"Anh Đản Tử, hai ngày này không có việc gì đâu nhỉ?"
"Không có việc gì, sao thế?"
"Sắp đến Tết rồi, em định rủ anh ra ngoài kiếm ít tiền, cho dù thế nào, phải có một năm mới tốt lành."
"Kiếm tiền? Em lại có kế gì thế?"
Phải nói rằng Hồng Sơn rất hiểu Trần An, vừa có đầu mối đã biết Trần An chắc chắn có ý tưởng gì đó.
"Em nói thật với anh, anh biết đấy, suốt một năm nay em luôn học săn bắn với thầy, không làm gì cả, năm nay cả nhà sẽ bị em kéo chân. Anh xem người của đội nghề phụ đã về, tối nay đội trưởng, kế toán chắc chắn sẽ tính toán sổ sách, ngày mai phân lương thực chia tiền, em sợ đến lúc đó bố mẹ em lại cằn nhằn, Tết này sống không yên…"
"Vì thế?"
"Em phải nghĩ cách kiếm ít tiền, chặn miệng bọn họ."
"Ngoài học lên núi với người khác, em không biết làm gì khác nhỉ, có phải định vào núi săn thú không? Cụ thể làm gì? Vừa vặn đang rảnh, anh đi cùng em, cũng tiện thể học với em, có thể kiếm ít thịt về ăn cũng được."
"Em không có súng, chó cũng không, săn cái gì, muốn săn thì phải kiếm tiền làm khẩu súng trước, kiếm con chó nữa mới được."
"Thế còn làm được gì?"
"Anh có nhớ người vào thôn dùng kim chỉ đổi đồ mấy ngày trước không."
"Em định buôn bán hả?"
Hồng Sơn đột nhiên hiểu ý Trần An:
"Hai năm này vẫn quản chặt lắm, có dám không?"
"Sợ quái gì. Chúng ta không lên huyện, đi sang Hán Trung, không có ai nhận ra đâu, chỉ cần không bị bắt, kiếm một khoản rồi về, dù sao đường đi hai bên ngang nhau."
Hồng Sơn ngẫm nghĩ, bỗng nghiến răng nói:
"Người không tiền bất nghĩa chẳng giàu, ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo, cùng lắm thì chui vào trong núi, trời đất bao la… Anh không tin không chạy thoát được, cuộc sống này quá khổ, cứ làm như em nói đi!"
Trần An cười:
"Chắc không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu… Ngày mai mang thùng nước, cuốc, em dẫn anh vào núi bắt chuột tre."
"Lại bắt chuột tre sao?"
Hồng Sơn nghĩ mãi không rõ.
"Bắt ít chuột tre lên trấn bán, trong túi phải có chút tiền mới làm việc được chứ."
"Cũng đúng nhỉ! Em định làm gì?"
"Dùng tiền mua ít kim chỉ ở hợp tác xã cung tiêu, vào núi đổi hạt thông, đến Hán Trung bán, cầm lấy tiền là về, chắc cần ba bốn ngày, nhớ nói một tiếng với người nhà, không họ lại đi tìm, đừng để người khác biết, cũng không thể nói là đi Hán Trung buôn bán, nếu bọn họ không đồng ý, cứ nói theo em lên núi bắt chuột tre mang lên huyện bán là được."
"Được!"
Trần An biết chỗ mẹ giấu tiền, hắn định chưa hỏi cứ lấy, làm xong việc về bù vào, nhưng vừa nghĩ lại thôi, có thể tự thu xếp thì tự thu xếp, hắn không muốn mẹ phòng mình như phòng cướp, tổn thương tình cảm.
Hoàng hôn dần buông, nhuộm đỏ áng mây trên đỉnh núi phía Tây, viền vàng lấp lóe.
Ánh sáng trong nhà lờ mờ, chỉ có than củi đỏ rực trong lò khiến nước canh trong vạc sắt kêu ùng ục, hơi nước tỏa ra mùi thịt hầm lan khắp cả phòng. Ánh lửa chiếu lên mặt hai chàng trai ngồi bên cạnh lò sưởi, đều đang cười, trông khá phấn chấn.
Một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên bên ngoài, Trần An và Hồng Sơn ra cửa, nhìn thấy bố mẹ Trần An với anh trai chị dâu đều gánh một gánh củi về.
Nhất là anh trai và chị dâu, mỗi người còn cõng theo một bé gái.
Trần An và Hồng Sơn rảo bước đi tới, đỡ gánh củi nặng giúp hai người xuống.
Dù thế, Trần An vẫn bị Trần Bình trừng, hiển nhiên anh ấy vẫn bực chuyện Trần An trốn việc hôm nay, nhưng không tiện lên cơn trước mặt Hồng Sơn, miễn cưỡng gật đầu với Hồng Sơn xem như chào hỏi.
Trần Tử Khiêm và Cảnh Ngọc Liên đặt gánh củi dựa vào đống củi, cười hỏi Hồng Sơn: "Hồng Sơn, mấy ngày rồi cháu không qua đây chơi rồi đấy."
"Chú, dì, hôm nay cháu câu cá bên bờ sông, gặp Cẩu Oa Tử bắt sáu con chuột tre về, cháu đến đây ăn ké thịt, bây giờ đang nấu trên bếp, chắc chín rồi, chỉ chờ mọi người về thôi."
"Chuột tre… Bảo sao thơm thế." Trần Tử Khiêm bất ngờ nhìn Trần An.
Đúng là đi bắt chuột tre về ăn!
Cảnh Ngọc Liên phủi bụi trên người, đi vài bước vào nhà, mở nắp vung vạc sắt ra, thấy bên trong đầy thịt, ngạc nhiên nói:
"Ồ… Hôm nay con trai giỏi thế."
"Mẹ, đừng nói thế chứ, bình thường con không nghiêm túc là tại chưa ra sức thôi, sau này con sẽ để bố mẹ ăn ngon uống sướng." Trần An khoe khoang.
Hắn thật sự muốn thay đổi, gánh vác trách nhiệm.
"Con đừng ba hoa nữa… Nếu chín thì ăn!"
Trần Tử Khiêm vỗ tay phủi bụi, kéo ghế ngồi cạnh lò sưởi. Người sống trên núi không chú trọng nhiều, ăn dơ ở bẩn, sống lâu trăm tuổi.
"Mẹ, anh, chị dâu, cả anh Đản Tử nữa, mau ngồi…"
Trần An chịu khó kéo ghế, mời bọn họ ngồi quanh lò sưởi, mình lấy bát đũa trong chạn ra chia, còn cố ý rót cho bố, anh trai, Hồng Sơn và mình rượu bình thường không nỡ uống.
Có thịt ngon, đương nhiên phải có rượu.
Chuột tre trên rừng mập mạp, thịt thơm ngon, không có tí mỡ nào, phần da còn rất dày, rất dai.
Bụng đói cồn cào, lâu rồi cả nhà không nỡ ăn thịt như gặp mỹ vị nhân gian, ăn không dừng lại được.
Nhìn Trần An liên tục gắp thịt cho hai con gái, vẻ mặt nghiêm nghị của Trần Bình cũng dịu đi.