Chỉ vì một trận thiên tai mà cả cuộc đời thay đổi.
Bây giờ, người nhà đều còn sống, bản thân lại đi đứng bình thường chẳng sứt mẻ gì, còn cách 108 tháng nữa mới tới ngày xảy ra trận thiên tai kia. Đối với Trần An, đây là một cơ hội, một cơ hội thay đổi tất cả.
Sao hắn có thể không vui được?
Tuy rằng kiếp trước hắn chưa hề ra khỏi thị trấn, nhưng dù sao cũng đã sống mấy chục năm, mưa dầm thấm đất, cũng biết rất nhiều chuyện trong và ngoài núi, đương nhiên cũng biết nhiều con đường để kiếm tiền, dựa vào những thứ này cũng đủ để sống.
Hắn chẳng có tài cán gì, cũng không có ước mơ gì lớn lao, chỉ muốn dùng cách của một người bình thường tìm cơ hội dẫn dắt cả gia đình sống sung túc, an khang là đủ.
Trong mắt người đời, núi Mễ Thương chỉ là một vùng nông thôn hoang sơ nghèo khó, mãi không thoát khỏi cái nghèo, nhưng trên thực tế đây lại là một vùng đất lành.
Từ xa xưa, tục săn bắn hổ của người Ba đã diễn ra ở núi Mễ Thương này.
Vào thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng tiến hành Bắc phạt, chuẩn bị binh mã cho thành Mưu Dương. Lúc rảnh rỗi, các tướng sĩ sẽ vào núi ở khu vực lân cận để săn bắn bổ sung lương thực.
Sau đó, trải qua các triều đại, đường Mễ Thương cũng xem như một tuyến đường quan trọng nối liền hai tỉnh Tứ Xuyên và Thiểm Tây, du khách và thương nhân thường xuyên đi qua con đường này.
Tới thời cận đại, bởi vì có rừng rậm núi sâu và tài nguyên phong phú, núi Mễ Thương trở thành thiên đường cho những kẻ trốn nợ, chạy nạn.
Ngay cả trong những năm 60 - 70, người dân từ những vùng ở xa như Doanh Sơn, Nghi Lũng, hay những vùng ở gần hơn như Hán Trung, Trường Xích, Trung Thực đều chuyển vào trong núi.
Thật ra bọn họ đều chạy vào trong núi Mễ Thương.
Núi Mễ Thương vô biên vô tận, trong núi lại có vô vàn thảo dược, chim muông thú vật, chỉ cần chịu khó và cẩn thận một chút là có thu hoạch, có thể ăn no mặc ấm, cuộc sống thoải mái, đầy đủ sung túc.
Hiện giờ, hắn cũng không có ý định vào thành phố liều mạng làm việc, cày như một con trâu để có nhà có xe.
Hắn hiểu rõ hoàn cảnh của mình, chẳng có tri thức văn hoá gì, không hơn gì học sinh tiểu học, biết đọc biết viết cũng chỉ là chuyện bình thường, nếu cao siêu hơn là sẽ gặp khó khăn. Có được chút trình độ văn hoá này đều là công của hai thanh niên trí thức ở trong thôn, còn chuyện kinh doanh, hắn thật sự không có kinh nghiệm, nếu sau này có cơ hội thì tính sau.
Thật ra Trần An rất muốn nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài, nhưng nếu bây giờ chọn ra ngoài, chưa chắc sẽ tốt hơn tiếp tục ở lại trong núi, dù sao trong núi mới thật sự là nơi hắn quen thuộc.
Có lẽ ở trong núi hắn còn có thể sống ung dung tự tại.
Người ở vùng núi hâm mộ cuộc sống tiện lợi của người thành phố, tuy nhiên dân thành phố lại mệt mỏi với nhịp sống hối hả, huyên náo của thành phố, cũng có rất nhiều người ghen tị với cuộc sống chậm rãi ở miền núi.
Ở nơi nào cũng là sống, muốn gì đây?
Chẳng phải muốn một cuộc sống ung dung tự tại sao?
Trẻ không đến Tứ Xuyên, già không rời Thục, chỉ có một câu: Chỗ này thoải mái nhất!
Trần An quyết định sẽ ở lại trong núi, còn về chuyện ra ngoài nhìn thế giới rộng lớn, để mấy năm nữa rồi tính sau.
Huống chi, đầu năm nay, trong núi và ngoài núi cũng không khác là mấy.
Nghĩ vậy, hắn chợt cảm thấy những dãy núi bao la bát ngát ở chung quanh trở nên thân thiết hơn.
Ngay cả đôi giày cao su màu vàng rách lộ ngón chân cái và bộ quần áo chắp vá nhiều mảnh, chỗ đen chỗ xanh trên người cũng trở nên thoải mái hơn.
Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng.
Chúc mừng tất cả mọi người đều còn sống.
Chúc mừng hắn có một đôi chân lành lặn, có thể bắt đầu lại cuộc sống như một người bình thường.
Người có chuyện vui, tinh thần thoải mái, có mồi ngon làm bạn.
Nghĩ một hồi, thứ Trần An nghĩ đến lúc này chính là chuột tre, hơn nữa cũng có lý do để ăn chuột tre đầu tiên… Vui vẻ.
Người Tứ Xuyên gọi chuột tre là Trúc Lưu Tử, Hống Tử hoặc Mao Nhị Oa, thịt của chúng rất tươi ngon, là món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên.
Trong lịch sử, chuột tre đã nổi tiếng đến tận Hà Bắc ở phía Bắc và khu vực Hán Trung - Thiểm Tây. Sau đó, bởi vì khí hậu thay đổi, không ngừng rút về phía Nam, cuối cùng sinh sôi nảy nở ở lưu vực sông Trường Giang. Sau khi gặp phải nạn thiếu thốn lương thực nghiêm trọng, chuột tre lại sinh trưởng ở khắp nơi, nạn dân ở vùng Thiểm Tây cũng nhờ chuột tre mà vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.
Núi Mễ Thương thuộc núi Đại Ba, chỗ tiếp giáp của Tứ Xuyên và Thiểm Tây, núi Đại Ba lại thuộc dãy Tần Ba, dãy Tần Ba cũng là một phần của Tần Lĩnh, tạo thành ranh giới tự nhiên giữa Bắc và Nam, là nơi sinh sống của chuột tre.
Có thể nói chuột tre là thú hoang dễ kiếm nhất ở trong núi này và cũng ăn rất ngon.
Nghĩ tới đây, Trần An hào hứng đi xuống lầu.
Bây giờ mặt trời vừa mọc, dân trên núi chỉ ăn hai bữa một ngày, vẫn còn rất sớm để ăn sáng, hôm nay cũng không có việc gì, vừa hay lên núi bắt vài con chuột tre về, đến tối để cả nhà ăn ngon một bữa cũng là chuyện tốt.