"A!"
Trong phòng, bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thập phần cao vút.
"Hắc hắc, phó viện trưởng đại nhân, vừa rồi ngài đủ lãng a!?! "
Lúc này, Phương Hạo Nhiên, vẫn như cũ bị nàng đặt dưới thân, có cảm giác buồn cười. Vừa rồi Tống Ngọc Tình giống như một nữ kị sĩ ngồi trên người của mình. Thật không ngờ ngày thường băng lãnh đoan trang phó viện trưởng, phóng túng lên đã vậy còn quá phong tao.
"Ngươi thế nào...còn không có..."
Tống Ngọc Tình thở hổn hển. Vừa mới rồi hoạt động mãnh liệt để cho nàng cảm thấy toàn thân vô lực. Thế nhưng cắm ở bên trong cơ thể cây thiết côn kia vẫn thập phần cứng rắn.
Quả nhiên, loại chuyện này vẫn cần nam nhân ra sức nhiều chút.
"Là do phó viện trưởng ngài còn chưa tận lực đó."
Phương Hạo Nhiên được tiện nghi còn khoe mẽ, hai tay như cũ ôm eo nàng, mắt nhìn về cặp thỏ ngọc đung đưa trước mắt.
"Lần này để ta ở phía trên!"
"Không được!"
Hắn định đứng dậy, đã bị nàng kẹp chặt lấy
"Thế nhưng, ngươi con sức lực sao?"
Ánh mắt hắn trêu chọc nhìn nàng.
"Dù sao cũng không được!"
Tống Ngọc Tình là quyết tâm không cho nam hài này kỵ trên người mình. Bất quá, từ sâu trong thâm tâm, lại hi vọng có một nam nhân đem chính bản thân chinh phục, hung hăng chinh phục nàng.
Mà người nam nhân này, dĩ nhiên lại là một nam hài, một học sinh của mình.
"Ngươi, tiến đến như vậy!"
Tống Ngọc Tình từ trên người Phương Hạo Nhiên rời đi, lại dĩ nhiên quì xuống, nhếch đồn bộ lên cao, đưa lưng về phía hắn bày ra một cái tư thế tiểu mẫu cẩu.
"Tiểu tao hóa!"
Phương Hạo Nhiên thấp giọng mắng, rồi lập tức nhào tới.
Hắn lúc này thần khí vẫn như cũ cứng rắn không gì sánh được. Nhìn nữ nhân phủ phục trên giường, hai tay chậm rãi vòng ra phía trước xoa nắn đôi thỏ ngọc, sau đó một tay dọc theo phần lưng gợi cảm đi xuống dưới, cầm lấy tiểu huynh đệ đang ngẩng cao đầu, nhắm ngay cánh hoa đẫm sương đang mở khẽ, trực đảo hoàng long.
"Ừm...ừm..."
Tống Ngọc Tình hơi giãy giụa thân thể, đồn bộ hướng về phía sau phối hợp nghênh tiếp.
Sau lưng nàng, Phương Hạo Nhiên một bên đĩnh động, hai tay vân vê nhũ phong, hôn lấy cần cổ trắng mịn
"A!...Thật sâu...A!"
Theo hắn di chuyển, Tống Ngọc Tình tựa như một con thuyền nhỏ giữa biển, theo sóng cuộn phập phồng.
Theo từng tiếng rên rỉ dâm đãng, trong phòng lại một trận mây mưa thất thường.
...
"Mau...dừng lại. Ta... không còn khí lực."
Tống Ngọc Tình thật chặt ôm lấy Phương Hạo Nhiên, trên mặt hiện lên mây đỏ.
"Phó viện trưởng đại nhân, không phải muốn ngồi trên, làm chủ sao?"
Hắn lúc này đắc ý:
"Để ta phía trên là được rồi"
"Không nên cử động!"
Tống Ngọc Tình đè hắn lại
"Để...cho ta nghỉ ngơi một chút...liền được rồi"
"Thế nhưng, ta còn chưa có xong này. Ngươi cũng không thể bỏ mặc ta chứ!"
Hắn nói, rồi khẽ động eo.
"Ưm!"
Tống Ngọc Tình lại khẽ kêu. Cảm giác được dị vật trong bản thân, nàng véo nhẹ hắn một cái:
"Đã bảo ngươi đừng động"
Thế nhưng Phương Hạo Nhiên bây giờ cũng không nghe, ngồi dậy bế nàng lên.
"Ngươi làm gì?"
Tống Ngọc Tình mất hết khí lực, cảm thấy bản thân mất cân đối, chỉ đành vòng tay ôm lấy cổ nam hài này.
Tình cảnh này, có chút hoạt kê. Một là thành thục phó viện trưởng, một là cái nam hài đáng tuổi nhi tử nàng. Nhất là, cặp chân thon dài cố sức kẹp lấy eo nam hài này, trước ngực bị ép trên người hắn. Mà tiểu đệ của Phương Hạo Nhiên còn ở trong người nàng, hưởng thụ cảm giác bị bao bọc ấm áp.
"Chúng ta, cùng đi tắm uyên ương ."
Phương Hạo Nhiên trên mặt nở nụ cười tà ôm trọn lấy phó viện trưởng của hắn, từng bước tới phòng tắm.
...
Xoạt xoạt!
Không ngôn ngữ, không đối thoại. Vẻn vện chỉ là tiếng nước chảy xối xả.
"Được rồi!"
Tống Ngọc Tình có chút không chịu được, hơi trừng hắn:
"Mau dừng lại!"
"Ừm được rồi!"
Phương Hạo Nhiên cũng nghe lời, đem khăn tắm bọc lấy phó viện trưởng đang không còn một tia khí lực.
Động tác của hắn, nhẹ nhàng, như che chở một bảo bối, còn để cho Tống Ngọc Tình nàng cảm nhận được trong đó một tia thương tiếc. Cho tới nay đều là cao ngạo, lại cảm nhận được ôn nhu từ nam hài này. Đây không thể không nói, cũng là một loại châm chọc.
"Lạnh?"
Cảm thấy nữ nhân trong ngực hơi run run, hắn chợt cúi người bế nàng lên.
Lúc này Tống Ngọc Tình nhắm mắt lại, tùy ý cho hắn bế trong lòng. Nghe tiếng tim hắn đập, như một âm thanh kì lạ dẫn dụ lấy nàng.
"Ôm ta về giường. Ta mệt mỏi."
Tống Ngọc Tình nhẹ nhàng, thế nhưng ngôn ngữ cũng không thủy chung phản ánh ra nội tâm bản thân.
Phương Hạo Nhiên hắn, dù sao trong suy nghĩ nàng, cũng vẫn còn là tiểu hài tử. Trước nữ nhân xinh đẹp dụ dỗ, định lực cũng còn không đủ.
Nàng đang suy nghĩ, bản thân cũng là bề ngoài thánh khiết mà bên trong phong tao sao?
...
Ách!
Phương Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ ôm mặt. Tống Ngọc Tình dĩ nhiên là nằm xoay người sang chỗ khác không để ý đến nam hài năm lần bảy lượt hung hăng đưa vào cơ thể nàng...cái kia.
Hiện tại, nàng vẫn chưa dậy nổi một tia khí lực. Giữa hai chân, càng là hơi sưng đỏ, nóng rực. Trên người trần như nhộng, cũng chỉ là phủ chăn lên thôi.
"Ực!"
Phương Hạo Nhiên nuốt một ngụm, như một đầu ác lang không biết đủ, nhìn lấy nữ nhân bên cạnh.
"Ngươi còn nhìn như vậy, ta liền móc mắt ra."
Tống Ngọc Tình chợt xoay người, ánh mắt tức giận nhìn hắn. Thế nhưng, như vậy lại để Phương Hạo Nhiên nhìn thấy, kì thực nội tâm nàng đang giãy giụa.
Như Tống Ngọc Tình thành thục nữ cường nhân, chinh phục nàng, tuyệt không thể yếu kém hơn, tuyệt đối phải đè ép nàng. Phải so với nàng càng thêm cường thế.
"Đét!"
Hắn dĩ nhiên là thò tay vào chăn, đánh vào trên mông nàng thật kêu. Tống Ngọc Tình theo đó duyên dáng gọi to:
"A!"
Phương Hạo Nhiên nằm sát lại gần, tiếp tục giơ tay lên, lại vỗ xuống một cái.
"Phương Hạo Nhiên!"
Tống Ngọc Tình hai mắt phảng phất tuôn ra lửa giận, trừng mắt nhìn nam hài này lại có dũng khí đi ngược đãi nàng.
"Đét!"
Phương Hạo Nhiên cũng không để ý đến nàng ta tỏ thái độ, vẫn như cũ đánh lên kiều đồn phong mãn
"Ừm!"
Thân thể Tống Ngọc Tình hơi run rẩy, cũng không còn có cảm giác cường ngạnh như lúc đầu. Da trắng nổi lên vệt hồng, cả người co giật lấy.
"Đét!"
Lại một tiếng vỗ. Lúc này trên mông nàng đã đầy dấu tay, đau rát, lại có một loại khoái cảm dị dạng.