Bốn giờ sáng, ngày 2 tháng 8 năm 2950.
Một đêm trôi qua, Vô Danh vẫn ngồi bên cạnh Hàn Nhược Nhược tu luyện, nếu Hàn Nhược Nhược còn không tỉnh lại sẽ rắc rối lớn. Buổi sáng thì dù có là dưới gầm cầu cũng sẽ có người lui tới, một nam một nữ, một người y phục rách nát, một người thậm chí là y phục cũng không có, chắc chắn sẽ đưa tới nhiều ánh mắt hấp dẫn a.
Mặc dù hiện tại là thời đại của dị năng giả nhưng mà vẫn còn rất nhiều người được xem là bình thường, bởi vì dị năng của họ không có tác dụng nhiều, cho nên ngoài sáng thì vẫn là một cái thế giới bình thường, chỉ có trong tối mới chân chính là thế giới của dị năng.
Thành kiến và pháp luật vẫn tồn tại, nếu Hàn Nhược Nhược bị đưa tin “một cô gái bị cưỡng bức dưới gầm cầu” hay “một cô gái không mảnh vải che thân nằm tại gầm cầu” thì nàng làm sao còn mặt mũi gặp người khác, cha mẹ nàng cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ việc này.
May mắn lúc này hiệu quả của thuốc mê cũng đã hết, Hàn Nhược Nhược mơ mơ màng màng tỉnh lại. Hàn Nhược Nhược cảm giác cơ thể mình rất mát mẻ, nàng đã chết rồi sao, đã ở trên thiên đường rồi sao.
Người ta nói rằng khi chết linh hồn con người sẽ lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, địa ngục thì vô cùng nóng, còn thiên đường lại vô cùng mát mẻ thoải mái nha. Hàn Nhược Nhược cảm thán, ít nhất khi chết nàng cũng không phải chịu khổ, ít nhất còn được lên thiên đường.
Đột nhiên Hàn Nhược Nhược nghe thấy tiếng động:
-Bim bim….bim bim.
Không lẽ thiên đường cũng có xe cộ? Đây rõ ràng là tiếng bíp còi xe tải a, thiên đường có vẻ rất khác so với tưởng tượng nha.
Hàn Nhược Nhược cảm giác cơ thể rất suy yếu, không có chút sức lực nào, nàng cúi đầu nhìn xuống… thiên đường không có quần áo sao, nếu gặp người khác phải làm sao bây giờ, không lẽ ai cũng như nàng không có quần áo mặc, như vậy rất xấu hổ.
Hàn Nhược Nhược phát hiện có gì đó không đúng, nàng phải tỉnh táo lại, thiên đường không thể nào chân thực như vậy được. Nàng không thông minh, học vấn không cao nhưng cũng không phải hạng ngốc ngếch, lúc này nàng biết mình vẫn còn sống, mà tình huống rất không tốt.
Bởi vì lúc này Hàn Nhược Nhược đang bị trùm trong một cái lều nhỏ bằng khăn phẫu thuật, nàng không rõ tình huống bên ngoài, càng không dám nhìn ra bên ngoài, nàng rất sợ, sợ rằng bên ngoài là một đám nam nhân hung dữ, nếu như quả thật như vậy thì nàng sống không bằng chết.
Hàn Nhược Nhược nhớ lại, hôm qua mình đến cao ốc Đại Cát, kí giấy hiến nội tạng, sau đó lên bàn phẫu thuật, sau đó… liền không nhớ gì nữa. Hàn Nhược Nhược bật khóc, nàng đã rõ ràng rằng nàng bị lừa, hơn nữa rất có thể nàng đã bị làm nhục, nếu không tại sao lại không mảnh vải che thân.
Thính lực của Vô Danh rất tốt, nghe thấy tiếng động của Hàn Nhược Nhược, biết rằng cô gái kia đã tỉnh lại. Vô Danh rất vui vẻ, nàng tỉnh lại phải hỏi xem nàng tu luyện như thế nào mới được, thế là lại gần, vén lên khăn phẫu thuật, nở một nụ cười thân thiện:
-!@#$ (Tại hạ Vô Danh, không biết cô nương xưng hô thế nào).
