Chương 2: Chương 2 : Tiểu Bảo Bảo Vẫn Còn, Làm Sao Luyện Quỳ Hoa Bảo Điển

Giết người không phải việc gì quá xa lạ với Vô Danh, khi còn ở Thiên Minh Đại Lục, đã có lần Vô Danh nhất kiếm trảm vạn quân, nhất kiếm lạc, vạn quân vong. Do đó giết chết mười hai người này đối với Vô Danh là một chuyện quá bình thường, hắn còn không thèm hủy thi diệt tích.

Bất quá không phải Vô Danh là dạng người hiếu sát, những người hắn giết đều là hướng đến hắn khiêu chiến, hoặc hắn cảm thấy đáng giết thì hắn mới ra tay giết người. Trong đầu của Vô Danh chỉ nghĩ đến chuyện… tìm kiếm võ công mới, học tập nó, sau đó lại tìm kiếm võ công mới.

Vô Danh nhận thấy tiểu bảo bảo vẫn còn, tâm tình rất không tốt. Không phải hắn buồn bực vì tiểu bảo bảo vẫn còn mà hắn buồn bực vì khi bị hút đi Vô Danh đã kịp thời nắm lấy Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng mà trong quá trình tới đây Quỳ Hoa Bảo Điển đã bị xoắn nát, hắn cũng chưa đọc những trang sau của Quỳ Hoa Bảo Điển, bây giờ lấy cái gì học.

Vô Danh thở dài một hơi, may mắn là lúc đó hắn chưa đoạn tiểu bảo bảo, nếu không lúc này tiểu bảo bảo không có, bí tịch cũng không, là một sự kiện rất bi ai. Thật ra nên nói rằng Vô Danh “chưa kịp” đoạn tiểu bảo bảo thì đúng hơn, ngẫm lại hắn liền chuyển sự tức giận lên đợt sấm sét kia, có cơ hội hắn sẽ báo thù.x Vô Danh nhặt lên mấy khẩu súng, hắn rất tò mò thần công mà đám vừa rồi sử dụng, uy lực mạnh, tốc độ đủ nhanh, nếu có thể học được thì rất hay a. Vô Danh hồi tưởng lại những gì mà đám vừa rồi thực hiện, dường như bọn chúng nhấn vào cái điểm nào đó, sau đó thì “đoàng đoàng”, rồi thần công thi triển.

Vô Danh vận dụng nội lực, bóp mấy cái, một khẩu súng bị bóp méo, sau đó… không có sau đó, cây súng bị vò thành một đoàn. Vô Danh lại cầm lên khẩu súng tiếp theo, lại vận dụng nội lực, bóp bóp mấy cái. Cứ như vậy mười một khẩu súng bị hắn chơi hỏng, vẫn không biết vận dụng thần công như thế nào.

Vô Danh vuốt vuốt cằm:

-Kỳ quái, rõ ràng ta nhớ không sai rằng nhấn vào điểm này, tại sao lại không phát ra được thần công.

Còn một khẩu súng cuối cùng, Vô Danh tiếp tục bóp mấy cái, nhưng mà lần này không có vận dụng nội lực. Đột nhiên:

-Đoàng.

Vô Danh ngiêng đầu qua một bên, viên đạn găm lên trần nhà, lần này hắn mở súng sai tư thế, dí họng súng vào mặt của chính mình. Vô Danh cười cười:

-Hóa ra là vậy, thần công này vậy mà lại đơn giản như vậy, không cần nội lực cũng có thể thi triển được, quá lợi hại. Ngoại trừ uy lực mạnh thì nó còn tỏa ra một loại khí rất nóng, rất có ý tứ.

Vô Danh lại ngẫm ra một cái vấn đề:

-Nếu không sử dụng nội lực chắc hẳn đây là một loại ám khí, không phải thần công. Ám khí này không thiên biến vạn hóa như của Ngũ Độc phái hay Đường Môn nhưng uy lực lại rất khá, tìm một chỗ rồi lại tìm hiểu vậy.

Vô Danh vác khẩu súng lên vai rời đi, dù ở nơi nào hắn cũng vô tư như vậy, chỉ có võ công mới làm hắn thấy hứng thú. Vô Danh đi ngang qua bàn phẫu thuật, nhíu mày:

-Xém chút quên vị cô nương này, nên mang nàng theo hay để nàng ở lại mới tốt a.

Nhìn lại một chút, trên đất là mười hai xác chết, vị cô nương này lại không có nội lực, chứng tỏ nàng không tu luyện võ công, thấy nhiều xác chết như vậy liệu có bị dọa hay không. Cuối cùng Vô Danh đưa ra một cái quyết định, mang theo Hàn Nhược Nhược, dù sao hắn cũng cần một người giải thích tình huống.

