Chương 5: Khi vận khí là thực lực mạnh nhất. Bừng tỉnh! Ta là Phương Hạo Nhiên.

Khi mới bắt đầu trước khảo thí, phụ thân hắn đã nói: May mắn cũng là một loại thực lực, nhưng trên tất cả, lực lượng bản thân mới là thực lực mạnh nhất.

Phương Hạo Nhiên đồng ý. Nhưng đó là với kẻ khác. Với hắn mà nói, may mắn thực sự còn mạnh hơn thực lực gấp bội. Chẳng thế mà mấy ngày qua, trong khi kẻ khác mình mẩy đầy thương tích, đấu đá nhau lên xuống hòng lọt vào vòng trong, Phương Hạo Nhiên hắn cứ độc chiếm con số lẻ ở giữa, con số huyền thoại, giúp hắn không làm gì cũng thẳng tiến vào trong năm trăm người đứng đầu,tiếp đó là hai trăm năm mươi người đứng đầu và hiện tại là một trăm hai lăm người đứng đầu. Chả thế mà dù quá đã giờ Tỵ hắn vẫn nằm ườn trên giường. Còn vì sao lại nằm trên giường mà không làm việc khác ư, vấn đề là hắn thực sự rất buồn ngủ. Tối qua, hắn nhớ lại những chi tiết hết sức mơ hồ...

Phương Hạo Nhiên có một giấc mơ kì lạ. Trong mơ hắn cảm giác bản thân là một đoàn vụ khí màu trắng. Ban đầu, đoàn vụ khí này còn rất nhỏ. Trải qua một thời gian rất lâu, lâu đằng đẵng, hắn thấy đoàn vụ khí này lớn lên, bắt đầu có chút ý thức. Gì vậy chứ, rõ ràng là hắn mà, nhưng sao hắn cảm thấy vừa rõ ràng vừa mơ hồ. Mặc cho hắn cảm thấy ra sao, giấc mơ vẫn tiếp diễn. Đoàn vụ khí bay đi khắp nơi, vô định. Một ngày kia, nó bắt gặp một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, vừa xa lạ, nhưng lại có nét thật quen thuộc, giống như... mẫu thân?

Phương Hạo Nhiên giật mình, nếu mẫu thân trẻ đi độ chừng mười lăm tuổi, bỏ đi sự thành thục ở tuổi ba mươi ba hiện tại, thay vào đó sự thanh xuân tươi mát, thì sẽ chẳng khác biệt gì so với nữ nhân này.

Đoàn vụ khí bay lặng lẽ quanh quẩn bên thiếu nữ kia một lúc, rồi bỗng... bay thẳng vào trong người nàng. Đến đây, giấc mơ của Phương Hạo Nhiên trở nên đứt quãng. Hắn mơ thấy hắn lại được được mẫu thân sinh ra lần nữa, trong hình hài một đứa trẻ chứ không còn là đoàn bạch vụ kia.

Phương Hạo Nhiên chợt im lặng, giấc mơ của hắn thực sự rất quái dị, nhưng sao, hắn lại cảm thấy rất... thực?

Ta có lẽ điên rồi! Sao có thể? Hắn thầm trách bản thân, bất quá cái ý nghĩ về việc bản thân là đoàn bạch vụ trong giấc mơ kia, hắn không tài nào loại khỏi suy nghĩ được.

-"Có lẽ ngủ một giấc sẽ tốt hơn chăng?" Hắn tự an ủi rồi kéo chăn ngủ một giấc.

Lúc Phương Hạo Nhiên tỉnh giấc đã là giờ Mùi xế chiều. Trên trán hắn đầy mồ hôi. Giấc mơ quái quỉ kia vẫn tiếp tục lặp lại, thậm chí còn trở nên rõ ràng hơn. Hắn trong mơ, hay chính là đoàn bạch vụ kia, hình như được gọi là hạo nhiên khí gì đó thì phải!