Hàn Nhược Nhược ở bên trong bị người bất ngờ nhấc lên khăn phẫu thuật, lộ ra một cái thân hình đầy xuân sắc, Hàn Nhược Nhược run rẩy sợ hãi, nụ cười thân thiện của Vô Danh không khiến nàng an tâm một chút nào:
-Ngươi… ngươi đừng lại đây. Nếu không…. Nếu không ta sẽ cắn lưỡi tự sát.
Hàn Nhược Nhược đưa đầu lưỡi ra, nếu Vô Danh tiến lại nàng quyết tâm sẽ tự sát, bất quá nghĩ lại hắn cũng đã làm nàng rồi, trong nội tâm dâng lên một cỗ chua xót.
Vô Danh nhận ra tâm tình của Hàn Nhược Nhược không tốt, nói đúng hơn là sợ hãi, dù không hiểu nàng nói cái gì nhưng nàng đang rất sợ hãi, còn bày ra một cái động thái cắn lưỡi tự sát a. Thế là Vô Danh bỏ xuống khăn phẫu thuật, rời đi.
Hàn Nhược Nhược thở phào, nàng cũng cảm thấy hơi kì lạ, Vô Danh nếu là người xấu sẽ không như vậy, không lẽ vì hắn đã làm mình một lần nên không còn hứng thú nữa. Hàn Nhược Nhược lấy tay sờ xuống hạ bộ, nàng không cảm thấy đau, hông cũng không thấy có chút dị trạng nào, có lẽ nàng trách lầm người kia rồi?
Năm phút ngây người suy nghĩ, Hàn Nhược Nhược lấy hết can đảm thò đầu ra ngoài, nàng đã nghe được tiếng xe, nơi này không phải trong bất cứ tòa nhà nào, nếu để người khác bắt gặp bộ dạng này cũng không ổn. Khi phát hiện mình đang ở dưới gầm cầu thì Nhược Nhược vận dụng toàn bộ nơ-ron não suy luận:
-Nếu mình quả thực bị hại thì bây giờ đã nằm trong một căn phòng nào đó, hiện tại lại ở dưới gầm cầu, có lẽ hắn đã cứu mình. Nhưng tại sao hắn không cho mình mặc quần áo, lúc nãy hắn nói cái gì cũng không nghe rõ.
Nhắc tới không mặc quần áo, Hàn Nhược Nhược lại chui vào rồi bật khóc, dù hắn cứu nàng nhưng bây giờ nàng cũng trong hoàn cảnh vô cùng tồi tệ, làm sao về nhà bây giờ, tay chân không có sức lực, trên người lại không có tiền. Nếu được lựa chọn nàng thà rằng người kia còn ở lại, bây giờ hắn đã bỏ đi rồi, một mình nàng không biết làm như thế nào.
Đang khi Hàn Nhược Nhược bất lực, Vô Danh quay lại, trên lưng hắn còn đeo một khẩu súng trường, khẩu súng được che giấu khá kĩ, hơn nữa còn được phủ lên một tầng Lưu Ly Huyễn Minh Thuật, người khác nhìn vào không thể nào phát hiện được.
Vô Danh đến cũng như đi đều vô hình vô ảnh, không một tiếng động nào. Lúc trở về hắn nghe được Hàn Nhược Nhược vẫn còn khóc, thế là cũng không làm phiền nàng, ngồi ở một bên nghiên cứu ám khí.
-Lạch cạch, lạch cạch.
Hàn Nhược Nhược không biết Vô Danh quay lại nhưng nàng nghe được một vài tiếng động rất nhỏ bên ngoài, hy vọng người tới không phải người xấu, hy vọng người tới là bác lao công nào đó, hy vọng người tới là phụ nữ. Rất nhiều cái hy vọng hiện lên trong đầu Hàn Nhược Nhược, nàng lại thấp thỏm thò đầu ra ngoài.
-A, là hắn.