Ban đầu hắn không muốn mang theo Hàn Nhược Nhược bởi vì lưng của hắn vác súng rồi, đây chính là ám khí a, chính là niềm vui của hắn a, nếu cõng Hàn Nhược Nhược thì khẩu súng để đâu bây giờ, ám khí mà cầm trên tay cho người khác thấy thì đâu còn là ám khí, đây chính là lí giải của Vô Danh.

Như vậy Vô Danh chỉ có thể lựa chọn Hàn Nhược Nhược hoặc ám khí, khẩu súng quá to, cầm trên tay sẽ không còn là ám khí, đây là một điều vô cùng xem thường ám khí. Cuối cùng Vô Danh lựa chọn Hàn Nhược Nhược, đây cũng là một lần hiếm hoi Vô Danh bỏ qua ám khí vì một người.

Bất đắc dĩ Vô Danh tìm một chỗ giấu ám khí, đợi sau này rảnh lại quay lại lấy vậy. Vô Danh cõng lên Hàn Nhược Nhược, quần áo của hắn cũng tả tơi không lấy ra cho nàng mặc được, quần áo của nàng lại không có, suy nghĩ một chút Vô Danh lấy luôn cái khăn phẫu thuật trùm Hàn Nhược Nhược lại.

Vô Danh lần đầu tiên tiếp xúc với nữ tử, dù rằng trước kia hắn cũng từng bái sư một vị nữ tu, chính là chưởng môn phái Nga My, lúc đó hắn học Cửu Âm chân kinh nhưng cũng chẳng có tiếp xúc nhiều, lúc đó hắn còn quá nhỏ, trong đầu chỉ có võ công và võ công. Vô Danh gật gù:

-Kỳ quái, rõ ràng cô nương này không có nội lực, khi tiếp xúc với nàng lại có cảm giác nàng là một người tu luyện võ công. Thôi, đợi nàng tỉnh lại rồi hỏi, có lẽ nàng tu luyện một loại công pháp đặc thù.

-Còn nữa, cơ ngực của nàng hơi khác ta, vừa ấm lại vừa mềm, sau này cũng hỏi một chút, vừa vặn hoàn thiện Thiên Diện thuật.

Thiên Diện thuật là một loại võ công có thể thay đổi dung mạo, Vô Danh kết hợp giữa Càn Khôn Đại Na Di và Lưu Ly Huyễn Minh Thuật sáng tạo ra, hắn đã vài lần giả trang thành nữ nhân nhưng bây giờ lại phát hiện có chút không đúng, lúc đó cơ ngực của hắn không được như của Hàn Nhược Nhược bây giờ.

Vô Danh cõng Hàn Nhược Nhược ra khỏi phòng 803, lại có vấn đề xảy ra:

-Bây giờ đi đâu đây, ta không quen thuộc nơi này. Thôi, tìm nơi nào không người rồi đợi nàng tỉnh lại vậy.

Nghĩ thông suốt, Vô Danh đạp Thuấn Phong bộ, phi từ tầng 8 xuống mặt đất, cộng thêm một người trên lưng, cũng không vấn đề gì. Khinh công của Vô Danh đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, không cần điểm tựa, chỉ cần nơi nào có gió, có không khí, hắn đều có thể áp súc không khí thành điểm tựa, lợi dụng gió để tăng tốc độ “bay”, đạp mấy cái liền xuống mặt đất rồi.

May mắn, hiện tại đã là 10h đêm, khu này lại được Cao Minh phong tỏa, căn bản là không có ai nhìn thấy màn phi thân vừa rồi của Vô Danh, nếu không hôm sau chắc chắn Vô Danh sẽ bị lên báo sau đó bị săn lùng, dị năng “bay” là một loại dị năng vô cùng “khủng”, rất được liên minh trọng dụng.

Lại nói dị năng “bay” chỉ có thể tự mình phi hành, không cách nào mang thêm người khác, trừ phi có thêm máy móc phụ trợ, khả năng khinh công của Vô Danh chính là một loại dị năng cao cấp, càng thích hợp để chiến đấu.

Vô Danh cõng Hàn Nhược Nhược, vận dụng thuận phong nhĩ, nơi nào có người nơi đó sẽ có tiếng động, như vậy chỉ cần tìm nơi không có tiếng động, liền tìm được nơi không có người.

Vô Danh choáng váng, đây là cái thế giới gì, nhiều âm thanh ồn ào như vậy, hắn kém chút liền bị điếc. Xem ra thuận phong nhĩ không xài được.

