Chương 12: Chim ngói trên trời, chuột tre dưới đất

Da lông chuột tre rất tốt, sau khi kéo phẳng hong khô là vật liệu tốt nhất để làm cổ áo da, nhưng hiện giờ không nghe nói hợp tác xã cung tiêu thu mua, nếu không, chắc xung quanh đã không còn. Sau này có người chuyên nuôi chuột tre, khi đó sẽ có người thu.

Ngoài ra, lấy mấy cái râu chuột, làm bút lông cũng rất tốt, về sau cũng có người chuyên thu mua, 4 vạn tệ một cân, nhưng trên miệng mỗi con chuột chỉ có vài cái râu, phải bắt bao nhiêu chuột tre mới đủ?

Ngoài ra, hai cái răng cửa to vàng khè của chuột tre cũng có thể làm thuốc.

Chuột tre ngon nhất là da, sau khi lột da, chỉ ăn thịt bên trong cũng chẳng có mùi vị gì.

Cái gì cũng đáng tiền, nhưng gom góp lụn vụn, nhiều mới có giá trị, Trần An cũng lười tích.

Lúc đun nước, Trần An cầm hai củ khoai lang ra sân, nhìn Hồng Sơn làm thịt chuột tre:

"Anh Đản Tử, có củ khoai lang này ăn không?"

"Không, em ăn đi, nhìn là biết buổi trưa chắc chắn chưa ăn cơm. Trưa anh ăn rồi, để bụng tối ăn thịt."

Hồng Sơn nhìn hắn rồi lực chú ý lại quay về chuột tre, trên đất đã có ba con bị anh ấy cắt tiết, con trong tay vừa bị cứa, bốn chân đang giãy giụa kêu ầm ĩ.

"Thế kệ anh!"

Trần An bóc vỏ khoai, cắn miếng lớn, mặc dù không thơm bằng nướng, nhưng rất ngọt, vẫn là hương vị quen thuộc kia.

Ăn xong hai củ khoai, Trần An về phòng thêm củi vào trong lò sưởi, nồi sắt bị ngọn lửa liếm láp, chẳng mấy nước đã sôi.

Lấy chậu gỗ ra, đổ nước sôi vào, Trần An lại đổ thêm nước lạnh vào trong, đun thêm một nồi nước, rồi mới bưng chậu gỗ ra khỏi phòng.

Ở khoảng đất trống trước nhà, hai người để chuột tre vào trong chậu, dùng kẹp gắp than lật nhúng nước, liên tục nhổ lông.

Ngón tay kéo nhẹ là lông chuột đã ra, dù nóng bỏng tay nhưng Hồng Sơn chà mấy phát là lông đã đi một nửa.

Thật ra thao tác rất đơn giản, khống chế tốt nước ấm, làm lông chuột tre cực dễ.

Sáu con chuột tre, giữa chừng đổi nước một lần, không tới nửa tiếng đã làm sạch lông, sau đó Trần An xách vào trong nhà, lấy củi lửa thiêu lớp lông tơ bên ngoài khó làm sạch kia.

Lúc sau lớp da ngoài đã bị thui đen, nhưng sau khi ngâm nước rồi dùng dao cạo lại chuyển sang màu vàng óng ánh.

Tiếp theo chính là mổ bụng và rửa sạch.

Những chuyện này giao cho Hồng Sơn làm, Trần An vội rửa nồi nước và nồi sắt xào rau nhà mình, chuẩn bị nấu nướng.

Đừng thấy chuột tre đào hang sống dưới đất giống như chuột mà thấy bẩn.

Thật ra trong hang chuột tre đào rất sạch, kể cả ăn cũng chỉ ăn thân tre, rễ tre, măng, rễ cỏ, v.v, không hề giống chuột, chui cả vào trong mương thối, ăn đủ mọi thứ.

Chuột tre đã bỏ ruột mập mạp giống như lợn con, cầm lên, xúc cảm rất tốt.

Trần An đặt chuột tre đã làm sạch lên thớt, chặt thành miếng to hơn ngón cái một chút.

Sáu con chuột tre chỉ được một chậu khá nông.

Trong nhà không có gia vị gì, chỉ có ít muối ăn, nước tương và gừng, đều bị hắn bỏ vào trong chậu để bóp, ướp một lúc.

"Thịt chuột tre ngon nhất định phải chao qua dầu trước, vậy thì da mới thơm xương giòn, hoàn toàn giải phóng mùi vị của con thú nhỏ trong rừng tre này ra. Chim ngói trên trời, chuột tre dưới đất, người xưa ví như thế để hình dung vị ngon của chuột tre, không nói quá chút nào, tối nay có thể ăn xả láng một bữa."

Ướp hơn mười phút, Trần An đặt nồi sắt lên lửa, cầm lọ dầu vừng, đổ một đống vào nồi.

Nhìn dầu trong nồi, Hồng Sơn không chớp mắt.

Lúc này mỡ lợn đắt đỏ, dầu vừng ép từ hạt cải dầu cũng không rẻ, chưa thấy ai đổ nhiều dầu như thế vào trong nồi.

"Anh biết là thịt chuột tre ngon… Nhưng bỏ nhiều dầu thế, em không sợ bị đánh hả?"

Hồng Sơn hơi lo lắng.

"Sợ cái gì, có tí thôi. Bữa hôm nay phải ăn cho sướng!"

Trần An không nghĩ nhiều, chẳng phải chỉ chút dầu thôi sao, hết thì nghĩ cách làm lại, nếu chúc mừng, ngang tàng chút cũng bình thường, về phần bố mẹ và anh trai chị dâu, Trần An ước gì bọn họ có ý kiến, mắng hai câu cũng được, còn có thể tìm lại cảm giác gia đình.

Khi nồi sắt ấm lên, dầu vừng trong nồi bắt đầu nổi bong bóng.

Dầu vừng còn sống, phải nấu chín mới được.

Sau khi dầu vừng không còn bong bóng, bắt đầu bốc khói, Trần An đổ nguyên thịt chuột tre vào trong nồi, xèo xèo, dầu bắn tung tóe khắp nơi, hai người hoảng sợ né xa, sau khi đổ hết thịt vào mới bắt đầu dùng muôi đảo.

Cho đến khi thịt chuột tre được chiên vàng, nửa chín, lúc này mới thay sang vạc, bỏ hành, gừng, ớt khô và hoa tiêu đã xào thơm vào, cho thịt vào, lại đổ thêm một ít tương và nước, rồi bốc ít măng khô hầm chung.

Dầu chiên thịt chuột tre còn thừa thì được Trần An đổ vào trong một cái bát, để vào chạn.

Hồng Sơn nhìn thịt chuột tre trong vạc, nuốt nước miếng, lâu rồi anh ấy cũng không được ăn món ngon này.