Nhược Nhược vô cùng bất ngờ, tại sao hắn đã đi rồi còn quay trở lại. Khoan đã, trên tay hắn đang cầm… một khẩu súng trường, hắn là xã hội đen. Nhược Nhược ngay lập tức lại chui vào trong, hình tượng Vô Danh cứu nàng đã bị khẩu súng trường đánh tan, hắn chắc chắn muốn bán nàng.
Lại qua mười phút, Nhược Nhược vẫn nghe thấy những âm thanh “lạch cạch”, nàng lại lấy hết can đảm chui đầu ra ngoài, dù hắn muốn bán nàng nàng cũng phải xin cho bằng được một bộ quần áo, không thể nào để bản thân “vườn không nhà trống” thế này được, chết cũng phải có tôn nghiêm.
Hàn Nhược Nhược nhìn thấy Vô Danh hết sức chăm chú, còn khẩu súng trường trên tay hắn lúc này đã bị tháo dỡ thành một đống linh kiện. Lúc này nàng mới nhìn rõ khuôn mặt của Vô Danh, là một chàng trai khoảng 20 tuổi, cao 1m85, mày kiếm mũi cao, đôi mắt sáng vô cùng cuốn hút, mái tóc dài ngang lưng đen nhánh, rất đẹp trai.
Hơn nữa vẻ mặt của Vô Danh lại mang theo một vẻ ngây thơ, cảm giác giống như một đứa trẻ con đang thích thú với món đồ chơi, mặc dù món đồ chơi này khá nguy hiểm nhưng không che nổi vẻ ngây thơ của Vô Danh. Nhược Nhược rất tò mò, hắn đang làm cái gì a, tháo dỡ súng ra như vậy làm gì.
Sau một khắc, Vô Danh huy động hai tay, chỉ mất ba giây, khẩu súng đã được lắp ráp lại như cũ. Hàn Nhược Nhược nghĩ đến những bộ film trước đây nàng vẫn xem, sát thủ rất hay tập luyện như vậy, tháo súng rồi lắp lại, thậm chí là nhắm mắt lắp súng, tốc độ cực nhanh. Ý tưởng Vô Danh là sát thủ càng ngày càng ăn sâu vào đầu Nhược Nhược.
Việc làm tiếp theo của Vô Danh khiến Nhược Nhược trợn tròn mắt, hắn dí họng súng đối diện với mặt hắn, dùng tay bóp cò. Không biết vì lí do nào mà Hàn Nhược Nhược lại không quan tâm đến hình tượng của mình, nhảy ngay ra khỏi túp lều nhỏ, nắm lấy tay của Vô Danh:
-Không được, anh muốn chết à. (!@#$).
Đây là hành động theo bản năng của Nhược Nhược, bởi vì nàng quan sát Vô Danh thấy Vô Danh không giống hạng người độc ác, dù là sát thủ nhưng hắn cũng đã cứu mình, không thể thấy chết mà không cứu được. Hơn nữa vẻ mặt của Vô Danh khiến nàng không đành lòng nhìn hắn chết.
Vô Danh quay lại, hắn nghe không hiểu Hàn Nhược Nhược, hắn chỉ đang thử xem ám khí sau khi lắp lại còn sử dụng được hay không, tốc độ của Hàn Nhược Nhược không nhanh bằng ngón tay hắn được, hắn đã bóp cò rồi, nhưng không có đạn bay ra.
Còn việc quay họng súng về phía mình nha, đó là để hắn quan sát kỹ hơn cách hoạt động của ám khí mới, xung quanh dùng mắt thường không thể nhìn được, chỉ có một cái lỗ duy nhất đó là họng súng có thể quan sát a.
Hàn Nhược Nhược thấy Vô Danh nghi hoặc nhìn mình, lúc này mới phát giác mình có chút lỗ mãng, một tầng mây đỏ ngưng tụ trên khuôn mặt, vội vàng chui vào “túp lều”, yếu ớt nói ra:
-Không được nhìn. (!@#$).
Nghe giọng của Nhược Nhược thì Vô Danh biết nàng đã không còn sợ hãi, vì nghe không hiểu nên tiến lại, vén khăn phẫu thuật lên, một hơi tiến vào. Vì khăn phẫu thuật cũng không lớn, thân hình của Nhược Nhược rất nhỏ nhắn nên lúc ở một mình liền không có cảm giác gì, nhưng khi có Vô Danh thì vô cùng chật chội, bất quá vẫn chui vào được.
