãy cứ ngỡ hoàng hậu nàng phải thê thảm cỡ nào, không bị phạt nặng tính ra cũng còn may. Về hai mươi trượng kia, nàng cảm giác lực đánh từ thị vệ đã giảm đi gần một nửa chứ nếu không xương cốt nàng cũng gãy rồi, tự giác thấy kỳ lạ. Trước đó nàng có trông thấy Liêu công công đi ra nói nhỏ với thị vệ hành trượng, liệu có phải...? Tự dưng Du Ca lắc đầu, nhớ cảnh Trình Liệt đánh mình không hề lưu tình thì làm gì có chuyện hắn yêu cầu thị vệ nhẹ tay với nàng. Bất giác thấy tim cồn cào khó chịu, nàng kéo chăn đắp qua đầu, chẳng muốn nghĩ nữa.
Cùng lúc ở trong ngự thư phòng, Trình Liệt nghe Liêu công công bẩm báo qua:
Hồi hoàng thượng, thái y vừa báo rằng tuy vết thương của hoàng hậu nương nương hơi nặng nhưng chỉ là ngoài da, uống thuốc chăm sóc một thời gian sẽ khỏi.
Căn dặn thái y, tuyệt đối không được để lại sẹo ở trên người hoàng hậu!
Bẩm, nô tài sớm biết ý hoàng thượng nên đã dặn dò rồi. - Liêu công công lưỡng lự một chốc rồi hỏi tiếp - Hoàng thượng nghĩ sao về việc hoàng hậu nương nương nguỵ tạo nhân chứng để đổ oan cho Triệu quý phi nương nương?
Trình Liệt đưa mắt nhìn qua thấy vị thái giám họ Liêu hơi rụt người, hẳn nghĩ mình vừa hỏi một câu không nên hỏi, sau đó đặt tấu chương xuống bàn và bảo:
Trẫm ở cạnh Du Ca bao năm, lý nào không biết rõ tính nàng ấy, bề ngoài lạnh lùng cao ngạo nhưng bên trong kiên cường bất khuất, người như thế không có tâm cơ hay độc ác, chỉ là hành xử có phần cương trực quá. Như nàng ấy nói, có thể dụng hình nhưng tuyệt đối không tra tấn, càng không dồn ai đến đường cùng hay lóc da lóc thịt người khác. Về phần cung nữ Mật Nương đó chỉ cần đến Thái y viện chữa trị sau đó lãnh bạc xuất cung chẳng phải tốt hơn sao, thế mà lại cắn lưỡi tự vẫn rõ ràng là nhận lệnh từ kẻ khác nên muốn ôm bí mật xuống cửu tuyền.
Nhưng hoàng thượng phạt hoàng hậu nương nương như vậy...
Nhân chứng đã nói như thế, ngươi nghĩ có thể điều tra ra được gì nữa? Những kẻ tôi tớ trung thành, có đánh chết cũng không moi được gì. Ngươi không thấy lúc đó hoàng hậu phải gánh bao nhiêu tội ư, nếu trẫm quá nhẹ tay thì kẻ dưới sẽ nghĩ trẫm dung túng cho nàng ấy, chuyện này để đồn ra ngoài chỉ khiến nàng ấy gặp phiền phức thêm.
Theo hoàng thượng nghĩ kẻ đứng phía sau có thể là... Triệu quý phi nương nương không?
Những gì Du Ca phân tích rất hợp tình hợp lý, bây giờ nghĩ lại thì đúng là Bạch phi không thể dại dột đến mức như vậy, thế nhưng trẫm nửa tin nửa không muốn tin Triệu quý phi tàn độc giết chính con mình. Ban nãy trẫm định tội nha hoàn Thu Tạ, thực chất cũng muốn ngầm nhắc nàng ấy từ giờ phải biết chừng mực. Trẫm mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này và cũng ngầm nương tay khi xử phạt hoàng hậu. Đinh tần đày vào lãnh cung, Bạch phi xử lăng trì, Triệu quý phi sẩy thai, hoàng hậu bị phạt trượng, chuyện này đến đây kết thúc!