Là cái gì? Phương Hạo Nhiên thắc mắc, chợt nhớ tới rất lâu trước đây, có quyển sách mẫu thân đưa cho hắn đọc về Thiên Long đại lục này, có viết:" Khí hạo nhiên là gì ? Thật ra nó là một thứ khí to lớn cứng rắn. Mạnh tử nói nó là “ chí đại chí cương”, nó có khả năng phối nghĩa với Đạo, và sản sinh ra “tập nghĩa” ( kết hợp nhiều việc nghĩa lại với nhau). Nói rõ hơn, khí hạo nhiên là chỉ cho một thứ tinh thần phẩm cách cao quí nhất không gì có thể so sánh được, nó có đặc điểm là khích lệ phẩm cách, nâng cao ý chí con người. Phẩm cách ấy khi biểu hiện ra bên ngoài là cực kỳ nhân hậu, cực kỳ cương trực đầy khí tiết : “phú quí bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất” ( Nghĩa là :giàu có mà không trụy lạc, không dâm đãng tham lam; nghèo hèn mà ý chí không thay đổi, đứng trước uy vũ ( kẻ mạnh ) mà tinh thần nghị lực vẫn vững chãi không hề bị uy hiếp khuất phục). Con người phải có đủ khí tiết cương trực nhân hậu mới có thể đảm đương việc đạo nghĩa, hoàn thành được sứ mệnh to lớn của thiên địa.

Hạo nhiên chi khí có tác dụng to lớn như thế, nên là chí bảo thiên địa. Kẻ nào thu nạp được, ắt trở thành một đời truyền thuyết. Nhưng chỉ những kẻ, mà trước tiên mình phải bồi dưỡng cái tâm nhân ái, rồi dùng cái lòng nhân hậu đó mà có thái độ đối nhân xử thế đúng đắn, thì mới được Hạo Nhiên khí thừa nhận đi theo.

Hai là phải rèn luyện cho có một ý chí nội tại vững mạnh, để có thể chịu đựng sự khảo nghiệm của hoàn cảnh đầy gian khổ. Trời trước khi ban trách nhiệm lớn cho người nào thì tất phải làm cho cái tâm, cái chí của người ấy trải đầy khốn khổ; có thể gân cốt phải lao động, thể xác phải đói khát, cùng túng, Muốn làm việc gì cũng không yên, cũng đầy khó khăn. Tất cả những điều kiện đo là nhắm vào việc khích động cái tâm, khiến cho tính khí trở nên nhẫn nại, bổ ích cho những điều mà nó chưa thực hiện được. Chính những khó khăn đó mới rèn luyện được ý chí, bảo trì được sự thanh tĩnh, rồi từ tinh thần khí chất không kiêu ngạo, không tự ti, không kiêu kỳ cũng không khúm núm đó được xem như có nhân cách tốt đẹp điển hình.

Đặc biệt, cuối sách có viết: Vạn vật đều có linh. Dù là bất cứ thứ gì cũng đều không ngoại lệ, chỉ đáng tiếc hạo nhiên chính khí bởi là tinh hoa đạo nghĩa thiên địa nên sinh ra rất ít, lại bị nhiều kẻ mang lòng tham rắp tâm chiếm đoạt mà tự tiêu tán hết, vì vậy tự cổ chí kim chưa có trường hợp nào có thể tự hình thành linh thức, tạo thân linh thể hạo nhiên khí. Nếu không ắt phong vân dậy sóng, động khắp cửu thiên.

Đến đây, Phương Hạo Nhiên chợt giật mình bừng tỉnh. Thì ra hắn không phải con ruột phụ thân, mà chính là một cỗ Hạo Nhiên khí sản sinh ra linh thức, thông qua mẫu thân mà cấu thành linh thể.

Giờ hắn mới hiểu,vì sao bao nhiêu năm qua, thân mang danh đại thiếu gia nhà họ Phương nhưng cả phụ thân lẫn Phương gia nhân đều không coi hắn như những kẻ họ Phương khác mà đối đãi

"Phì" Phương Hạo Nhiên coi thường, người Phương gia sao. Ta thèm vào. Cái tên này do mẫu thân nàng đặt, thì coi như cứ giữ nguyên đi, nhưng từ nay trở đi, nó sẽ mang một nghĩa khác.

Hắn gật đầu:" Đúng! Là như vậy!"