Hàn Nhược Nhược vô cùng bất ngờ, thế quái nào hắn lại chui vào đây, đừng a, đừng làm chuyện gì a. Hàn Nhược Nhược dùng hai tay che đi những bộ phận nhạy cảm, nhưng mà càng làm như vậy càng khiến nàng trở nên dụ hoặc.
-Anh… anh muốn làm gì, nếu tiến lại nữa tôi chết cho anh xem. (!@#$) Có lẽ vì ngoại hình của Vô Danh mà Nhược Nhược thay đổi cách xưng hô, lại đưa đầu lưỡi ra làm một cái động tác muốn chết. Không hiểu sao động tác lần này lại có chút manh (đáng yêu).
Bất quá lần này Vô Danh nghe ra ý tứ muốn chết không mãnh liệt như lần trước, mà lần trước hắn rời đi cũng không phải do bị nàng đe dọa, thế là lấy ngón tay đẩy lưỡi của nàng vào.
Tốc độ của Vô Danh rất nhanh, khi Nhược Nhược phát hiện thì ngón tay của hắn đã chạm vào miệng nàng rồi, dùng sức cắn một cái. Hàn Nhược Nhược chỉ có cảm giác cắn phải một cái gì đó rất cứng, nàng ê hết cả răng nhưng không có cắn lưỡi được, nàng rất muốn khóc.
Vô Danh mỉm cười, vẫn duy trì tư thế này, hắn cũng không muốn nàng tự sát thật, đợi hắn học xong võ công từ nàng thì tùy ý nàng muốn làm gì thì làm. Hắn nhớ lúc trước có bái một vị sư phụ, biệt hiệu Tiếu Chân Nhân, hắn được dạy rằng nếu muốn làm quen thì mỉm cười là cách tốt nhất nha, từ đó Vô Danh sáng tạo ra một cái mị tiếu (mị thuật cười).
Nụ cười của Vô Danh khiến Nhược Nhược có chút ngẩn ngơ, hắn cười rất đẹp trai, lại mang theo cảm giác ấm áp. Thế là Nhược Nhược không tự chủ được buông lỏng hàm răng, ý muốn tự sát cũng tan biến, có lẽ quả thực hắn không có ý đồ gì xấu.
Vô Danh rụt ngón tay lại, vì biết mình cùng nàng bất đồng ngôn ngữ nên Vô Danh dùng tay vẽ xuống mặt đất một cái hình vẽ đơn giản. Ban đầu Vô Danh vẽ một cái đại lục, sau đó vẽ chính mình lên đó. Tiếp theo Vô Danh vẽ một cái đại lục thứ hai, vẽ chính mình lên đại lục thứ hai, xóa “mình” ở đại lục đầu tiên đi.
Ở đại lục thứ hai Vô Danh còn vẽ cái biểu hiện ngơ ngác, biểu thị nơi đây rất mới lạ đối với hắn. Vô Danh vẽ rất đẹp, Hàn Nhược Nhược chăm chú nhìn theo, hồi tưởng lại lúc đầu hắn nói nàng cũng không hiểu liền liên tưởng đến Vô Danh là người nước ngoài lạc đến đây, hắn không biết ngôn ngữ ở đây.
Như vậy hắn không phải đã làm mình nha, có lẽ hắn vô tình đi ngang qua, thấy mình gặp nạn liền ra tay tương trợ rồi đem mình tới đây. Đây chính là ý nghĩ sau khi bị mị tiếu của Vô Danh trấn an. Nghĩ như vậy Hàn Nhược Nhược cũng học theo cách làm của Vô Danh, lấy tay vẽ lên mặt đất.
Bất quá nàng rất ngượng ngùng nha, nền đất ở đây cũng được trải nhựa, căn bản là vẽ không được, lại nhìn qua Vô Danh, hắn vẽ rất đơn giản thế kia a. Cao thủ, chắc chắn hắn là cao thủ dị năng.