Bởi vì đây là Hoa Hạ, một trong những trung tâm phồn hoa nhất hiện tại, xe cộ rất nhiều, quán bar, phòng trà, các loại vui chơi giải trí rất nhiều, đương nhiên âm thanh sẽ rất ồn rồi.

Vô Danh thay đổi chiến thuật, thi triển vô ảnh bộ, liên tục di chuyển tần suất cao, đồng thời thi triển Bất Tử Kim Cương thân tạo thành một cái phòng hộ bảo vệ cho Hàn Nhược Nhược. Nếu không có phòng hộ từ kim cương thân thì Hàn Nhược Nhược đã bị trọng thương, tốc độ di chuyển của Vô Danh quá nhanh, ma sát quá lớn.

Rất nhanh, năm phút sau, Vô Danh đã chạy qua rất nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được một chỗ không có người, chính là một cái gầm cầu. Hoa Hạ quá phồn hoa, tìm một chỗ không có người cũng khó, không có nhà hoang, chỉ có thể chạy ra gầm cầu.

Bất quá đối với Vô Danh chuyện này cũng bình thường, từ nhỏ hắn đã xông xáo giang hồ, trời là chiếu, đất là giường, tứ hải là nhà, gầm cầu cũng là nhà, thêm cầu làm mái nhà, quá thoải mái, không sợ trời mưa nha.

Hàn Nhược Nhược bị gây mê rất sâu, nàng vẫn chưa tỉnh lại. Vô Danh không có gì làm, hắn mặc dù là luyện công cuồng nhưng cũng rất có quy tắc, không để nữ tử một mình, trong lòng rục rịch về lại chỗ cũ lấy ám khí nhưng cuối cùng vẫn không đi, ngồi một bên vận chuyển Vô Tướng công tu luyện.

Một địa phương nào đó, dưới lòng đất.

Cao Minh đang suy nghĩ về tương lai thống trị thế giới của hắn. Người khác không biết vô năng giả có tác dụng gì, nhưng hắn biết, bởi vì dị năng của hắn chính là tiên đoán tương lai. Bất quá tiên đoán tương lai của Cao Minh chỉ cho ra một cái đáp án khá mơ hồ, muốn hướng đến tương lai hắn nhìn thấy thì hắn phải phối hợp.

Cách đây mấy năm, Cao Minh tiên đoán được… chỉ có vô năng giả mới có thể thống trị thế giới này. Lúc đó hắn rất ngạc nhiên, đây là thế giới của dị năng giả, tại sao vô năng giả lại có thể thống trị thế giới. Nhưng Cao Minh tin tưởng vào dị năng của mình, hắn vẫn tìm kiếm vô năng giả, sau đó làm thí nghiệm trên vô năng giả.

Nhưng mà vô năng giả quá hiếm thấy, dù cho Cao Minh có tìm được vài đối tượng thí nghiệm nhưng họ không phải chân chính vô năng giả, chỉ là dị năng của họ quá tầm thường hoặc chưa thức tỉnh nên tất cả thí nghiệm đều thất bại. Bất quá hắn đưa ra một cái kết luận, đó chính là vô năng giả có thể thông qua cấy ghép mà có được “dị năng”, chỉ có phương án này mới đưa đến kết quả vô năng giả thống trị thế giới.

Việc Cao Minh cho phép đàn em cưỡng hiếp Hàn Nhược Nhược không phải chuyện chơi, nếu Hàn Nhược Nhược là một người dị năng chưa thức tỉnh, khi bị ép đến đường cùng, dị năng của Nhược Nhược sẽ thức tỉnh, đây là bản năng của con người. Vậy thì hắn cũng không cần thí nghiệm trên Nhược Nhược làm gì, coi như tốn một chút tiền mua vui cho đàn em.

Nếu Hàn Nhược Nhược không thể chống cự, điều đó nghĩa là Hàn Nhược Nhược chân chính là vô năng giả, kế hoạch của hắn càng có khả năng hoàn thành, do đó Cao Minh càng mong muốn Hàn Nhược Nhược bị làm nhục. Một người bị chấn thương tâm lí thì việc xóa ký ức đơn giản hơn rất nhiều, Cao Minh đã tính toán từng bước.

Lúc này dị năng của Cao Minh khiến hắn nhìn thấy một cảnh tượng, hắn bị người giết chết. Cao Minh nhíu mày, dị năng của hắn dù khá mơ hồ nhưng chưa sai một lần nào, hắn từ một người bình thường bước đến một bước này không phải dựa vào vận may, mà là thực lực.