Nghe nhịp thở nặng nề từ hoàng thượng, Liêu công công cũng không nói thêm gì nữa, chuyện triều chính đã đủ đau đầu nay thêm sóng gió chốn hậu cung của các phi tần thì quả là mệt mỏi phiền não. Thời gian tới, chỉ mong các giai nhân trong tẩm cung sống thuận hoà hơn để hoàng cung được yên ổn.
Một buổi trưa trên dải đất khô cằn trống trải, một đoàn binh lính người ngựa đang đi chậm rãi từng bước dưới ánh nắng bỏng gắt trên đỉnh đầu. Những khuôn mặt lính lác đen nhẻm, thể hiện rõ sự mệt mỏi sau mấy ngày đi đường. Ở giữa đoàn quân là một chiếc kiệu che lộng rèm trắng, đoán ra không phải đoàn người của vương tôn công tử nào mà là một giai nhân cao quý. Chẳng quá lâu sau, bàn tay mềm mại vén nhanh tấm rèm lên đồng thời đưa mắt quan sát bốn bề gió thổi cuộn, Du Ca liền hỏi một tướng lĩnh đi phía trước:
Còn bao lâu nữa thì đến doanh trại?
Bẩm nương nương, độ khoảng một canh giờ ạ.
Một canh giờ? Thôi cũng được, cứ ngỡ còn mấy ngày đường mới đến thì Du Ca khó lòng chịu nổi. Phần vì đi đường bao ngày qua đã quá mệt phần vì nàng sốt ruột không yên khi nghĩ đến tình hình hiện tại của Trình Liệt cũng như binh lính ở doanh trại. Sự việc kể lại cũng dài dòng: Sau chuyện sẩy thai của Triệu Mỹ Nhân, gần hai tháng qua hậu cung xem như sóng yên biển lặng và tiếp đến là chính sự.
Giáp với biên cương phía Nam của Bắc Đại vốn là nước Viên, cũng là một nước khá mạnh, vì muốn mở mang bờ cõi nên dã tâm xâm lược Bắc Đại. Trước đó cũng mang ý định thâu tóm nước Viên, nay đối phương đã chính thức khai chiến thì Trình Liệt dĩ nhiên đem quân tấn công. Bản thân xem trọng trận chiến này nên hoàng đế như hắn đích thân ra tiền tuyến chỉ huy cuộc chiến.
Trận đánh với nước Viên kéo dài hai tháng, đáng lý đã có thể kết thúc thắng lợi nào ngờ nước Viên bắt tay với nước Chu, hai bên liên thủ tạo thành thế gọng kìm khiến cho quân Bắc Đại trở nên yếu thế. Trước tình huống này, thượng tướng quân Tần Dực liền mang mấy chục vạn quân đối phó với nước Viên, phần còn lại là Trình Liệt ứng phó sự đánh úp bất ngờ từ nước Chu. Phương án bây giờ chỉ còn cách điều quân từ biên cương phía Tây xa xôi đến hợp lực với quân của Trình Liệt, có vậy mới phản công lại nước Chu. Trong khi chờ viện quân, hoàng thượng bất ngờ bị thương và tin tức này truyền về cung. Để rồi hoàng hậu như Du Ca không thể không biết, sau cùng bất chấp lệnh phạt cấm túc vẫn còn, nàng cùng với binh lính trong Yên Kinh lập tức lên đường đến doanh trại phía Nam.
Du Ca biết mình đang làm một việc khinh suất và liều lĩnh. Hai nước đang giao tranh, giả như trên đường đi gặp phải quân nước Chu thì xem như chết chắc! Còn liều lĩnh là vì Trình Liệt nhất định không chấp nhận chuyện hoàng hậu đích thân ra biên cương trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy, chưa kể lệnh phạt cấm túc còn chưa kết thúc, hành động này của nàng chẳng khác nào kháng lệnh có thể bị xử tội! Thế nhưng Du Ca không thể yên lòng trước tình hình khó khăn hiện nay của quân Bắc Đại, và nhất là khi Trình Liệt lại bị thương dù tin truyền về báo rằng hoàng thượng chỉ bị thương nhẹ. Thôi thì không nghĩ ngợi nhiều nữa, tuỳ cơ ứng biến vậy!