Không vẽ được cũng không nói được, Hàn Nhược Nhược níu níu lấy áo của Vô Danh, rồi chỉ chỉ vào mình, ý nói nàng cũng rất muốn có quần áo mặc, tư thế này quá xấu hổ.
Vô Danh nghĩ nghĩ, y phục của hắn cũng rách nát mất rồi, thế là dùng tay vi kiếm, xoẹt xoẹt mấy cái, cái khăn phẫu thuật bị cắt thành mấy miếng, sau đó lại xoẹt xoẹt mấy cái, dán lên người của Hàn Nhược Nhược, kiểu dáng vậy mà rất giống với ý phục cổ trang.
Hàn Nhược Nhược thở ra một hơi, rốt cuộc cũng có đồ mặc, dù kiểu dáng hơi quái lạ nhưng chỉ cần về đến nhà là được rồi. Vô Danh lại vẽ tiếp, lần này hắn vẽ hai người, một nam một nữ, ý tứ hắn muốn đi theo nàng, muốn nàng dạy cho hắn ngôn ngữ ở đây.
Tiếp xúc với Vô Danh ngắn ngủi nhưng nàng không nhận ra bất kì ý đồ đen tối nào của Vô Danh, dù là nàng khỏa thân trước mặt hắn thì hắn cũng không có chút nào rung động. Thế là Nhược Nhược làm ra một cái động tác oke, người ta là cao thủ dị năng nha, nàng rất cần một người như vậy, bởi vì nàng đã gián tiếp phá hỏng hợp đồng, không biết cha mẹ có bị gì hay không.
Vô Danh vẽ tiếp, trong hình này hắn muốn nói cơ thể Hàn Nhược Nhược vẫn rất yếu, để hắn mang nàng về, nàng chỉ cần chỉ cho hắn phương hướng là được.
Không chờ Hàn Nhược Nhược đồng ý, Vô Danh ngồi xuống, đưa lưng về phía nàng. Hàn Nhược Nhược cũng leo lên lưng Vô Danh, đã bị hắn nhìn thấy hết rồi, cõng về nhà cũng không còn là vấn đề gì to tát.
Vô Danh không vận dụng vô ảnh bộ, vô ảnh bộ tốc độ quá nhanh, Hàn Nhược Nhược không phản ứng kịp nên chỉ dùng khinh công bình thường mà đi. Dù vậy tốc độ vẫn khá nhanh, cảnh vật không ngừng lùi lại, những cơn gió mát mẻ đập vào hai người.
Hàn Nhược Nhược trên lưng Vô Danh hết chỉ bên trái rồi chỉ bên phải, nàng rất thích cảm giác này, hắn cõng nàng nhưng lại cho nàng cảm giác như nàng đang được bay trên bầu trời a. Bất quá ánh mắt mọi người nhìn Vô Danh cùng Hàn Nhược Nhược có chút không đúng.
Trong mắt người khác thì tốc độ của Vô Danh cũng rất bình thường, dị năng chạy nhanh không phải hiếm thấy, nhưng mà cái làm cho hai người nổi bật chính là trang phục, nam thì quần áo rách rưới, nữ thì mặc đồ giống như mấy cái khăn phẫu thuật ghép thành, quá kì hoa.
Những tiếng xì xào bàn tán khiến Hàn Nhược Nhược bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, xấu hổ không thôi, cúi gằm mặt vào lưng Vô Danh, chỉ để lộ ra đôi mắt để nhìn đường. Vô Danh sắc mặt vẫn như thường, hắn không hiểu những người ở đây nói gì, có hiểu cũng chẳng quan tâm.
Hơn nữa hắn còn đang vận dụng Càn Khôn Đại Na Di, tập trung tế bào cảm giác vào lưng, nghiên cứu cơ ngực của Hàn Nhược Nhược, hắn muốn nhân cơ hội này hoàn thiện Thiên Diện Thuật. Đương nhiên Hàn Nhược Nhược không thể biết được chuyện này, nếu không nàng không bao giờ để Vô Danh lợi dụng như vậy, nàng là con gái, rất biết giữ ý tứ đấy.