Chương 8: Không thấy trời, không cắn người

Đào!

Để ăn mừng mình sống lại, để ăn mừng đoàn tụ lại với người nhà, nhất định phải ăn bữa thịt này.

Trần An ra sức vung cuốc, đào vào trong hang sâu xuống dưới lòng đất.

Hắn vừa đào vừa móc bùn đất ra ngoài, dùng một cành mềm cắm vào trong hang để phán đoán độ sâu và hướng cửa hang.

Càng đào, đất càng dày, bùn đất cần móc ra càng nhiều, hơn nữa càng xuống sâu đất càng rắn, khi đào rất tốn sức.

Liên tục dùng sức khiến hắn nhanh chóng thở hồng hộc như trâu, bụng rỗng tuếch nên chân tay bủn rủn, hắn phải dừng lại nghỉ một chút rồi mới đào tiếp.

Cứ thế, mày mò khoảng hơn một tiếng, đào sâu 2m, hắn nhìn thấy hang bị chuột tre đào sâu vào trong, lớp đất mới được chân sau đẩy ra lấp cửa hang, lặng yên lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng sột soạt liên tục rất nhỏ.

Gần rồi!

Trần An há to mồm thở hổn hển, cúi người xuống khe đất hẹp đào ra, dùng cành cây chọc vào trong hang, vào thêm khoảng 30 ~ 40cm là tận cùng.

Không cần đào nữa.

Trần An để cái cuốc sang bên cạnh, ngồi nghỉ ngơi bên khe đất, sau khi hơi thở đều đặn, hắn lại nhảy vào trong khe đất, cúi rạp xuống rồi nghiêng người, thò tay vào moi bùn đất mới bị chuột tre đào ra.

Rất nhiều người không dám dùng tay bắt chuột tre, sợ bị cắn.

Cặp răng cửa màu vàng dễ thấy của chuột tre khá đáng sợ, dù sao cây tre rắn như vậy mà còn bị đôi răng này cắn gãy, rồi bị nghiền thành vụn nhỏ, uy lực kinh người.

Đúng là chuột tre sẽ cắn người, bị cắn trúng là chảy máu, đau vô cùng.

Thực tế thì chuột tre không thấy trời, không cắn người.

Nói cách khác, chuột tre rúc sâu trong hang tối, không thấy bầu trời bên ngoài sẽ không cắn bậy bạ.

Đây là kết quả tích lũy qua nhiều năm kinh nghiệm của thầy Trần An, hắn cũng từng thử, đúng thế thật.

Nếu để chuột tre chạy ra khỏi hang, nhìn thấy ánh sáng, chuột tre dịu ngoan cũng sẽ trở nên hung dữ vì cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, bắt bằng tay mà động tác chậm chạp, cách bắt không đúng là có thể sẽ bị cắn.

Trần An thò tay mò vào trong hang, lập tức chạm đến lớp lông mềm mại và thân thể múp thịt của chuột tre.

Cứ túm lấy chuột tre, vướng hang nhỏ chật hẹp nên lấy ra rất khó.

Biện pháp tốt nhất là nắm cái đuôi không có lông của chuột tre để kéo ra ngoài.

Chuột tre mũm mĩm ra ngoài gặp ánh mặt trời, chỉ cần cầm đuôi xách lên là nó sẽ không thể vặn người cắn ngược, cả đôi chân sau ngắn nhỏ cũng rụt lại, như thế rất an toàn.

Trần An nhanh chóng dựa vào cảm giác mò đến đuôi của chuột tre, lập tức túm nó ra khỏi hang.

Chuột tre mập mạp vụng về, mắt với tai đều rất nhỏ, răng cửa to màu vàng, nặng trịch, kêu ư ư như em bé, Trần An ước lượng qua không dưới cân rưỡi.

Hắn kiểm tra, phát hiện con chuột tre vừa bắt ra là con cái.

Về hình thể, con cái nhỏ hơn con đực một chút.

Hắn tin chắc con còn lại trong hang sẽ lớn hơn.

Trần An móc một cuộn chỉ gai trong túi quần ra, rút được từ trên bao tải, thường mang theo bên mình một ít.

Chỉ gai bền, không sợ nước cũng không sợ mốc, chỉ cần quấn đơn giản là có thể trở thành dây thừng nhỏ chắc chắn, lên núi có thể dùng để buộc gì đó hoặc làm ít bẫy nhỏ.

Lúc này vừa vặn lấy ra trói chuột tre.

Không cần đến dây thừng nhỏ, chút trọng lượng đó, sợi chỉ gai là đủ.

Hắn nhanh tay buộc chân sau chuột tre lại, treo trên cành cây nhỏ bên cạnh.

Vốn có thể lấy máu chuột tre luôn, nhưng mặt trời mọc, ngọn núi ấm lên theo, hắn còn định tìm thêm vài con chuột tre nữa, sợ để lâu quá, chuột tre lấy máu rồi sẽ biến vị.

Sau đó, Trần An lại nhảy vào trong khe đất, cúi người thò tay mò vào cuối hang, lát sau lại kéo ra một con chuột tre lớn hơn, cũng dùng chỉ gai buộc lại treo lên cành.

Rồi mới tiếp tục tìm kiếm chuột tre còn lại trên sườn núi mọc đầy cỏ tranh này.

Lại loay hoay khoảng năm tiếng, Trần An tìm được ba hang chuột tre, bắt ra bốn con.

Lúc này đã là xế chiều, chưa có cái gì vào bụng, ngay cả một ngụm nước cũng không có, Trần An toát vã mồ hôi, thật sự không còn chút sức lực nào.

Nhìn sáu con chuột tre béo múp, bỏ lông và ngũ tạng, ít cũng được 6 ~7 cân thịt, đủ ăn một bữa ngon lành.

Tìm sườn núi này hết một lượt, không tìm ra thêm con nào nữa, hắn phủi bùn đất trên người, khẩy cả lá cỏ rơi trên tóc xuống, vác cuốc xách sáu con chuột tre về nhà.