Cao Minh rút ra điện thoại, hắn muốn gọi cho đàn em, lúc này đã qua 4 tiếng, có lẽ cũng đã có kết quả rồi.

-Tút…tút… số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Cao Minh gọi cho quản lí cao ốc Đại Cát:

-Lương Tiến, đến phòng 803, xem có chuyện gì xảy ra.

-Dạ, đại ca.

Năm phút sau:

-Đại… đại ca, không xong rồi, mười hai người Đăng Hổ đều bị người giết chết rồi.

Cao Minh hét lớn:

-Cái gì, kẻ nào bản lĩnh lớn như vậy, còn cô gái kia đâu, cô gái đó còn ở đó không.

-Đại ca, cô gái kia cũng không còn.

Cao Minh vô cùng tức giận, chửi thẳng vào điện thoại:

-Mẹ nó, không phải tao nói mày canh chừng phòng 803 sao, có kẻ đến giết người rồi rời đi mày cũng không biết à.

Phòng 803 không phải đại ca cho nó cách âm sao, nổ súng trong đó làm sao em biết được. Lương Tiến vô cùng ủy khuất nhưng không dám cãi lại chỉ có thể tìm một chút đường sống cho chính mình:

-Để em phát video cho đại ca, trong phòng có camera.

Một đoạn video được phát đến máy chủ căn cứ dưới lòng đất của Cao Minh, Cao Minh xem xét rõ từng chi tiết một. Cao Minh tức giận đấm nát một cái màn hình computer:

-Khốn kiếp, dám cướp con mồi trong tay tao. Không cần biết mày thuộc tổ chức nào, tao nhất định sẽ tìm ra mày.

Cao Minh quả nhiên có bản lĩnh, hắn chỉ tức giận trong chốc lát liền điềm tĩnh lại, rất có khả năng “dự đoán cái chết” của hắn liên quan tới kẻ trong video. Tên nhãi thoạt nhìn chỉ 20 tuổi trong video quá quỷ dị, từ việc lỗ đen xuất hiện đến việc Cao Minh dùng tốc độ chậm nhất phát video cũng không nhìn ra được bước di chuyển của tên kia, khả năng lớn nhất là tên này có dị năng tàng hình.

Hơn nữa camera quay rất rõ Vô Danh dùng tay không bóp nát súng ống, không lẽ tên này có hai dị năng. Như vậy có lẽ tên này cũng là vô năng giả, đã được cấy ghép dị năng. Suy đoán của mình quả nhiên chính xác, đây cũng là một thu hoạch ngoài ý muốn của Cao Minh.

Cao Minh lại gọi điện cho Lương Tiến:

-Mày mau thông báo cho anh em, lục soát toàn bộ camera phụ cận, không cần manh động, tên này rất mạnh. Nếu phát hiện vị trí của nó báo ngay cho tao, tao sẽ cho người xử lí.

-Dạ, đại ca. Em xử lí ngay.

Sau đó Cao Minh tiếp tục gọi điện cho một người khác:

-Hắc Dạ, tao có một cuộc làm ăn lớn, không biết mày có hứng thú hay không.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói âm lãnh:

-Hắc hắc, chỉ sợ mày không trả nổi cho tao. Nói đi, lần này muốn tao giết ai.

Cao Minh nói chắc như đinh đóng cột:

-Mục tiêu lần này có chút khó chơi, chỉ cần mày lấy được đầu của nó, hoặc bắt sống đứa con gái bên cạnh nó mày muốn gì tao cũng có thể đồng ý. Lát nữa tao sẽ gửi hình ảnh, còn vị trí của mục tiêu hiện tại vẫn chưa rõ.

Hắc Dạ là một tên trong liên minh sát thủ, hắn rất mạnh nhưng không hề khinh địch, Cao Minh đã tự mình lên tiếng chắc hẳn mục tiêu rất khó chơi, nhưng mà Hắc Dạ cũng không từ chối, nếu sợ hãi thì hắn cũng không làm cái nghề sát thủ này làm cái gì, chỉ là hắn phải chuẩn bị thêm một chút:

-Được, vậy tao sẽ mời thêm một người tham gia vào vụ này, mày chuẩn bị sẵn thù lao đi.

-Không thành vấn đề, chỉ cần đạt được mục đích, gấp mười lần thù lao cũng không phải không được.

Sau đó Cao Minh dập máy, hắn hiểu rất rõ Hắc Dạ, câu cuối cùng nói ra, chính là để Hắc Dạ mời thêm nhiều người một chút, mười người cũng được. Kẻ kia cho hắn cảm giác tử vong, dù có phải táng gia bại sản cũng phải giết chết Vô Danh, nếu không hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên.