Cực đại, mềm mại,co đãn. Đây là cảm giác đầu tiên của Phương Hạo Nhiên.
"Oh!"
Bộ ngực truyền đến từng đợt tê dại. Tống Ngọc Tình nguyên bản thân thể nóng rực càng trở nên thập phần khó chịu.
"Tiểu quỉ đầu."
Nàng lúc này trên mặt tràn đầy phong tình say người. Hai chân kẹp lấy eo Phương Hạo Nhiên, một tay dĩ nhiên đưa lên ngực, cầm lấy đôi ma thủ đang làm loạn kia, càng thêm dùng lực, như muốn đem một đôi tuyết phong của bản thân cho nam hài này tùy ý đùa giỡn.
"Cốc..cốc....cốc!"
Giữa lúc cả hai đang có chút ý loạn tình mê, một âm thanh thập phần không phù hợp vang lên.
Nguyên bản có chút mê li, cả hai thoáng bừng tỉnh lại.
Phương Hạo Nhiên một tay đỡ nữ nhân này ngang hông, tay còn lại đem nhũ phong thưởng thức, để cho nhục đoàn trong tay biến ảo muôn hình vạn trạng
"Sẽ là ai vậy? Phó viện trưởng, nhưng không phải hôn phu của ngươi đó chứ!"
Hắn nói, ngữ khi có chút không vui, tay không khỏi tăng thêm ít lực đạo.
"Phó viện trưởng, ta có chuyện cần bàn với nàng. Có thể mở cửa cho ta vào một lát được chứ?"
Có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào.
"Đó là Lâm Phong, người Lâm gia, cũng là đạo sư trong học viện, tu vi chỉ kém ta chút"
Tống Ngọc Tình khẽ giải thích.
" Hắn cũng chỉ là một kẻ theo đuổi ta thôi, và dĩ nhiên là ta với hắn chẳng liên quan gì nhau cả."
Dường như sợ Phương Hạo Nhiên hiểu lầm, Tống Ngọc Tình vội nói thêm.
"Đúng là phiền phức. Để ta đuổi hắn đi."
Phương Hạo Nhiên bực mình đứng dậy định đi ra.
"Đừng!"
Tống Ngọc Tình vội giữ hắn nằm yên bên dưới. Đỏ mặt:
"Ngươi đi ra vậy ta phải giải thích làm sao? Trời cũng đã tối rồi đấy!"
"Nhưng..."
Phương Hạo Nhiên còn đang băn khoăn, nàng đã quả quyết:
"Mặc kệ hắn, đừng trả lời. Coi như ta không ở đây."
Nói rồi bỗng nhiên đem bản thân cúi xuống, ở trên môi nam hài này hôn lấy.
Phương Hạo Nhiên lúc này chính là tâm thần say mê. Bỗng nhiên môi chạm môi, thật mềm mại tràn đầy hương lan.
Nàng thật sự là vong tình. Có thể lâu dài cảm xúc bị đè nén, rốt cuộc bạo phát.
Điên cuồng nàng, dĩ nhiên đem khăn tắm bản thân khẽ thả ra. Một tay chống đỡ trên ngực hắn, tay kia là cầm lấy tiểu thần long của Phương Hạo Nhiên, hướng về giữa hai chân mình.
Về phần tên họ Lâm đứng ngoài cửa, chờ một lúc không thấy động tĩnh cũng đã bỏ đi.
Rối loạn, thực sự khá rối loạn.
Nhưng chuyện sắp xảy ra, không cách nào dừng lại. Thân phó viện trưởng nàng, cơ thể hơi trầm xuống, chậm rãi đem Phương Hạo Nhiên thứ kia, thập phần cứng rắn đồ vật, biến mất dần nơi phía hai chân mình. Chỉ thấy hai mảnh cánh hoa, nhẹ nhàng từ từ nở ra, mật dịch theo đó chảy xuống gậy sắt bên dưới, càng làm cho nó đi vào dễ dàng hơn.
"Quá...to lớn!"
Tống Ngọc Tình dù sao cũng còn là xử nữ, đi xuống một chút đã chạm phải một tấm màn chắn, bèn ngừng lại thở hổn hển. Phương Hạo Nhiên ánh mắt như trêu ngươi nhìn nàng, cười chọc:
"Phó viện trưởng, ngài định bỏ cuộc sao?"
"Hừ, tiểu quỉ, ngươi lại tính cái gì. Ta nghĩ lại rồi. Một nam hài mà thôi, lại làm được cái gì chứ. Chỉ mất công ta thôi."
Nàng nói, dĩ nhiên lại định nhổm dậy.
Cảm thấy nữ nhân trước mắt này, lại định lâm trận bỏ cuộc, Phương Hạo Nhiên nào chịu tha. Hai tay giữ chặt lấy hông nàng ta, ấn xuống.
"A!"
Một tiếng kêu thập phần thống khổ vang lên. Tống ngọc Tình cặp mỹ mâu kia, khẽ chảy ra hai hàng lệ. Phần vì đau đớn, phần vì từ đây, nàng chính thức trở thành một cái thiếu phụ. Trinh tiết mấy chục năm qua, đã mất trong tay nam hài này, lại là con của tình địch Hàn Tuyết.
Phía dưới máu đào xuôi theo côn sắt chảy dọc. Phương Hạo Nhiên gắt gao ôm lấy nàng, liếm lấy hai hàng nước mắt, âu yếm hôn lên đôi môi anh đào kia, khẽ thì thầm:
"Tình di, ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi."
Cơn đau rồi một lúc cũng qua đi. Tống Ngọc Tình đột nhiên ngồi dậy, mặt hồng hồng. Hai tay đặt trên ngực Phương Hạo Nhiên, kiều đồn lên xuống chuyển động, mật huyệt chật hẹp đem tiểu đệ hắn toàn bộ thôn phệ.
"Ư! Thật nóng!...Ừm! Toàn bộ đều tiến vào...A! Thật tốt..."
Quyết định phóng túng nàng, bất kể lần đầu tiên, lúc này thập phần dâm đãng ở trên Phương Hạo Nhiên lắc eo. Dùng bản thân mật huyệt nuốt chửng hắn.
Phía dưới, Phương Hạo Nhiên cảm thấy như thủy triều vô hạn tuyệt vời, khắp lỗ chân lông đều sảng khoái không nói ra lời, toàn bộ đều mở ra, hấp thụ lấy không khí hoan ái tràn đầy khắp phòng.
Đem nam hài này đặt dưới thân, Tống Ngọc Tình nhẹ nhàng giương cái miệng anh đào nhỏ nhắn nỉ non, phun ra dâm thanh lãng ngữ, mị nhãn như tơ, hơi thở dồn dập nồng nặc xuân ý.
Điều này càng kích thích, để cho Phương Hạo Nhiên bên dưới phối hợp đĩnh động, càng thêm nhanh.
Mật huyệt phun ra, lại nuốt vào.
"Aaa... thật sâu. Ừm....tiểu tử kia, ghê gớm thật. A...a, chết ta...quá nóng...ừm!"
Theo kiều đồn nàng xoay chuyển, để cho mật huyệt khi nhả, khi cắn lấy gậy sắt Phương Hạo Nhiên, cái miệng nhỏ nhắn vô thức rên rỉ:
"Ừm!... không được....Ờ!...Muốn...đến. A!...Mỹ đã chết...!"
Theo một tiếng rên cao vút, thân thể nàng nhanh chóng co giật lấy, mật huyệt càng là run rẩy ép chặt lợi hại
Phương Hạo Nhiên thập phần sung sướng đem eo nàng cầm lấy, tiểu thanh long phía dưới, chống đỡ thật sâu bên trong phó viện trưởng tử cung.
"Muốn chết!...Nhanh...mau...rút ra!"
Tống Ngọc Tình chỗ sâu nhất trong thân thể, cảm thấy thứ đồ vật của hắn một trận bành trướng. Muốn ngay lập tức rời đi, thế nhưng lại phát giác chính bản thân hai chân đã không còn khí lực. Mà Phương Hạo Nhiên còn đang liên tục cử động, đưa đến nàng khoái cảm liên miên, đại não cơ hồ chỉ muốn hưởng thụ hết thảy.
"Đừng!...Không nên... ở bên trong...cầu ngươi!"
Tống Ngọc Tình đồn bộ muốn nhấc lên, nhưng hai chân rã rời không hoạt động, chỉ có thể nằm trên ngực hắn, rên rỉ cầu khẩn.
"Ngô!..."
Phương Hạo Nhiên đã hôn lấy đôi môi anh đào kia, hạ thân chạy nước rút
"Đừng...đừng mà. Hôm nay...ngày...của ta..."
"A di...ừm! Ta đều bắn cho ngươi...!"
Phương Hạo Nhiên bỗng tăng mạnh tốc độ, ở động tác cuối cùng, tinh quan vừa mở, dịch thể, giống như nham thạch nóng chảy, toàn bộ thật sâu chiếu vào bên trong Tống Ngọc Tình.
"Aaaaa....thật là nóng!"
Nữ nhân phó viện trưởng, cả người co giật lấy, tại thời điểm này, lần thứ hai đạt đến cao trào.